Chương 39: Sát Thủ Ảnh Tộc.
Hệ thống này, ta không cần!
—
Lại nhắc tới Nguyên Phục cùng Lý Hiền quay trở lại Thái Bình phủ. Dọc đường đi, thấy hắn không nói không rằng, Lý Hiền bèn lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc, lão hỏi:
- Đại nhân có chuyện gì sao?
Nguyên Phục trầm ngâm không đáp, mãi lúc lâu sau mới hỏi ngược lại:
- Cái kia Vô Cực Kiếm, ngươi biết bao nhiêu về hắn?
Lý Hiền nói:
- Tiểu nhân chỉ biết y là trưởng tử của Vô Cực thế gia. Thiên phú tu luyện rất tốt, ngoài ra không biết gì thêm.
Nguyên Phục vuốt cằm, lại hỏi:
- Ta nghe nói Vô Cực thế gia có truyền thống kiếm tu. Ta thấy kiếm khí trên người hắn rất mờ nhạt, nếu thế cũng không đến mức gọi là thiên tài. Không biết, gã dùng là loại kiếm gì?
Lý Hiền nói:
- Nghe bảo Vô Cực Kiếm nhận truyền thừa Linh Huyễn Kiếm Pháp của Lưu Thủy Kiếm Tông. Sử chính là nhuyễn kiếm.
Nguyên Phục nghe xong bất giác giật mình. Nhuyễn Kiếm a! Thảo nào hắn cứ thấy sai sai ở điểm nào.
Như đã nói từ trước, binh khí một người sử dụng phản ánh lên tính cách của người đó. Nếu Vô Cực Kiếm sử chính là nhuyễn kiếm, có khi vừa nãy hắn từ chối lời mời cũng không phải là lựa chọn sai lầm.
Mẹ nó! Chạy được Ma Môn lại dây vào hoàng triều. Thật là tránh vỏ dưa gặp ngay vỏ dừa.
Mà thôi, chuyện cũng đã trót rồi hối hận cũng chẳng kịp.
Hai người một trước một sau chậm rãi trở về. Vừa đi, Nguyên Phục vừa phân tích tình huống. Bây giờ cốt yếu là tìm hiểu vì sao Cẩm Vân cài Ảnh Tộc vào bóng của mình.
—
Thái Bình phủ tuy đồ đạc bị Bát hoàng tử cầm bán hết, nhưng phòng ốc còn đầy đủ. Hắn bèn chọn một phòng trống, không cho Lý Hiền tới làm phiền. Vừa bước vào trong, Nguyên Phục thở dài một hơi, đầu hơi ngoái lại nhìn vào bóng đen sau lưng.
Nguyên Phục từ lúc chia tay Vô Cực Kiếm cho tới bây giờ vẫn đang suy nghĩ, nhưng mãi vẫn không có cách giải quyết tình thế trước mặt này. Hắn cắn chặt răng đành đánh liều một phen, ánh mắt không dời cái bóng, từ tốn nói:
- Các hạ đi theo ta đã lâu như vậy rồi? Sao không ra gặp mặt một chút?
Vừa nói, Nguyên Phục âm thầm đề phòng. Chỉ đợi có biến liền sẽ ra tay tiên thủ vi cường. Trường thương tuy trong túi trữ vật có thể tùy ý lấy ra bất cứ lúc nào.
Bất quá, hắn đợi thật lâu còn không thấy gã Ảnh Tộc kia có phản ứng gì.
Nguyên Phục khóe miệng nở nụ cười, quả nhiên nếu như kẻ này bây giờ còn chưa ra tay á·m s·át mình ngay, ấy là không phải được cử đến để làm sát thủ. Có lẽ mình nghĩ hơi quá?
Trong lòng an tâm hơn phần nào, Nguyên Phục lại nói tiếp:
- Không cần phải giấu, các hạ là người của Ảnh Tộc. Cẩm Vân sư huynh cử các hạ đến, phải chăng là giá·m s·át ta?
Lời nói vừa dứt, quả nhiên bóng đen từ dưới mặt đất dần dần trồi lên. Nguyên Phục đánh giá linh lực luân chuyển quanh thân, đoán chừng kẻ này tu vi phải tầm Nguyên Anh. Nhưng áp lực trên thân gã so với cường giả Nguyên Anh khác mà hắn từng thấy lại yếu hơn mấy phần.
Chỉ nghe gã ồm ồm nói:
- Hảo nhãn lực! Ảnh Chân Tự do ta thi triển, Nguyên Anh cũng không tài nào phát hiện được. Vậy mà lại bị một tên tiểu tử như ngươi nhìn thấu!
Nguyên Phục chú ý tới lời nói người này: “Nguyên Anh cũng không tài nào phát hiện được.”
Quả nhiên, Vô Cực Kiếm lừa ta!
Nhưng nếu như vậy, thì y làm sao phát hiện ra sau lưng mình có người?
Nhãn lực? Gã này nói tới nhãn lực, chẳng có lẽ…
Nguyên Phục trong đầu suy nghĩ rất nhanh, liền nói:
- Thiên hạ này có những kẻ trời sinh đôi mắt, có thể nhìn thấu rất nhiều đồ vật.
Bóng đen giật mình, lẩm bẩm nói:
- Hoá ra ngươi sở hữu Tuệ Nhãn. Khó trách, khó trách…
Tuệ Nhãn?
Lần đầu nghe khái niệm này, Nguyên Phục còn không biết đó là gì. Nhưng hắn đã phần nào khẳng định, Vô Cực Kiếm sở hữu Tuệ Nhãn.
Như đã vén được màn mây thấy ánh mặt trời, hắn dần dần hiểu ra mọi chuyện. Bất quá, bây giờ không phải là lúc nghĩ tới chuyện đó. Hắn ngồi xuống, đẩy một cái ghế ra trước, nói:
- Phòng đơn sơ không đón tiếp được chu đáo. Mong các hạ thông cảm.
Bóng đen không khách khí ngồi xuống đối diện.
Tới nước này, Nguyên Phục đã biết đối phương không ác ý với mình, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, bèn hỏi:
- Cẩm Vân sư huynh phải chăng cử các hạ tới là giá·m s·át ta?
Bóng đen chỉ gật đầu chứ không nói gì thêm.
Xem chừng tên này có hơi tiết kiệm lời nói, Nguyên Phục cũng chẳng thèm để ý, chỉ cần đừng lấy mạng nhỏ này của hắn là được. Lại hỏi:
- Nếu các hạ đã bị ta nhìn thấu, bây giờ theo dõi cũng không còn tác dụng gì. Không biết các hạ dự định làm gì tiếp theo?
Bóng đen nói:
- Mệnh lệnh chủ nhân không thể làm trái, ngươi phát hiện là việc của ngươi. Ta theo dõi là việc của ta. Không có liên quan gì tới nhau.
Nguyên Phục trong đầu nảy ra một đám dấu chấm. Đúng a, đúng là không có liên quan gì. Nhưng vấn đề là suốt ngày bị một gã theo sau lưng, hắn không tài nào yên lòng được.
Hắn nghĩ chút rồi hỏi:
- Nếu đã như thế, tại hạ có đôi việc muốn nhờ các hạ làm. Như thế có được hay chăng?
Bóng đen lắc đầu, nói:
- Không được, nhiệm vụ của ta chỉ là giá·m s·át ngươi mà thôi.
Nguyên Phục không vừa lòng, nói ngược lại:
- Khoan đã từ chối, đều làm việc vì Cẩm Vân sư huynh cũng như Ma Cốc mà thôi. Hơn nữa, việc ta nhờ cũng rất đơn giản. Điều tra giúp ta ba người, thứ nhất Vô Cực Kiếm, thứ hai Thanh Vân, thứ ba Bạch Yến. Ba người này có liên hệ tới Ngũ Hoè. Chỉ cần nói với Cẩm Vân sư huynh việc này, ta nghĩ huynh ấy cũng không chối từ!
Bóng đen ngạc nhiên, chỉ đi dạo loanh quanh một buổi như thế mà đã tra ra manh mối rồi? Sao hắn đi theo suốt từ nãy tới giờ mà còn chưa hiểu gì sất?
Suy nghĩ hồi lâu, bóng đen kia nói:
- Vô Cực Kiếm với Bạch Yến ta có thể tra giúp ngươi. Nhưng cái kia Thanh Vân ta còn không dám đụng tới.
Nguyên Phục nói điều tra ba người này là thật, nhưng cũng chứa mấy phần giả. Thứ nhất là làm phân tâm lực chú ý của Cẩm Vân đối với hắn, thứ hai là khiến gã Ảnh Tộc này không thể đi theo mình suốt ngày. Thứ ba, cũng là điều cốt yếu nhất. Vô Cực Kiếm sở hữu Tuệ Nhãn, nếu như y biết mình bị theo dõi sau lưng thì kết cục của tên Ảnh Tộc này sẽ ra sao? Có thể là c·hết cũng không biết vì sao mà c·hết! Đến hắn còn suýt bị lừa, chớ nói chi gã này?
Nhưng khi nghe câu trả lời của gã, Nguyên Phục lại ngẩn người. Thanh Vân chỉ là đào hát mà thôi, sao không dám đụng?
Thấy Nguyên Phục ngạc nhiên, bóng đen cũng không giấu diếm, nói:
- Nàng ta là chắt nữ của Yêu Đế.
Thiên! Tin tức lớn. Đi chơi thanh lâu, cua ngay chắt nữ Yêu Đế!
Nguyên Phục lộp bộp trong lòng mấy cái, suýt thì rớt cả tim ra.
Lúc này hắn thầm hô may mắn, may mắn mình éo có cu!
Khoan! Từ từ, Yêu Đế chắt nữ, sao lại đi làm đào hát rồi?
Trong lúc hắn đang ngẩn người thì bóng đen vứt ra một tập hồ sơ, nói:
- Trong này là tài liệu sơ lược của Vô Cực Kiếm. Còn cái kia Bạch Vân ta sẽ truyền lời cho chủ nhân.
Nói dứt lời, bóng đen đứng dậy, từ từ lùi sâu vào trong bóng râm. Giây lát đã biến mất hút, không biết đã đi hay là chưa.
Nguyên Phục lúc này quả thật là khó chịu trong lòng, cái cảm giác biết mình bị theo dõi. Nhưng không tài nào biết được kẻ theo dõi đang đứng ở đâu.
Cố kìm nén tức giận trong lòng, hắn giở hồ sơ ra xem. Thấy trên đó ghi một số thông tin về Vô Cực Kiếm, tuy có nhưng lại thưa thớt đến kỳ lạ. Đọc lướt qua chưa tới năm phút là xong, Nguyên Phục có thể tóm gọn lại mấy dòng.
Đầu tiên, Vô Cực Kiếm chơi thân với Tam Hoàng Tử.
Mẹ nó, cái này nói ra có phải hay không trùng hợp? Vừa mới rời khỏi phủ Tam Hoàng Tử lại gặp ngay Vô Cực Kiếm.
Thứ hai, trong tài liệu không hề nhắc tới việc Vô Cực Kiếm ham mê nữ sắc. Hay có thể nói, chuyện gã hâm mộ Thanh Vân chỉ là giả. Đó là chưa kể đến việc, trong đây ghi chép Vô Cực thế gia rất kỳ thị Yêu Tộc.
Tình yêu ngang trái, vượt qua giới hạn chủng tộc? Nói cái này ra Nguyên Phục cũng khó mà tin được.
Linh cơ lóe lên, Nguyên Phục lập tức chạy đi tìm Lý Hiền, gấp rút nói:
- Ngươi có thông tin về Vô Cực thế gia không? Còn nữa, thông tin về Quỷ Tộc.
Lý Hiền nói:
- Cái này thì có, mời đại nhân theo ta.
Nói rồi đi trước dẫn đường. Hai người đi tới một thư phòng, bên trong bụi bặm bám dày, hiển nhiên chưa được lau chùi. Lý Hiền đốt nến lên, cầm lồng đèn đi tìm từng giá sách. Mãi lâu sau mới tìm được hai cuốn dày cộp, lão đặt lên bàn nghe “Bịch” một tiếng rõ to. Khiến bụi bay mù mịt khắp phòng.
Nguyên Phục bị khói bay hắt xì mấy cái, vội kìm một hơi linh lực rồi thổi mạnh ra. Khiến khói bụi bay mất hết.
Lý Hiền nói:
- Đây là thông tin về Vô Cực thế gia, cùng Quỷ Tộc. Mời đại nhân xem.
Nguyên Phục đến xem, thấy hai quyển sách đặt trên bàn. Một quyển trên bìa vẽ hình thanh kiếm, quyển còn lại thì có bìa màu đen. Hắn ngồi xuống giở ra, vừa đọc vừa hỏi:
- Gần đây Quỷ Tộc có rục rịch gì không?
Lý Hiền đứng bên kính cẩn đáp:
- Phía Đông cách đây vài tháng có chiến sự, nghe bảo Đại Uy mất một phần lãnh thổ bởi Quỷ Tộc. Chỉ không biết tin đồn là thật hay giả.
Nguyên Phục lại hỏi thêm:
- Phía Đông do ai canh giữ?
Lý Hiền đáp:
- Là Đông Cực Thống Soái, Vô Cực Huyền.
Trí nhớ của tu sĩ khác xa người thường, chỉ mất hai tiếng hắn đã xem xong hai cuốn sách.
Bây giờ Nguyên Phục mới biết, Quỷ Tộc thiên sinh không chỉ lợi thế hơn nhiều tộc loài khác. Hơn nữa còn rất am hiểu các loại cổ thuật, nhất là thuật trù yểm. Có thể cách trăm ngàn dặm g·iết c·hết kẻ địch mà không ai hay biết, bất quá cái giá phải trả cũng rất lớn.
Chả trách, Đông Vực Vô Cực thế gia chỉ mới có hai, ba tháng mà đã thua nhanh như thế.
Các loại phương pháp mà Nguyên Phục từng thấy, như lấy máu khi mới gia nhập Ma Cốc, hay thậm chí Thất Tình Hỗn Nguyên Tán… Đều là mô phỏng cổ thuật của Quỷ Tộc mà chế ra.
Đột nhiên nhắc tới việc này, Nguyên Phục bỗng dưng nhớ ra chuyện gì đó. Mồ hôi trên trán chảy xuống như xối.
Thuật trù yểm? Đông Vực, Vô Cực thế gia? Nhân, Quỷ, Yêu tam tộc? Khăn tay của Thanh Vân? Chắt nữ Yêu Đế…
Rốt cuộc Nguyên Phục đã hiểu rõ mọi chuyện. Vô Cực thế gia thua trận, muốn nhờ tay Yêu Đế để lật kèo? Cái giá phải trả chính là mạng của Thanh Vân!
Mẹ nó! Hắn vừa tham gia cái âm mưu nào thế này?