Chương 8: Thế Nào Mới Là Ma Tu.
Hệ thống này, ta không cần!
—
Nguyên Phục không có Phi Chu, đành phải quốc bộ mà đi. Hai dặm đường còn lại đối với võ giả mà nói không có gì đáng ngại. Nhưng rút kinh nghiệm lần trước, hắn không còn dám nghênh ngang xuyên qua các ngọn núi, phải chọn đường vô chủ mà đi. Không may gặp cái nào Ma Tu nhìn hắn ngứa mắt, đập một chưởng là mạng này coi như toi.
Đi thêm một đoạn, cuối cùng hắn cũng tới Bố Khẩu đường. Trong lòng như trút được gánh nặng, Nguyên Phục rơm rớm nước mắt, một đường trắc trở cuối cùng cũng tới!
Hắn không do dự mà đi vào, đứng ngoài này lâu. Không cẩn thận bị đệ tử hay trưởng lão nào đi qua, thấy hắn chắn đường, chướng mắt đập một đập thì coi như hỏng. Cái âm phủ tông môn này, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Vừa bước vào, Nguyên Phục chỉ thấy trước mắt trống trơn. Phía xa xa chỉ thấy một gã tu sĩ rảnh háng không có việc gì làm, ngồi ngoáy mũi.
Hắn vội tiến lên chắp tay nói:
- Đệ tử mới nhập môn Nguyên Phục, chuyên tới đây để lấy phục sức cùng lệnh bài. Vị sư huynh này xin chiếu cố một hai.
Người kia nhìn cũng không thèm nhìn, ồm ồm nói:
- Vào trong kia tìm cái tủ gỗ rồi lấy, xong ra đây ghi tên vào danh sách là được.
Nguyên Phục dạ dạ mấy tiếng, vào bên trong đường tìm. Quả nhiên thấy một cái tủ gỗ, bên cạnh còn mấy cái tủ khác, chất liệu đều không giống nhau. Hắn y lời mở ra tủ gỗ, thấy phía trong treo mấy bộ đồ, đầy đủ quần áo cùng lệnh bài.
Nguyên Phục chọn xong đồ rồi ra ký tên. Vị sư huynh kia đưa hắn một bảng danh sách, nhìn nhìn rồi hỏi:
- Người mới? Có dẫn tiến hay nộp phí vào?
Nguyên Phục cung kính đáp:
- Là nộp linh thạch mới được nhập Cốc. Sư đệ ở phàm tục có may mắn thu được một viên Thượng Phẩm Linh Thạch, dưới cơ duyên đi vào Ngọc Đái Sơn mới biết Thiên Ma Cốc.
Vị sư huynh kia ừ một tiếng, nói:
- Ghi xong rồi thì đi đi, không nên ở đây lâu. À, chỗ của Ngoại Môn đệ tử nằm ở Cách Phàm điện. Từ chỗ này đi về phía Tây sáu dặm là thấy. Ở đó là nơi ngươi sau này sinh hoạt.
Nguyên Phục nói cảm tạ một tiếng rồi quay đầu bỏ đi. Vị sư huynh này không có ác ý, xem chừng chưa bị âm phủ tông môn l·ây n·hiễm.
Đợi Nguyên Phục đi rồi, vị sư huynh kia mới lấy ra một truyền âm phù, đánh vào linh lực, lẩm bẩm nói:
- Có con chim non, nói cho ba ba huynh đệ họ Tiết biết. Luật như cũ, tài bảo phân ta. Thi thể, hồn phách cùng huyết nhục thì phân cho ba người họ.
—
Nguyên Phục bước ra Bố Khẩu đường, trong lòng vui vẻ lại hướng Công Pháp đường mà đi. Dọc đường lần này an an ổn ổn, không có chi nguy hiểm.
Công Pháp đường là chỗ cất giữ thần công thuật pháp, không giống như Ngoại Môn lâu cùng Bố Khẩu đường an tĩnh. Chỗ này thi thoảng cũng thấy người, nhưng không nhiều. Nguyên Phục chim sợ cành cong, thấy người cũng không dám lại gần bắt chuyện. Sợ đối phương nhìn hắn dung mạo ngứa mắt, đánh một đánh thì mạng hắn ô hô ai tai.
Phía trước Công Pháp đường có hai lão giả ngồi thiền, coi bộ là canh gác nơi này. Nguyên Phục bước lên hành lễ ân cần hỏi thăm.
Một lão giả nhịn không được hắn lắm lời, trầm trầm nói:
- Vào chọn rồi cút đi nhanh, đừng làm phiền bọn ta tu luyện.
Nguyên Phục lông tơ dựng thẳng, mẹ nó bây giờ nhìn mặt người khác nhăn mày là hắn sợ đến muốn ợ ra rắm. Vội đáp dạ dạ mấy tiếng rồi đi nhanh vào trong.
Lúc này một lão giả khác khó chịu nhìn sang, nghi ngờ hỏi:
- Phụng Nguyên, tên này huyết khí như hoàng hà. Là một cái miếng mồi ngon, sao lại nỡ bỏ qua?
Lão già tên Phụng Nguyên hừ một cái rồi nói:
- Trên người hắn có ấn ký của Thi Âm, hiển nhiên là bị lão ma kia đánh dấu tới. Sư tử cùng hổ không tranh mồi của nhau, nể mặt lão ta một tý.
Người kia đáp ừ một cái, rồi cũng nhắm mắt tu luyện.
—
Phía trong Công Pháp Đường là một bộ thư viện, không khác chi mấy thư viện sách mà Nguyên Phục thấy ở kiếp trước. Bất quá trong này bày bố ngăn nắp, hắn tìm lúc đã thấy một dãy sách liên quan tới công pháp Luyện Thể.
Trong dãy này đa số là võ kỹ, Nguyên Phục bây giờ võ kỹ đa số là Phàm Tục. Áp dụng vào tu vi cảnh giới tuy có hiệu nhưng thiếu lực. Hắn cần tìm một số môn công phạt cùng chạy trốn hiệu quả.
Nhìn quanh một lượt, Nguyên Phục chọn được ba bộ liên quan tới thương pháp, là Đoạt Hồn Thập Bát Thương, Kích Kỳ Hậu cùng một bộ Hoành Quán Bát Phương.
Trong đó thì Đoạt Hồn Thập Bát Thương chuyên về đấu solo. Kích Kỳ Hậu có công có thủ, thậm chí còn có thể diễn hóa thương kỹ đánh tầm xa. Thứ mà hắn thiếu khuyết nhất bây giờ. Hoành Quán Bát Phương là bộ võ kỹ quần công.
Kiếm được ba bộ công phạt kỹ năng, Nguyên Phục lại tìm tới một bộ thân pháp: “Hóa Địa Vi Kinh”.
Hài lòng chọn lựa, Nguyên Phục đều nhập vào danh sách bảng của hệ thống. Nhưng hắn không dám mặc niệm yêu cầu hệ thống tu luyện hỗ trợ. Mở bảng giao diện chỉ thấy trong đó ghi:
[Tính danh: Nguyên Phục.]
[Chủng tộc: Nhân tộc.]
[Cấp độ: Luyện Thể Tu Sĩ. (Lập/Ngọc)]
[Danh hào: Chưa có.]
[Công pháp:
*Chủ Động:
1/ Đoạt Hồn Thập Bát Thương. (Hoàng/...)
2/ Kích Kỳ Hậu. (Huyền/...)
3/ Hoành Quán Bát Phương. (Huyền/...)
*Bị Động:
1/ Bát Môn Ma Công. (Thiên/Nhập Môn.)
*Truy Kích:
1/ Hóa Địa Vi Kinh. (Hoàng/...)
*Kỹ Nghệ:
1/ Bậc thầy ẩm thực. (Phàm/Cực)
Phân biệt cấp độ: Huyền, Hoàng, Địa, Thiên.
---
Nhìn giao diện, Nguyên Phục thắc mắc không hiểu “Huyền/..." hay “Thiên/Nhập Môn" là ý gì. Có vẻ như là cấp bậc công pháp cùng trình độ tinh thông của bản thân. Võ kỹ phàm tục luyện đến cực hạn sẽ hiện “Phàm/Cực”. Chắc cái này cũng vậy.
Hơn nữa nhìn, võ kỹ phàm tục đã bị mất khỏi giao diện hệ thống. Nhưng hắn không hề mất đi ký ức của chúng. Hiển nhiên chỉ là bị ẩn đi chứ không hoàn toàn biến mất.
Chọn xong công pháp, Nguyên Phục rời khỏi Công Pháp đường. Theo như chỉ dẫn của vị sư huynh kia tìm tới Cách Phàm Điện.
Nhìn cổng điện nguy nga hiện lên trước mặt, Nguyên Phục hào hứng trong lòng.
Tu Tiên… À, không. Tu Ma. Ta tới đây!
—
Lần mò một lúc lâu, Nguyên Phục cuối cùng cũng tìm tới chỗ phụ trách Cách Phàm Điện.
Người phụ trách là một tên đệ tử, phục sức Ngoại Môn, nghe xong ý tứ của Phục, dò xét hắn một phen, hỏi:
- Bây giờ không phải tân tấn đệ tử nhập cốc thời điểm, vị sư đệ này bằng cách nào đi vào?
Nguyên Phục ngạc nhiên, còn có chiêu thu tân tấn đệ tử? Sao ta không biết?
Hắn cười nói:
- Bẩm sư huynh, sư đệ là nộp Thượng Phẩm linh thạch mới được nhập cốc.
Vị kia “À” một cái, nói:
- Đó cũng coi như là một cách. Bất quá phàm tục tìm tới Thượng Phẩm linh thạch hơi khó. Sư đệ coi như là may mắn.
Nói rồi đứng dậy dẫn hắn tới một tấm địa đồ chỉ vào, rất thẳng thừng nói:
- Nhìn ngươi bần hàn, sưu tầm được một viên Thượng phẩm cũng là may mắn. Chắc trên thân bây giờ rỗng tuếch. Không có tiền liền ở nơi này đi, đi qua về sau dùng lệnh bài mở ra cấm chế là được.
Nam đệ tử nói rồi bấm niệm pháp quyết đánh vào Nguyên Phục lệnh bài treo bên hông, nói tiếp:
- Như vậy không có chuyện gì khác ngươi có thể đi!
Nguyên Phục gặp vị sư huynh này thái độ, cũng không dám lắm lời. Cảm tạ rồi theo chỉ dẫn địa đồ mà đi. Dọc đường thi thoảng cũng thấy một đôi người. Cách Phàm điện tuy nói là điện, nhưng không khác chi một tòa thành trì, bên trong phòng ốc san sát. Chia làm nhiều khu vực. Nguyên Phục mới đến cũng không dám loạn đi, theo đúng đường tới chỗ mình ở.
Chỉ thấy nơi đó là một khu cách biệt, nằm sâu trong rừng trúc. Nguyên Phục hơi kinh ngạc, tân đệ tử đều ở chỗ này? Phía trước thấy một căn phòng không lớn, nhưng xung quanh yên tĩnh dị thường, xa xa truyền đến tiếng nước chảy róc rách, tiếng côn trùng bay loạn.
Nguyên Phục cẩn thận lấy ra lệnh bài mở cấm chế đi vào.
Lại nhìn ốc xá, bên ngoài sáng sủa sạch sẽ, bên trong bàn ghế không dính một hạt bụi nào.
Chẳng lẽ nơi này có kẻ hầu người hạ, chuyên tới quét dọn?
Nguyên Phục tuy có chút nghi hoặc, nhưng cũng lười suy nghĩ nhiều. Bây giờ hắn cầm làm là vạch ra con đường tu luyện sau này cho mình. Thiểu năng hệ thống, dùng vẫn là có thể dùng. Nhưng phải cẩn thận, nhất niệm thành tiên, vũ hóa thăng thiên!
Cầm trên tay hai túi trữ vật, sắc mặt Nguyên Phục nhíu đến chảy ra nước. Từ khi bước vào cái này âm phủ tông môn, lo trước lo sau, tâm thần bấn loạn đến nỗi quên hỏi cách mở ra túi trữ vật.
Mẹ nó! Âm phủ tông môn.
Trong này một túi là Cẩm Ngân tặng hắn Linh Bảo Trường thương, một túi là của nam tu sĩ t·ruy s·át hắn. âm phủ tông môn này nguy hiểm khắp nơi, không có thủ đoạn tự vệ là không được. Phải nhanh chóng lấy ra Linh Bảo, cùng kiểm tra xem túi trữ vật của nam tu sĩ cậu ấm kia có gì. Coi chừng con nhà giàu cũng có chút ít linh thạch cùng pháp bảo.
Suy nghĩ hồi lâu, Nguyên Phục nhớ tới một việc. Trước đây, lần đầu tiên hệ thống hỗ trợ tu luyện từng mở ra túi trữ vật của Cẩm Ngân. Nếu bây giờ hắn để hệ thống hỗ trợ tu luyện một trong ba môn công pháp mới, có khi nào sẽ lấy ra được Linh Bảo trường thương?
Nghĩ vậy, Nguyên Phục âm thầm mặc niệm trong đầu: “Tu luyện tự động công pháp: Đoạt Hồn Thập Bát Thương.”
—
Phía bên ngoài rừng trúc không xa, có ba tu sĩ ngự không bay tới. Đây là ba huynh đệ Tiết gia, gồm Tiết Ngọc, Tiết Huỳnh, Tiết Ngôn.
Ba người này ở ngoại môn thanh danh thúi như cứt, chuyên nhắm vào tân tấn đệ tử hoặc các đệ tử yếu kém hành thủ. Người bị nhắm đến không phải thành thi khôi cũng thành huyết thực cho ba người tu hành. Tuy bọn họ hành sự ác độc như thế, nhưng cao tầng Ma Cốc lại không thèm để ý gì. Dù sao thế giới này cũng là mạnh được yếu thua. Có trách thì cũng trách kẻ yếu là ngươi.
Lúc này, Tiết Ngọc hướng hai vị sư đệ nói:
- Lần trước nữ đệ tử kia đã cho nhị đệ dùng thải bổ. Nên lần này hành sự xong, kẻ bên trong cho ta hút lấy tinh huyết, thân thể thì cho tam đệ làm thi khôi. Như thế có được chăng?
Hai người gật đầu, nói:
- Như thế được lắm. Bất quá phía bên Dư đạo hữu muốn trên thân người này tài bảo. Nhưng một tân tấn đệ tử thì trên người có đồ gì quý giá?
Tiết Ngọc nói:
- Dư Hùng tu hành một môn công pháp, có thể cảm nhận được linh thạch trong túi trữ vật. Nhắm vào kẻ này ắt ngửi được mùi thơm. Bất quá, ta đã hứa với y nên không thể làm trái. Cứ theo như kế hoạch mà làm. Dù sao sau này còn nhiều việc phải nhờ tới Dư Hùng. Như thế mới là một cái Ma Tu nên có.
Ba người thảo luận xong xuôi, ngự không mà bay vào rừng trúc.