Chương 9: Thật Miễn Phí Đưa Tặng?
Hệ thống này, ta không cần!
—
Mặc niệm trong đầu tu luyện tự động xong, một tiếng nói vang lên trong đầu Nguyên Phục.
[Tu luyện tự động: Đoạn Hồn Thập Bát Thương.
Thân ái nhắc nhở: Trong lúc tu luyện, túc chủ sẽ mất quyền khống chế thân thể, không nên kinh hoàng.
Hệ thống vì ngài tu luyện, không có hạn chế.
Nhất niệm hoá tiên, một bước thăng thiên!]
Lại cái này, chỉ mong đừng thật thăng thiên.
Tiếng nói hệ thống lại tiếp tục:
[Kiểm tra đến thiếu khuyết:
1/ Binh khí phù hợp.
2/ Hồn phách tu sĩ.
Hệ thống vì ngài đưa tặng 2 mục thiếu khuyết.]
Tiếng nói vừa dứt, thân thể Nguyên Phục mất đi quyền khống chế. Hệ thống điều khiển hắn giơ lên túi trữ vật, từ trong đó rút ra Linh Bảo Trường Thương.
Quả nhiên, hệ thống có thể kiểm tra bên trong trữ vật túi. Nhưng không biết khoảng cách hạn chế là bao nhiêu?
Lấy xong Linh Bảo, còn chưa kết thúc. Nguyên Phục đột nhiên đứng dậy, chân trái bước lên trước, chân phải lùi về sau hơi khụy xuống. Trường thương trong tay giơ lên hướng về phía cửa, linh lực trong cơ thể được hệ thống quán chú, vận chuyển theo công pháp.
Hắn tuy không khống chế được thân thể, nhưng trong bụng nghi hoặc không thôi. Hai mục đưa tặng có binh khí cùng hồn phách. Nhưng hệ thống hướng về cửa, vào thế tụ lực làm gì a?
Trong trí nhớ, Đoạt Hồn Thập Bát Thương một chiêu này gọi là “Hàn Ý Ngân Tinh”. Dùng hai chân lấy đà, hai tay lấy lực, điểm kích về trước. Linh lực tụ vào đầu thương, chính một chiêu xuyên phá phòng ngự cực kỳ ghê gớm. Nếu lúc trước hắn mà học được một chiêu này thì quang tráo của gã nam tu sĩ lần trước kia không vỡ không thể!
Trong lúc hắn đang nghi ngờ thời điểm, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Cùng lúc ấy, hệ thống đã tụ xong lực. Thân hình Nguyên Phục như quỷ ảnh lao v·út lên. Mũi thương ù ù phát ra tiếng trầm muộn.
Nghe “Phập… Phập.” liền hai tiếng.
Âm thanh hệ thống lại vang lên:
[Hoàn thành hai mục đưa tặng:
1/ Huyết Cấm Ma Thương (Linh Bảo)
2/ Hồn phách tu sĩ (Số lượng: 2 / Trúc cơ sơ kỳ)
Hệ thống tiếp tục vì ngài hỗ trợ tu luyện.]
Nguyên Phục trợn trừng, không còn tâm trạng mà để ý đến hệ thống âm thanh. Bởi bây giờ, trước mặt hắn hiện lên khuôn mặt ngạc nhiên lẫn sợ hãi của hai gã tu sĩ.
Mẹ nó! Ta vừa đ·âm c·hết hai người. Mà lại là Trúc Cơ tu sĩ?
Còn nữa, hai người này sao lại xuất hiện ở đây? Hệ thống thật miễn phí đưa tặng?
Không để cho hắn kịp phản ứng, hệ thống dựa theo công pháp hút vào hai luồng hồn phách, lần lượt hấp thụ, đánh tan, chuyển hóa… Trong đầu Nguyên Phục truyền vào một luồng năng lượng tinh thuần, hồn phách hắn được tẩm bổ trở nên sung mãn lạ thường. Đoạt Hồn Thập Bát Thương không ngừng trong cơ thể vận chuyển, linh lực sôi trào như sóng.
—
Trước đó không lâu.
Ba huynh đệ họ Tiết bước vào căn phòng giữa rừng trúc.
Tiết Huỳnh cười nói:
- Trong phòng kia bị ta bố trí Mê Hồn Hương, là Diễm Linh một mạch chế pháp. Bây giờ khả năng cao tên kia đã mê thất. Đi vào là được, không vấn đề. Đại ca cùng tam đệ cứ tự nhiên, ta đứng ngoài này đợi.
Tiết Ngọc ừm một tiếng, nói:
- Được rồi, tam đệ đi theo ta.
Nói rồi cầm một cái lệnh bài, linh lực đánh vào trong. Trận pháp mở ra một lối nhỏ, hai người Tiết Ngọc cùng Tiết Ngôn đi vào trong.
Bước vào đến cửa, quả nhiên bên trong không có tiếng động, Tiết Ngọc cười nói:
- Mê hương của nhị đệ quả nhiên hiệu lực. chúng ta vào thôi.
Dứt lời bèn lên trước mở cửa, Tiết Ngôn ậm ừ, cũng theo sau.
Đột nhiên hàn khí lạnh lẽo không biết ở đâu truyền tới, kèm theo đó là tiếng ù ù như gió thổi. Ánh sáng lấp lòe, Tiết Ngọc chỉ thấy một đạo ánh sáng như chớp giật từ bên trong căn phòng bắn nhanh ra.
Đến khi gã nhận thức được việc xảy ra, một trận đau nhói từ bụng truyền đến. Không biết từ khi nào, giữa bụng Tiết Ngọc đã cắm lấy một thanh trường thương.
Tiết Ngọc: “???”
Tiết Ngôn đứng phía sau cũng trợn mắt, một thanh trường thương đâm xuyên qua hắn đại ca. Rồi cắm sâu vào hắn ngực.
Tiết Ngôn: “???”
Là ai? Từ khi nào? Làm sao có thể? Lúc này hai người trong đầu chỉ có ba câu hỏi này.
Ánh mắt Tiết Ngọc phiêu hốt, nhìn lấy kẻ cầm thương trước mặt mình. Đôi mắt thâm sâu như vực thẳm, khuôn mặt lạnh lùng như hàn sương… Kẻ này tâm tư… quả là ghê gớm.
Một đũa xiên hai miếng thịt! Thật đúng là một cái Ma Tu nên có.
Tiết Ngọc cùng Tiết Ngôn không kịp nói một lời, bởi rất nhanh hồn phách của hai người đều bị trường thương này hút lấy, mà tốc độ hấp thụ cực kỳ nhanh.
Đây là sự đáng sợ của Đoạt Hồn Thập Bát Thương, không cho đối thủ trong chỗ c·hết phản kích.
Nhưng tốc độ hấp thu hồn phách kiểu này, không phải một tu sĩ Luyện Thể như Nguyên Phục đời nào làm được. Có thể bây giờ hắn còn chưa biết, nhưng một tu sĩ Luyện Hồn cũng không có khả năng hấp thu hồn phách nhanh bằng hắn.
Ba người duy trì tư thế hồi lâu. Tiết Ngọc cùng Tiết Ngôn sớm đã thân tử đạo tiêu, hai mắt trợn trừng đầy vẻ không cam lòng.
Hệ thống vì Nguyên Phục tu luyện một đường, thẳng lới tinh thông cảnh giới lúc này mới dừng lại. Âm thanh hệ thống lại vang lên:
[Hệ thống tu hành hỗ trợ kết thúc. Đoạt Hồn Thập Bát Thương (Hoàng / Tinh Thông)
Cảm tạ túc chủ sử dụng Tự Động chức năng. Lần đầu tăng tiến công pháp, hệ thống tiếp tục miễn phí đưa tặng gói quà Thăng Cấp. ]
Nguyên Phục hừ một tiếng trong bụng, thăng cấp cái búa! Ta không cần.
Nhưng không giống lần trước, không cho hắn lựa chọn nhận hay không nhận. Hệ thống tiếp tục kêu:
[Hệ thống mở quà thăng cấp: Đoạt Hồn Thập Bát Thương.
Kiểm tra đến thiếu khuyết 1 mục:
1/ Hồn phách tu sĩ. ( Số lượng: 1 / Trúc cơ trung kỳ)
Hệ thống vì ngài đưa tặng 1 mục thiếu khuyết.]
Âm thanh vừa dứt, Nguyên Phục trong bụng một trận hoảng loạn. Đưa tặng? Ta còn không có nhận đâu? Sao lại đưa tặng rồi?
Mặc kệ hắn ngoài ý muốn hay không ngoài ý muốn, hệ thống điều khiển thân thể thành thục rút ra thường thương nhuốm đầy máu. Mặc kệ cho hai cỗ t·hi t·hể đổ rập xuống sàn nhà. Thành thục đến nỗi khiến người ta sợ hãi…
Hành động của hắn còn chưa hết, hệ thống túm lấy t·hi t·hể Tiết Ngọc đem ra che phía trước mặt, hướng bên ngoài trận pháp mà đi.
Nguyên Phục: “???”
Mẹ nó!
—
Tiết Huỳnh đứng đợi bên ngoài trận pháp, chờ lấy đại ca cùng tam đệ. Hắn lần trước cùng hai người cũng dùng cách làm cách này, bất quá vì trước đó hắn thải bổ tên kia tân tấn đệ tử. Tu vi bây giờ đã sớm đột phá Trúc Cơ trung kỳ, nên lần này cơ duyên phải nhường lại cho huynh đệ mình.
Trận pháp này là do Tiết Ngọc đại ca bày ra, không những cách âm mà còn khiến người bên ngoài nhìn không thấy việc bên trong. Cũng coi như giấu diếm đệ tử không may đi lạc vào rừng trúc.
Đúng lúc này, trận pháp nổi lên dao động. Từ bên trong Tiết Huỳnh thấy đại ca đi ra, vội cười rồi tiến lên hỏi:
- Đại ca thu hoạch như thế nào? Tên tân đệ tử kia còn dùng được…
Lời của hắn còn chưa kịp nói xong, hàn ý từ phía Tiết Ngọc tỏa ra. Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì, một ánh sáng lấp lóe đã phóng tới trước mặt.
Tiết Huỳnh cũng coi như là người thân kinh bách chiến, tuy không hiểu vì sao đại ca lại động thủ với mình. Nhưng hắn tu vi đã tới trung kỳ, phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn. Thân hình bật ngửa về sau tránh thoát một kích vừa rồi. Trong tay Linh Bảo - Câu Hồn Nhuyễn Tiên v·út lên một tiếng đánh về trước.
Nghe “Bụp” một tiếng.
Cây nhuyễn tiên đánh nát thân thể Tiết Ngọc, dư lực còn chưa hết tiếp tục đánh trúng Nguyên Phục. Cả hai bay ngược ra sau, Nguyên Phục lưng đập sầm sầm vào trận pháp. Cơn đau truyền đến khiến hắn muốn kêu cha gọi mẹ.
[Kiểm tra đến ngoại giới công kích. Hệ thống tự động tu luyện ngắt bỏ.
Cảm tạ túc chủ sử dụng hệ thống. Chân thành xin lỗi về sơ suất này.]
Hệ thống ngắt tự động rồi? Ngoại giới công kích, thì ra là thế!
Nguyên Phục âm thầm may mắn, cái này thiểu năng hệ thống. Suýt hố hắn c·hết một lần, lần này là lần thứ hai.
Mẹ nó! Thiểu năng hệ thống.
Nhưng không kịp may mắn được lâu, bởi trước mặt hắn là một tên Trúc Cơ trung kỳ.
Tiết Huỳnh một chiêu công kích xong, không biết là thành hay bại thân hình đã lướt nhẹ về sau, âm thầm giữ khoảng cách phù hợp. Lúc này gã mới nhìn thấy mọi chuyện, bởi trời tối nên hắn cũng không chú ý quan sát trước bụng Tiết Ngọc sớm có thủng một lỗ. Nhưng khi đã định thần lại, gã mới hiểu ra mọi chuyện.
Tiết Huỳnh hai mắt bắn ra sát khí lạnh thấu xương, âm trầm nhìn Nguyên Phục, trầm giọng hỏi:
- Đại ca mệnh là ngươi lấy?
Nguyên Phục không đáp, bởi hắn không biết trả lời ra làm sao. Hệ thống thiểu năng a! Không trách ta được, ta cũng không muốn.
Tiết Huỳnh lại hỏi:
- Đại ca ta c·hết, vậy tam đệ chắc cũng không thoát khỏi ngươi độc thủ?
Nguyên Phục vẫn lầm lì không nói, trong lòng thì loạn thành một đoàn. Ta không phải, là hệ thống! Ta không biết gì cả…
Thấy Nguyên Phục không đáp lời nào, im lìm như pho tượng. Ánh mắt kia thật giống vực sâu không đáy, khuôn mặt kia lạnh nhạt tựa hàn băng, Tiết Huỳnh không khỏi hãi than: “Đây là một cái ngoan nhân!”
Gã thở dài một cái, nói:
- Quả nhiên, đi đêm lắm có ngày gặp ma. Ba huynh đệ ta đắc thủ nhiều lần, tính ra chủ quan. Ngươi là tân tấn đệ tử, nhưng tâm tư thâm trầm như vậy thật là hiếm gặp. Không biết ngươi dùng cách nào g·iết ta hai vị huynh đệ? Mê Hồn Hương là đặc sản Diễm Linh nhất mạch, ngươi làm sao phá?
Tuy miệng ngoài tỏ vẻ như không có chuyện, nhưng Nguyên Phục cảm nhận được hận ý của đối phương. Hẳn là do hồn phách Tiết Ngọc cùng Tiết Ngôn hắn chưa tiêu hóa hết, nên từ hai luồng hồn phách đấy cảm nhận được ý niệm kẻ trước mặt này.
Nguyên Phục trong đầu loạn, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Chuyện đến nước này, nếu không tiên thủ hạ vi cường. Đối phương một khi phát động công kích, hoặc quay đầu bỏ chạy thì hắn lại thêm một kẻ thù ghê gớm.
Ý niệm lướt qua thật nhanh, cũng tựa như hành động của hắn vậy. Thân hình Nguyên Phục nhoáng một cái đã lao lên, trường thương trong tay kêu vun v·út, linh lực tràn vào khiến đầu thương lập lòe ánh sáng. Phát ra từng luồng hàn khí dày đặc.
Tiết Huỳnh sớm đã có lòng phòng bị, nhuyễn tiên trong tay phát ra như một đầu linh xà, há miệng cắn vào mặt đối phương.
Nguyên Phục nghiêm nghị, lách đầu tránh khỏi. Khinh công “Bộ Khinh Vân” như bước trên đám mây, tuy không nhanh nhưng được cái khó đoán. Dùng cận chiến khoảng cách gần cực kỳ có lợi.
Trường thương trong tay Nguyên Phục hơi nghiêng, lóe lên một cái đâm thẳng vào mặt Tiết Huỳnh. Đối phương lúc này nhuyễn tiên đã đánh ra, trong võ học nhuyễn tiên chuyên đánh ở khoảng cách trung bình, lợi ở việc lực công uy mãnh biến ảo khôn lường. Nhưng nếu bị cận thận thì những lợi thế này mất hết.
Hai người lúc này cách nhau không quá ba thước, khoảng cách này kiếm, đao còn chưa gây nguy hiểm. Chỉ bất quá, Nguyên Phục sử là trường thương. Ba thước chính là phạm vi thích hợp.
Một kích này tất trúng!
Cho dù đối phương là Trúc Cơ trung kỳ, lại có quang tráo hộ thân họa chăng tránh được. Hắn bây giờ sử, lại không phải Phàm tục võ thuật.