Chương 6: Đóng Đinh Phải Có Kỹ Thuật.
Hệ thống này, ta không cần!
—
Nguyên Phục điều khiển Phi Chu bay một vòng làm quen, mãi sau mới rời khỏi khu vực Ngoại Môn lâu. Hướng sâu trong Cốc mà bay đi, vừa mới đi được một quãng Nguyên Phục mới nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng:
- Bố Khẩu đường cùng Công Pháp đường nằm ở đâu?
Mẹ nó! Lo phỉ nhổ cái này Ma Đạo tông môn, quên mất cả hỏi đường.
Không biết phương hướng, Nguyên Phục giảm tốc độ, như con ruồi bay loạn khắp nơi.
Bỗng nhiên, từ phía dưới một đạo ánh sáng bắn lên nhanh như chớp, đụng ngay vào đầu Phi Chu. Một trận lay động khiến hắn suýt thì rơi xuống.
Nguyên Phục biến đổi sắc mặt:
“Mẹ nó, có pháo phòng không!”
Hắn một mặt niệm pháp quyết ổn định thân thuyền, một mặt nhìn xuống xem phía dưới có chuyện chi. Nguyên Phục ánh mắt mới chỉ dời qua, ba đạo ánh sáng từ dưới lại bắn nhanh lên.
Bùng… Bùng… Bùng… Liên tiếp ba tiếng. Nguyên Phục rú lên một tiếng như heo kêu. Phi Chu như máy bay trúng đạn, bốc lên khói đen lao vụt xuống. Một đường nện đứt không biết bao nhiêu nhánh cây lá cây, cuối cùng hung hăng ngã chổng phao câu lên một bụi cây um tùm.
Nguyên Phục chật vật không chịu nổi, ho khan từ dưới đất bò dậy:
- Phi… a, phi… phi…
Phun ra một đống đất cát trong miệng. Nguyên Phục mới định thần xem ai đánh rơi mình xuống. Trình độ bắn pháo phòng không kiểu này, kiếp trước đi nghĩa vụ điểm đều là 10/10.
Chỉ nghe, phía xa xa có tiếng oanh minh. Hắn một bụng đầy nghi hoặc, theo t·iếng n·ổ tiến tới dò xét. Quả nhiên có hai người phía trước, nhưng khác với dự đoán của hắn. Hai người này bắn trúng Phi Chu là không có chủ đích. Bởi vì, bọn họ đang đấu pháp với nhau.
Vậy bốn phát bắn vừa rồi… Đều là đạn lạc?
Mẹ nó! Vận khí cứt chó.
Lúc này, hai người đấu pháp tới giai đoạn gay cấn. Trong Thiên Ma Cốc không nghiêm cấm tranh đấu. Thậm chí sư huynh đệ thủ túc tương tàn cùng mặc kệ. Chỉ duy nhất là khi đấu pháp xong phải giao Linh Thạch đền bù thiệt hại môi trường xung quanh. Đấu pháp càng mạnh thì đền bù cành lớn. Thí dụ như hai người kia, tàn phá một mảnh rừng rậm. Tuy cây cây thảo thảo không đáng tiền, cũng bị phạt tới mười viên Trung Phẩm linh thạch.
Hai người, một nam một nữ đánh nhau hăng say, thần thông pháp bảo vung tứ phía. Nhìn là biết con nhà giàu.
Tuy không biết ai đúng ai sai, hay là hai người thừa tiền nên đánh thử… nhưng quan niệm của Nguyên Phục là không dính vào rắc rối. Nhất là giữa nam, nữ rắc rối. Hôn nhân gia đình a… Nghĩ thôi đã cũng thấy đau đầu.
Nghĩ tới đây, hắn đã muốn quay đầu rời đi. Nhưng đúng lúc ấy, nữ tu sĩ kia dường như trúng phải trọng kích. Kêu ứ lên một tiếng, liên tục lùi về sau.
Nam tu sĩ cười lớn, nói:
- Sư muội a sư muội, phản kháng làm chi cho mất công. Hai chúng ta đều là Diễm Ma nhất mạch, cùng với sư huynh song tu chính là bổn phận của sư muội.
Nguyên Phục vừa nghe lời thoại này, cảm giác tình huống quái quen thuộc. Tiên hiệp truyện vào những lúc thế này sẽ xảy ra “Anh hùng cứu mỹ nhân”.
Nhưng mình không đánh lại đối phương a! Tẩu vi thượng sách.
Nghĩ thế rồi, Nguyên Phục không chần chờ lập tức quay đầu bỏ đi. Nhưng hắn vừa dời bước nhân thì nghe “Rắc” một tiếng.
Mẹ nó! Dẫm phải nhánh cây. Vận khí cứt chó.
Nam tu sĩ kia hai mắt sáng quắc như điện liếc sang, không đợi cho Nguyên Phục kịp giải thích đã một chỉ điểm tới. Đây là một môn thuật pháp, nam tử kia mới chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng thi triển ra đã mang áp lực cực kỳ khổng lồ.
Nguyên Phục chúi người xuống, lộn trên đất hai vòng mới tránh khỏi. Không nói không rằng thi triển “Bộ Khinh Vân mà chạy đi.
Nam tu sĩ kia cười lạnh, nói:
- Muốn chạy?
Nói rồi lấy trong túi trữ vật là một bộ trận kỳ, có bốn lá cờ. Hắn phất tay khiến bốn lá cờ này vây quanh nữ tu sĩ, nhất thời bày ra một bộ khốn trận nhỏ, cười lành nói:
- Sư muội đợi ở đây, đợi vi huynh g·iết tên kia rồi quay lại ngay.
Nói dứt lời đã phi thân đuổi theo. Trúc Cơ sơ kỳ chưa thể ngự không quá lâu sẽ tiêu hao linh lực, nam tu sĩ kia cậy mình nhiều pháp bảo. Mặc kệ mà đuổi theo Nguyên Phục.
Nói tới Nguyên Phục không biết đường, cứ cắm đầu mà chạy. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, phía sau đã nghe tiếng xé gió, hiển nhiên là nam tu sĩ kia t·ruy s·át tới nơi. Phục trong bụng hoảng kinh, biết mình tốc độ này thua xa đối phương. Nếu không quay lại nhất trận tử chiến thì khó có đường thoát.
Trong bụng thì tự nhủ, mình cũng là Lập Ngọc cảnh tu sĩ, ngang hàng với Trúc Cơ. Sợ chi một trận chiến? Ý nghĩ lướt qua trong đầu Nguyên Phục. Hắn chủ tu thương thuật, Hắc Long thương là phàm tục binh khí đã sớm vứt từ lúc ở Đông Cung, Linh Bảo Cẩm Ngân tặng thì lại ở trong túi trữ vật. Nhưng vấn đề ở chỗ, hắn không biết cách mở túi trữ vật a.
Chỉ còn duy nhất Bàn Long Chưởng pháp!
Ánh mắt Nguyên Phục lóe lên một tia sát khí, thường nói: Địch cùng đường chớ đuổi. Hắn đã nhịn đủ lâu. Mẹ nó! Cái âm phủ tông môn.
Nguyên Phục bộ pháp tinh diệu, nhưng không thích hợp chạy dài hơi. Hắn thân hình không dừng lại, tay phải bỗng nhiên vòng ra sau đánh ra sau một chiêu “Thần Long Bái Vĩ”. Chưởng pháp như rồng, kình khí như thác lũ.
Hắn biết thực lực của mình cách xa đối phương, dù cho hai người đều một cấp bậc. Nhưng Lập Ngọc cảnh không thể ngự không phi hành, nếu để đối phương biết rõ yếu điểm này, hắn c·hết là cái chắc. Nghĩ thế, Nguyên Phục dẫm chân lấy đà nhảy phóc lên không trung, thân hình theo quỹ đạo parabol bay ngược về sau. Nam tu sĩ kia không ngờ được tình huống xảy ra, tuy gã pháp bảo trên thân rất nhiều. Nhưng trình độ lâm trận ứng biến không có bao nhiêu.
Nói thì lâu chứ mọi việc diễn ra nhanh cực kỳ, Nguyên Phục đang ở trên không trung lao xuống, hai tay chụm lại thành song chưởng. Khí thế cùng linh lực trong cơ thể thôi động đến cực hạn, đánh ra một chiêu “Phần Long Giáng Thiên.”
Nam tu sĩ bị kình phong ép không thở nổi, gã lấy trong túi trữ vật ra một cái vòng ngọc rồi bóp nát. Nhất thời quanh thân nam tu sĩ nổi lên một tầng quang tráo bao bọc toàn thân.
Song chưởng của Nguyên Phục đụng vào quang tráo, nghe “Bùng” một tiếng lớn. Sinh sinh đập nam tu sĩ kia rơi xuống đất. Ánh sáng từ quang tráo sau lần đụng độ ấy cũng trở nên nhạt dần.
Nam tu sĩ kia giận quá hóa cười, đứng dậy định buông lời ngoan thoại. Nhưng Nguyên Phục nào để gã được như ý? Một chưởng đánh ra, chưởng này chiêu thức không lăng lệ, nhưng phát ra được nửa đường thì đột nhiên hơi dao động, một chưởng biến thành hai, hai chưởng biến thành bốn, bốn chưởng lại biến thành tám. Chính là một chiêu “Vân Long Tùy Hình”.
Nếu có người giang hồ ở đây, nhất định sẽ hoảng hồn kh·iếp vía. Bởi chưởng pháp này một khi đánh ra, địch nhân chần chừ không quyết. Chỉ trong khoảnh khắc thì tám chưởng của Nguyên Phục sẽ biến thành mười sáu rồi tiến tới thành ba mươi hai… Chưởng pháp không giới hạn, giới hạn chỉ nằm ở nội công cao thấp.
Bây giờ trong người Nguyên Phục, nội lực đã chuyển thành Linh Lực. Từng dòng linh khí không ngừng bị thôi thúc, tràn lên lòng bàn tay. Nguyên Phục chưa bao giờ cảm thấy chưởng pháp của mình linh động như bây giờ. Tưởng chừng như có thể đánh ra cả ngàn chưởng mà không hề mệt mỏi.
Bùng… bùng… bùng… Liên tiếp không ngừng.
Nguyên Phục cũng không biết là mình đã đánh ra bao nhiêu chưởng. Hắn chỉ thấy, gã nam tu sĩ kia không ngừng bị quay mòng mòng, mặc dù y có quang tráo hộ thân. Nhưng không tránh khỏi việc xóc nảy tới nỗi đầu váng mắt hoa.
Hai bên một chịu đánh, một đánh không biết mệt cứ thế mà kéo dài hồi lâu. Nguyên Phục linh lực trong cơ thể đã tiêu hao hơn hai phần ba. Cũng may là hắn Luyện Thể tu sĩ, linh lực không chỉ lưu giữ ở đan điền mà toàn thân từ máu đến xương đều ẩn chứa linh lực. Nếu đổi lại là một tu sĩ Luyện Khí, đánh được trăm chưởng thì linh lực đã khô cạn rồi.
Bất quá, quang tráo từ đầu đến cuối vẫn không bị xi nhê gì cả, mặc cho hắn đánh bao nhiêu chưởng vẫn cứ thế. Nguyên Phục lúc này mới chú ý cái vòng mà nam tu sĩ kia dùng lúc trước vốn có sáu khỏa cầu, nay chỉ còn hai khỏa. Hiển nhiên là tiêu hao cũng không nhỏ. Nhưng lấy chút ít linh lực còn lại, hắn không tự tin phá được quang tráo này. Chưa kể đến nam tu sĩ này là cậu ấm, trên người còn bao nhiêu pháp bảo còn chưa biết?
Nghĩ thế, Nguyên Phục không tiếp tục cường công mà nhảy lùi về sau, ánh mắt cảnh giác không ngừng quan sát đối phương.
Nam tu sĩ lúc này mới hết quay chong chóng, trong đầu truyền đến một trận mơ hồ. Đợi lúc định thần lại thì Nguyên Phục đã nhảy ra xa. Hắn rút kinh nghiệm vừa nãy, không nói ngoan thoại nữa mà rút trong người ra một bộ kim châm to bằng cái đinh 10, quăng về hướng Nguyên Phục, trong miệng lẩm bẩm pháp chú.
Nguyên Phục thấy vai trái đối phương di động, liền đoán ngay gã sắp sử dụng thủ đoạn công kích từ xa nào đó. Vừa chớp mắt một cái đã thấy có ba đạo ánh sáng lấp lóe, nhằm mặt hắn mà bắn tới thật mau. Tốc độ bực này trên giang hồ không có cao thủ ám khí nào sánh bằng. Nguyên Phục không kịp suy nghĩ nghiêng đầu né đi.
Xoẹt… xoẹt… hai tiếng, một thanh kim chân sượt qua má trái hắn, một cây khác thì đâm xuyên lỗ tai. Máu tươi phun tung tóe.
Nhưng Nguyên Phục không hề mảy may ngưng đề phòng, bởi ba cây kim kia dường như bị luồng sức mạnh nào đó kéo điều khiển, bắn ngược vào hậu tâm hắn. Đây là pháp bảo truy tung!
Nguyên Phục ý nghĩ chợt loé lên, hơi chùng người xuống, lấy đà phóng về hướng nam tu sĩ. Lúc này đây, khinh công của hắn thi triển đến cực hạn, thậm chí bàn chân đã ứa máu. Nhưng Nguyên Phục mảy may không thèm quan tâm.
Khi ba cây châm sắp đâm vào phía sau hậu tâm, đồng thời Nguyên Phục cũng đã tới sát quang tráo của nam tu sĩ. Chỉ trong một khoảnh khắc, Nguyên Phục sống c·hết cúi đầu xuống. Trong khi giao đấu, kỵ nhất là đưa đầu về phía đối phương, nhưng lúc này hắn không suy nghĩ được nhiều.
Chỉ nghe, “Bụp… Bụp… Bụp…” liền ba tiếng. Hiển nhiên ba cây châm đã đâm vào quang tráo của đối phương.
Phục trong lòng thầm hô may mắn, phương pháp “Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân” (Lấy đạo của người trả lại cho người) này xem chừng là dùng được. Đồng thời cùng lúc ấy, hắn lùi về sau một bước, hít sâu một hơi vào đan điền.
Toàn bộ linh lực trong nháy mắt bộc phát, như nước sông tràn vỡ đê truyền vào song chưởng. Nguyên Phục gầm lên một tiếng, song chưởng vòng lên đánh mạnh vào ba cây ngân kim.
Tựa như một cái búa, đóng vào ba cây đinh ghim trên tường nhà.
Bùng!
Tiếng trầm muộn từ song chưởng cùng quang tráo chạm vào nhau, át đi tiếng kim đâm vào cổ họng tên nam tu sĩ. Ba cây kim, chỉ có một thanh trúng đích, đâm vào họng gã. Nhưng như vậy là đủ!
Nam tu sĩ hai tay bịt lấy cổ họng, máu tưới phun ra như bắn, miệng gã liên tục “Khặc, khặc…” mấy tiếng. Ba hơi sau mơi ngã đổ sập xuống.
Ánh mắt Nguyên Phục lạnh lùng, trên giang hồ hắn gặp đủ loại người. Cũng đánh đủ nhiều trận hung hiểm. Nhưng trận chiến hôm nay, sẽ khắc sâu vào trí nhớ của hắn.
Đóng đinh a! Cũng phải có kỹ thuật mới được.
Nguyên Phục lắc đầu than nhẹ, bỏ hết ưu tư ra khỏi đầu. Công đoạn tiếp theo là sờ thi lượm đồ. Hắn xử lý t·hi t·hể xong xuôi, cũng mặc kệ cái nữ tu kia có việc hay không có việc, tìm thấy Phi Chu rồi quay trở lại Ngoại Môn lâu.