Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Này, Ta Không Cần!

Chương 16: Âm Phủ Đệ Tử.




Chương 16: Âm Phủ Đệ Tử.

Hệ thống này, ta không cần!



Nghe lời Kiều Bình Tam nói, năm người đều chần chừ khó quyết. Ánh mắt bọn họ không khỏi liếc nhìn sang Trần Phượng Chi, dầu sao nàng cũng là người hữu mưu hữu lực nhất trong đội.

Trần Phượng Chi trầm ngâm rồi nói:

- Nếu Quỷ Vương thành công dung nhập Kim Đan, hoặc tỷ như Lung Tuyền sư huynh đạt được thì có gì khác nhau?

Kiều Bình Tam đáp:

- Cái này quỷ tốt như tiểu nhân không có quyền biết tới. Các vị gặp chủ nhân liền có thể đạt tới đáp án.

Phượng Chi hừ nhẹ:

- Lúc đầu bọn ta vào gia trang, mấy người các ngươi giả làm Kiều gia đám người. Phải chăng do chủ nhân Uyển Viện nào phân phó?

Kiều Bình Tam bình tĩnh, trả lời:

- Vì khó phân biệt ai là chủ, nên Nam viện cùng Bắc viện chủ nhân định ra một đầu quy tắc. Mỗi ngày chỉ sai sử đám quỷ tốt chúng tiểu nhân một lần, ngày hôm nay là Nam Viện xung phong lượt đầu. Chính là do Nam Uyển Viện ý tứ.

Trần Phượng Chi chỉ ừm một tiếng, cũng không truy hỏi thêm mà nói:

- Vậy được, dẫn chúng ta đi gặp chủ nhân Bắc Uyển Viện.

Kiều Bình Tam gật đầu, quỷ ảnh mơ hồ lướt đi trước dẫn đường. Ở Bắc Uyển Viện bài bố không khác gì Nam Uyển Viện, tuy nhiên bây giờ không có người canh gác. Không khí từ khi bước vào đã âm u tràn đầy Thi Khí.

Dẫn đám người tới trước cổng, Kiều Bình Tam cung kính nói:

- Tới đây các vị đi vào là được, tiểu nhân quỷ thể yếu ớt, không thể bước vào phòng chủ nhân. Nên về trước canh giữ Kim Đan.

Nói rồi không cho đám người đồng ý hay không, thân hình cứ thế mà tiêu tán.

Cẩm Lăng, Huyền Minh cùng nữ tu sĩ Sinh Đạo ánh mắt liếc trao đổi lẫn nhau, đều không có ý tứ lên trước mở cửa. Trần Phượng Chi thở dài, ba người bộ dạng không cần nói cũng biết. Nàng là kẻ đầu têu, cũng nên là kẻ đi đầu, bên trong có nguy hiểm hay không còn chưa biết.

Đang định tiến lên mở, đột nhiên một bóng người tiến lên chắn ngay phía trước mặt, hai tay không khách khí mà đẩy cửa ra. Người đó, không ai khác chính là Nguyên Phục!

Vốn dĩ, hắn không có ý định đi đầu xung phong mở cửa, nhưng nhìn đám người này nhút nhát sợ trước sợ sau thì không khỏi chán nản.

Mẹ nó! Đám thiểu năng.

Thiên Sát Quỷ Khí còn lưu trong t·hi t·hể a… Các ngươi không để ý? Nhặt được Cửu Chuyển Kim Đan rồi nên đầu óc lú lẫn?

Tên Lung Tuyền ở Nam Uyển Viện kia cho bọn hắn ba canh giờ. Loay hoay đánh nhau, cãi lộn, mất mẹ nó hai canh rồi. Bây giờ lại xuất hiện thêm một cái Lung Tuyền, thật giả khó phân, vậy mà còn đứng đấy nhường nhau mở cửa?



Nguyên Phục công nhận hắn sợ. Nhưng không phải sợ nhất trận tử chiến. Hắn sợ, chính là sợ không minh bạch mà c·hết đi.

Tử chiến một trận, máu huyết vẩy tung, vốn là một cái giang hồ võ lâm hướng đến.

Thấy Nguyên Phục đi trước mở đường, ánh mắt Trần Phượng Chi không khỏi lóe lên một tia khó hiểu. Nhưng rất nhanh lại thay thế bằng dịu dàng xen lẫn mê luyến, nàng từ khi bước vào Ma Cốc tu hành đến giờ. Đây là lần đầu thấy người như vậy, bình thời tựa như không khí, không nói không rằng. Khi tới lúc nguy cấp, lại đứng ra gánh vác mọi chuyện.

Đó, là một cái nam nhân chân chính!

Lúc này, Trần Phượng Chi trong lòng đã quyết định. Nam nhân này, ắt phải thuộc về nàng. Lần đầu tiên của “Mãn Diệu Sắc Diễn Công” chính là dành cho đối phương.

Khi cánh cửa kia mở ra, bên trong phát ra một tiếng ồm ồm, y hệt giọng nói Lung Tuyền ở Nam Uyển:

- Chư vị đã tới, sao còn không vào?

Nguyên Phục mặc kệ mấy người phía sau, bước thẳng vào. Phượng Chi cũng lật đật đi theo. Chỉ thấy trên giường lúc này, ngồi xếp bằng đó một bộ Thi Khôi, tình trạng không khác gì bên Nam Viện kia. Từ khuôn mặt hốc hác, nước da xanh xám, thân hình gầy khô… toàn bộ tất cả, kể cả khí tức trên thân đều giống như đúc.

Thấy hai người bước vào mà không gặp phải nguy hiểm, ba người kia mới vội vã đi vào.

Lung Tuyền nhìn người đã đến đủ, trầm trầm nói:

- Nam Uyển Viện bên kia, các ngươi đã gặp rồi?

Nguyên Phục định nói, nhưng Trần Phượng Chi đã tiến tới c·ướp lời:

- Đã gặp qua... Nhưng không nghĩ lại có thêm một cái Lung Tuyền sư huynh.

Lung Tuyền trầm mặc, lát sau mới nói:

- Ta cũng không giãi bày các thứ, đỡ bị cho là Quỷ Vương. Các ngươi nghi ngờ là có khả năng. Nào, bây giờ muốn hỏi cái gì cứ nói.

Phượng Chi nói ra nghi vấn cũ:

- Nếu Quỷ Vương đạt được Kim Đan thì thế nào? Còn Sư huynh đạt được thì như thế nào?

Câu hỏi vừa ra, đám người xung quanh đều chú tai lắng nghe. Chỉ riêng Nguyên Phục âm thầm quan sát xung quanh một lượt, dầu sao hắn lại không phải Luyện Khí sĩ. Nghe hay không nghe cũng chẳng tác dụng gì.

Lung Tuyền nói:

- Quỷ Vương có ý thức, lại chia sẻ ký ức của ta. Nay tuy đã thành hình, nhưng bản tính nó là từ oán, hận, tham, sân, si,... mà ra. Nếu đạt được Thi Hồn Quỷ Nguyên Đan, ắt đồ sát toàn bộ thiên hạ sinh linh. Mỗi một cái mặt trái tâm tính sẽ càng khiến nó mạnh hơn. Nếu không sớm ra tay ách sát, ắt khiến toàn bộ tu tiên giới… Một mống người cũng chẳng còn.

Dừng một lát, y lại tiếp lời:

- Nhưng nếu là ta thắng trong cuộc tranh Đan này… ha ha ha…



Nói tới đây, Lung Tuyền nở một tràng cười dài, rung động cả gian phòng. Y nói:

- Ta như dành được Đan, thiên hạ này có ai là đối thủ? Cửu Chuyển Kim Đan chính là hoàn mỹ Kim Đan, đột phá Nguyên Anh chính là Tiên Phẩm. Từ xưa đến nay, Nguyên Anh phẩm cấp chia làm: Nhân, Pháp, Tiên. Thiên Ma Cốc cốc chủ, trước đây đột phá cũng chỉ là một đầu Pháp Anh mà thôi…

Năm người bất giác giật mình, Nguyên Phục không biết thì không nói làm gì. Nhưng mấy người kia sớm ở Ma Cốc, biết cốc chủ là một thế hệ thiên kiêu đời trước. Nguyên Anh cảnh giới lúc, vậy mà là Pháp Anh? Thì ra phẩm chất Kim Đan cũng định hình phẩm chất Nguyên Anh.

Không để cho Lung Tuyền nói tiếp, Phượng Chi cười khẽ, ngắt lời:

- Cùng là Ma Cốc đệ tử, lời chúng ta không muốn nói nhiều. Sư huynh chỉ cần chứng minh mình chính là Lung Tuyền đầy đủ là được. Nếu hợp lý, năm người chúng ta sẽ vì sư huynh dâng lên Kim Đan.

Lung Tuyền nghe xong, bất giác ngạc nhiên, hỏi lại:

- Chứng minh? Thế nào chứng minh? Ta cùng Quỷ Vương cùng hưởng ký ức, chia sẻ khí tức. Tuy hai nhưng một… Muốn chứng minh, khó lắm!

Khóe miệng Phượng Chi hơi cong, ánh mắt Nguyên Phục cũng biến đổi. Hai người tuy không mưu mà hợp, cùng lúc truyền âm cho nhau:

- Cái này Lung Tuyền, là giả!

Tuy âm thầm truyền âm, nhưng hai người bên ngoài vẫn không nói năng gì, khuôn mặt điềm nhiên như không. Phượng Chi nói:

- Nếu như lời suy huynh nói, tiểu muội đã biết huynh chính là Lung Tuyền thật. Ngay bây giờ sẽ vì huynh đi lấy Kim Đan.

Lung Tuyền cười nói:

- Được lắm, nhưng cần làm một chút bảo hiểm. Sợ các ngươi giữa đường đổi ý.

Lời nói vừa dứt, bàn tay phát ra, mấy đạo linh lực màu xám bắn nhanh như chớp chui vào bụng năm người.

Nguyên Phục sầm mặt lại, trong người lại thêm một đạo linh lực màu trắng ngà. Không biết là Ma Cốc đạo nào tu hành linh lực? Hai cái Lung Tuyền này cũng tặc mẹ nó cẩn thận.

Lung Tuyền làm xong, nói:

- Trong người các ngươi có một đạo Tuyệt Hồn Chi Lực. Nếu trong vòng ba canh giờ, các ngươi không đem Kim Đan được về cho ta. Đạo Linh Lực này sẽ chuyển thành Hồn Lực công kích vào các ngươi thần hồn. Một thân tu hành bao lâu đều trở thành một tên điên điên khùng khùng.

Năm người không hẹn mà cùng hít sâu một hơi khí lạnh, tuy giận mà không dám phát tác. Bàn giao xong xuôi, Nguyên Phục cùng bốn người mới đi ra khỏi cửa.

Lúc này bọn họ không dám đứng bên ngoài thảo luận, mà đi trở về sảnh chính.

Trên đường đi, Trần Phượng Chi truyền âm cho Nguyên Phục, nói rằng:

- Đạo hữu làm sao biết cái kia Lung Tuyền là giả?

Nguyên Phục trầm ngâm, lát sau truyền âm lại nói:

- Theo như lời Lâm Tầm, người tên Lung Tuyền này tính khí táo bạo. Dở dở điên điên, nhưng cái kia Lung Tuyền chúng ta vừa gặp. Không những từ tốn vì mọi người giải hoặc, mà khi bị vặn hỏi cũng không phẫn nộ hay tức tối. Hiển nhiên không phải chính chủ… Nếu theo tính cách mà lựa chọn, ta có phần nghiêng về Nam Uyển Viện Lung Tuyền hơn.

Trần Phượng Chi nói:



- Lúc đầu ta cũng nghĩ như đạo hữu. Nhưng sau một hồi phân tích lại thấy không hợp lý lắm. Tính cách có thể giả vờ, đảo lộn suy đoán không phải là không thể. Lung Tuyền hiếu sát thành tính, nhưng mạng nhỏ nguy ngập trong sớm chiều cũng không thể không cúi đầu.

Nguyên Phục muốn nói thêm gì, nhưng chần chừ không quyết. Tính cách hắn không thích suy đi nghĩ lại nhiều, những thứ dễ dàng phân tích thì ngay lập tức hành động. Còn rắc rối mà nghĩ mãi không ra thì đặt qua một bên, không đụng vào cho đau đầu nhức óc.

Nhưng lúc này đây sự việc đã đi khỏi tầm kiểm soát. Dù cho Lung Tuyền nào là thật, Lung Tuyền nào là giả. Một khi đạt được Kim Đan thì mạng nhỏ của hắn xong mất!

Đang lúc nhíu mày suy tư. Chỉ nghe Trần Phượng Chi âm thanh một lẫn nữa truyền vào trong tai:

- Bất quá, chúng ta tại sao lại phải vì y đưa Kim Đan?

Nguyên Phục không hiểu, hỏi:

- Ý của đạo hữu là gì?

Trần Phượng Chi cười thầm, nói:

- Đợi thêm một lát nữa đạo hữu sẽ biết. Mấy tên thế gia môn phiệt này, đạo hữu nên đề phòng một hai. Kẻo lát nữa vì sao mà c·hết cũng không rõ.

Nguyên Phục nghe xong, quanh thân nổi một trận ác hàn. Thân hình bất giác chạy chậm lại, đi sau đám người… truyền âm nói lại:

- Không đến mức như thế chứ? Chẳng phải từ đầu đã nói...

Không để hắn kịp nói xong, Trần Phương Chi cười lạnh, đáp:

- Thế gia môn phiệt bởi vì gọi là thế gia, chính là độc đoán một mạch. Ma Đạo Lục Mạch từ xưa tới nay đều do sáu gia tộc cùng nhau nắm giữ. Bọn họ không muốn bất kỳ một cái ngoài ý muốn thiên tài nào phát triển lung lay tới địa vị. Hai cái chúng ta, chính là điều ngoài ý muốn!

Mẹ nó! Âm phủ tông môn.

Nguyên Phục âm thầm chửi rủa một câu, lại nghe nàng nói tiếp:

- Tý nữa ba người họ ắt nhắm vào ta. Trong người ta có một kiện Bạo Nguyên Thiên Sát Phù. Một khi kích phát có thể tương đương với tu sĩ Kim Đan cảnh một kích toàn lực. Vốn dĩ là con bài bảo mệnh, nhưng hôm nay gặp đạo hữu chính là có duyên. Đạo hữu hãy cầm tấm Phù này đi tới sát biên giới đại trận. Phá một lỗ hổng mà chui ra.

Nguyên Phục ngạc nhiên, nói:

- Thế còn đạo hữu ngươi?

Trần Phượng Chi nói:

- Ta ư? Ba người này là tuy gia thế đồ sộ. Nhưng muốn g·iết được ta khó lắm. Đạo hữu cứ theo kế đó mà làm.

Nói rồi âm thầm lấy trong túi trữ vật ra một lá Phù. Kín đáo trao cho Nguyên Phục.

Nguyên Phục rơm rớm nước mắt, chân thành nói:

- Cảm tạ đạo hữu ban tặng. Tại hạ xin hứa, cứ tới ngày này sẽ vì đạo hữu thắp nhang khấn bái.

Trần Phượng Chi: "..."