Chương 99: Nghiệp Quật Chân Quân.
Ngân Linh quả thực tới rất kịp lúc, nếu chỉ chậm mấy hơi nữa thôi thì Ngô Bình đã một mạng ô hô ai tai mất rồi.
Chỉ thấy, nàng đằng không giá vũ bay tới thiệt lẹ. Không nói không rằng, giựt trận kỳ trên tay Ngô Bình rồi phất lên.
Nhất thời, Long Nhãn lại lần nữa hào quang tỏa rực. Trong cõi u minh, dường như có một đôi mắt hẹp dài, nhìn xuyên thấu không gian chiếu thẳng xuống người Bùi Diệp. Lúc này, thần thông Câu Hồn Thanh Phong đã đạt tới đỉnh điểm, quả thực không hổ danh tu sĩ Ngọc Nữ Túy Đỉnh.
Ngân Linh vốn là Nguyên Anh cảnh tu vi, vận dụng được thần thức. Đâu phải như Ngô Bình mới chỉ là Kim Đan đâu? Nàng một khi điều khiển trận kỳ, thậm chí không cần trăm tên sĩ tốt trợ trận liền đã khiến Thanh Long đài như thoát thai hoán cốt đồng dạng.
Bùi Diệp nghiến răng, giận mà hú dài một tiếng, vung Tử Huyền Linh lên bảo hộ trên dưới toàn thân.
Lại nói:
Hai bên vốn Hồn Tu, lại tương xung tương khắc
Sở trường với sở đoản, đều khắc chế lẫn nhau
Ngọc Nữ Đỉnh - Túy Tiên, Phá Thiên Tông - Diệt Thế
Ngân Linh múa Trận Kỳ, Bùi Diệp vung Bảo Phiến.
Bên thanh khí trùng trùng, đây tử khí điệp điệp.
Huyền Linh phiến ma uy, tụ lực vạn hung cầm
Pháp trận cũng chẳng kém, gió câu hồn thần thông
Thực là:
Người trấn ải thướt tha, kẻ xông quan hung mãnh.
Hai bên đều gắng sức, thắng bại khó phân ra.
…
Bùi Diệp quả thực không hổ với hung danh Diệt Thế chân quân. Một mình gã xông Thanh Long đài có thể quần được lâu như vậy, không chỉ do kiện Huyền Bảo lợi hại, mà cũng phải kể tới thực lực của y.
Bất quá, trận pháp vốn lấy thế yếu chống mạnh, mà Ngân Linh so với Bùi Diệp dù có yếu một xíu. Nhưng xét cho cùng cả hai đều là đồng cấp tu vi. Nếu cứ dây dưa tiếp, Bùi Diệp không c·hết vì hao sức, cũng phải bị Câu Hồn Thanh Phong thổi bay hồn phách.
Quả nhiên, Bùi Diệp giận mà cười, lẩm bẩm:
- Ta tung hoành thiên hạ mấy mươi năm, chưa từng gặp khốn cảnh như thế này. Nguyên Phục ơi là Nguyên Phục, mi thật không hổ danh quỷ mưu thần toán. Nhưng muốn Bùi Diệp ta c·hết nơi này không dễ như vậy đâu!
Nói rồi hướng Ngân Linh, giơ lên quạt Tử Huyền, nạt rằng:
- Ta cùng ngươi là Hồn Tu, nếu phân sinh tử thì biết đấu tới khi nào cho xong. Vậy nên, ta có một chiêu, gọi bằng Vạn Điểu Phệ Hồn. Nếu như ngươi tiếp được, mạng ta tùy ý ngươi định đoạt. Còn nếu tiếp không nổi, thì học nghệ chẳng tinh, nào trách ai được? Ngươi có dám hay chăng?
Ngân Linh ánh mắt xoay chuyển, dường như đang nghĩ gì trong đầu, nhưng chốc lát lại bị nàng gạt ra, cười gằn đáp:
- Có gì không dám? Ta cũng không sử thần thông trận pháp áp chế ngươi. Để xem Bảo Khí của Ma Đạo cao cường đến tận đâu!
Dứt lời, tế ra hồ lô đeo bên hông liệng lên không trung.
Bùi Diệp nghe thế liền biết đối phương đang khinh thường mình, cả giận quát:
- Hay cho ngụy đạo hành giả, dám khinh thường ta quá lắm. Coi chiêu đây này!
Nói rồi cắn ngón tay bật cả máu, bôi lên Tử Huyền Linh. Miệng không ngừng niệm chân ngôn, tức thì xung quanh không gian cô đặc lại. Từng luồng tử khí từ cây quạt không ngừng tràn ra xung quanh, huyễn hóa thành đạo đạo bóng ảnh. Nhìn như ưng mà không phải ưng, giống cú mà không phải cú, nó chân dài ba gang, sải cánh hai thước, ba vuốt sắc lẹm, đầu nhỏ mỏ ngắn, quặp lại như móc câu. Đếm kỹ lại, thì ra đó là một vạn con Tử Huyền Hung Cầm.
Lúc này, thanh thế của Bùi Diệp lên tới cao trào, tưởng chừng như hung uy đủ chấn nh·iếp tứ phương. Quanh hắn chi chít hung cầm bay lượn, đạo đạo bóng ảnh cứ như hồn ma đang chao liệng, thực mười phần ghê gớm.
Nhưng Ngân Linh trông thấy mà chẳng sợ, ngón tay chụm lại thành chỉ, hướng hồ lô quát lớn:
- Bách Đao Loạn Giải!
Tức thì, từ trong miệng hồ lô bay ra một ngụm thanh quang, nó hình dáng như lưỡi đao, nhưng không có chuôi cầm. Mũi mỏng, lưỡi dày, dài chín tấc năm phân. Nó vừa xuất hiện, chớp lóa cái rồi hiển hóa ra một trăm lưỡi đao khác, bay loạn xung quanh.
Hai người đều tế lên bảo khí bản thân, giữa đôi bên không hẹn mà cùng xuất thủ. Trên thinh không, Vạn Điểu cùng Bách Đao quyện vào nhau thành từng đoàn.
Chỉ thấy, vạn điểu trùng trùng như áng mây màu tím, ào ào phóng tới. Bên này, trăm đạo ánh đao lại tựa như chớp giật. Giữa trận đồ, khung cảnh đó đập vào mắt người xem thật hào nhoáng làm sao!
Bất quá, Tử Huyền Linh thanh thế phải thắng một bậc. Quả nhiên qua không được bao lâu, Trảm Linh Đao của Ngân Linh cự không lại, bị tử khí đánh tan tác. Một bộ phận tử khí hung cầm thuận thế tràn xuống Thanh Long đài.
Ngân Linh lâm nguy không hoảng, giơ miệng hồ lô lên, quát:
- Mời Bảo Khí hiển uy!
Tức thì, chỉ thấy hồ lô như cái miệng không đáy, tử khí bay tới đều bị hút hết vào bên trong. Bùi Diệp hãi nhiên, hai tay bấm niệm pháp quyết, hướng vào hư không muốn dùng độn thuật chạy đi mất. Nào ngờ trận pháp này sử Ngũ Hành, thêm cả biến dị pháp. Độn thuật thông thường muốn sử đều trở nên chậm chạp vô cùng.
Ngân Linh sớm đã để ý, quát lên:
- Tặc tử, chạy đi đâu cho thoát!
Lời vừa dứt, Trảm Linh Đao quày đầu, bắn vụt tới thiệt mau.
Bùi Diệp một nửa thân hình mới độn vào hư không, quả nhiên không kịp phản ứng. Nghe cái "Roẹt!” Một bên cánh tay bị Trảm Linh đao chặt đứt, rơi xuống đất. Độn Pháp mới thi triển được một nửa liền bị cắt ngang, thân hình gã lại lần nửa hiển hiện trên không trung.
Ngân Linh cười khẩy, nói:
- Ngươi Bùi Diệp tự nhận là Diệt Thế chân quân, am hiểu vô số thủ đoạn. Nhưng giờ ta lại thấy rằng, ngươi đấu trí thua Nguyên Phục, trận pháp kém Ngũ Hòe, giờ đấu pháp lại không bằng. Ta nhớ được, trong Ma Đạo có một kẻ danh hào Nghiệp Quật chân quân đứng ngang hàng với ngươi, từng đơn đấu ba cao thủ Nguyên Anh chính phái. Trước ta còn không tin, quả nhiên Ma Đạo xưa nay thích dựng chuyện, thổi phồng danh tiếng!
Bùi Diệp nghe thế cả giận, quát lớn:
- Ngụy Đạo, chớ khinh thường ta quá!
Nói rồi, năm ngón tay phải cong lại thành trảo, chộp thẳng vào ngực, sinh sinh móc ra trái tim. Khóe miệng y chảy máu, nhưng nụ cười không tắt, khàn khàn nói:
- Chiêu này ta vốn muốn dùng độ thế nhân khỏi bể khổ ảo cảnh. Nhưng hôm nay, ta muốn ngươi tận hưởng nó!
Quả tim trong tay Bùi Diệp đỏ như than hồng, tiếng đập thình thịch như trống. Gã dùng lực bóp một cái, tức thì không gian trở nên cô đặc lại. Một luồng hủy diệt khí tức từ khỏa trái tim trên tay gã không ngừng phát tán ra. Linh khí xung quanh đều bị nó hút khô.
Ngân Linh b·iểu t·ình cũng trở nên trịnh trọng nghiêm túc, đây là đối phương đại chiêu, lấy tính mạng thi triển. Nàng thu hồi Bảo Khí hồ lô, lấy trong túi ra hai lá bùa cùng một tấm lệnh bài thủ hộ trên thân.
Nói thì lâu chứ mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt. Chỉ nghe "Oanh!” Một tiếng lớn, lấy Bùi Diệp làm trung tâm xung quanh bán kính hai ba dặm đều bị bao khỏa bởi v·ụ n·ổ.
Chỉ thấy, đất rung núi chuyển, đầy trời phá toái, bụi đất mù mịt che phủ một vùng.
…
Tạm thời không nói về trận chiến ở pháp trận.
Ở Động Ma Quật, núi Hạn, thuộc địa phận Thiên Linh Giáo. Nơi này gọi là Động Ma Quật bởi vì là động phủ tu hành của Nghiệp Quật chân quân, chỉ thấy ở trên mặt đất đầy đầy thi cốt, trải dài từ dưới chân núi lên tới đỉnh. Cách đấy không xa, có một hồ lớn, mặt hồ đỏ lòm như màu máu. Quả thực đúng với câu: "Núi thây biển máu” đó vậy!
Bỗng nhiên, hư xông bị xé rách từ trong đấy một đạo bóng mờ từ từ chui ra. Nhìn lại, hóa ra đó không phải Bùi Diệp thì còn ai?
Chỉ thấy, lúc này Bùi Diệp thân hình mơ hồ, ánh mắt đục ngầu không có sắc thái. Gã hướng phía trên đỉnh núi cúc cung bái một cái, khẽ mở miệng nói:
- Tại hạ Bùi Diệp, đệ tử Lục Ngọc Phá Thiên Tông. Nay có việc khó cần nhờ, kính thỉnh Nghiệp Quật sư huynh hạ sơn nói chuyện!
Mặc dù trong lời nói Bùi Diệp đều mang tính nhờ vả, nhưng hành động từ đầu tới cuối tựa hồ có chút cứng ngắc.
Khi tiếng nói vừa dứt, Ma Quật sơn nhẹ rung động, từ trên núi một đạo khe hẹp tự động mở ra. Đồng thời bên trong đó, một thân ảnh ngự không chậm chạp bay tới.
Chỉ thấy, đó là một người, đầu tóc rũ rượi, hai mắt màu tím ngà, mặc một thân quần áo rách rưới. Nhìn qua không đoán được tuổi tác bao nhiêu. Lại trông, gã cầm trên tay một cây quải trượng, đầu trượng đính sọ người.
Nghiệp Quật chân quân vừa bước ra, ngó xuống thấy Bùi Diệp, hai mắt hơi híp lại, khàn khàn nói:
- U Tinh hồn phách, là cao thủ nhà nào khiến các hạ ra nông nỗi này!?
Hóa ra, đây chỉ là một sợi U Tinh hồn của Bùi Diệp mà thôi. Nguyên lai, gã biết mình lâm phải tử kiếp, nên lúc sử độn pháp đã tự tách U Tinh ra khỏi cơ thể. Theo chấp niệm bản thân, cách xa vạn dặm tới đây cầu cứu Nghiệp Quật.
Chỉ có điều, hai bên đều là Ma Tu với nhau, đồng cảm là có, nhưng nhân tình thì không. Thấy tình cảnh của đối phương, Nghiệp Quật trong bụng không biết suy tính cái gì, chỉ nghe y nói:
- U Tinh của ngươi đang không ngừng suy yếu, hẳn là bản thể đã lâm nguy. Ta cứu không được, còn muốn tới đây làm chi?
Bùi Diệp thở dài, đem từ đầu tới đuôi câu chuyện kể ra một lượt.
Nghiệp Quật yên lặng mà nghe, lát sau cười lạnh nói:
- Hay cho Bùi Diệp! Xưng là thế hệ trẻ Ma Tu đứng đầu, bị người tính kế mà còn không biết. Mơ mơ hồ hồ tới đây còn muốn kéo ta xuống nước.
Bùi Diệp trầm mặc chốc lát, lắc đầu nói:
- Là ta khinh thường Nguyên Phục tên kia. Hắn bị giam trong hung trận, bị câu mất Thai Quang vẫn có thể phán đoán tinh tường mọi việc. Ta tự nhận không bằng.
Nghiệp Quật lắc đầu, cười lạnh nói:
- Nguyên Phục quả thực không hổ danh thần mưu quỷ toán, Thiên Ma Cốc ngược lại là không nói ngoa danh hiệu.
Nếu Nguyên Phục lúc này đứng ở đây, nhất định phải trợn mắt quát: “Ta không có! Ta không phải! Tất cả chỉ là hiểu lầm.”
Chỉ nghe, Nghiệp Quật lại nói tiếp:
- Có điều, ta nói không phải là hắn mà là Ngọc Nữ Túy Đỉnh cái kia Ngân Linh.
Bùi Diệp khó hiểu, hắn đấu trí quả thực thua Nguyên Phục, nhưng Ngân Linh hắn thua một phần là do trận pháp. Chứ thực tài còn không biết mèo nào cắn mèo nào đâu? Hà cớ chi Nghiệp Quật lại nói như thế?
Không để cho gã suy nghĩ lâu, Nghiệp Quật thâm thúy nói:
- Ngươi biết kiện Huyền Bảo hồ lô kia gọi là gì chăng?
Nói rồi gã bắt đầu kể:
- Không biết bao nhiêu lâu về trước, tương truyền bên trong cấm địa Ngọc Nữ Túy Đỉnh mọc lên một khỏa cây, chẳng biết là giống chi. Trăm năm ra hoa, trăm năm kết quả; lại trải qua mấy trăm năm, khi khỏa trái cây lớn lên thời điểm, thiên địa nảy sinh dị tượng. Giữa tháng bảy trời hạ tuyết lớn, trấn bảo hộ tông Ngọc Nữ Túy Đỉnh theo đó cộng minh, réo vang suốt ba ngày, chấn động khắp tu tiên giới. Ngọc Nữ Túy Đỉnh lão tổ hái được quả này, thấy nó giống hồ lô, lại hợp ý bản môn pháp bảo, lấy Tâm làm tên, gọi là Tuyết Tâm. Mất thêm trăm năm tế luyện thành một kiện huyền bảo, ngưng bên trong ruột một đạo bản mệnh chi khí, hóa thành linh đao, mệnh danh Trảm Linh.
Kể xong rồi, Nghiệp Quật cười nhẹ, hướng Bùi Diệp hỏi:
- Ngươi nói, kiện Tử Huyền Linh kia của ngươi phải chăng là Tuyết Tâm hồ lô đối thủ?
Bùi Diệp nghe xong thì ngây người, lẩm bẩm:
- Như thế, như thế…
Hắn trong tròng nghi hoặc vô cùng, như lời Nghiệp Quật nói, Tuyết Tâm hồ lô lợi hại như thế. Vì sao Ngân Linh vì sao không thừa cơ mà hạ sát thủ?
Tựa hồ đoán được Bùi Diệp nghi hoặc, Nghiệp Quật cười khẩy, nói:
- Nàng ta ngược lại khác với những gì ta nghe thiên hạ lời đồn. Là một cái có tâm cơ nữ nhân. Nếu ngươi không hiểu, ta có thể nói một ít bí mật cho ngươi biết… Cái kia Nguyệt Lung, là phản đồ của Ngọc Nữ Túy Đỉnh. Không chỉ có thế, nàng ta tên thật, còn gọi là Ngân Ly.
Bùi Diệp dường như hiểu ra, lầm bẩm:
- Ngân Linh, Ngân Ly… thì ra là thế, thì ra là thế, mượn đao g·iết người. Tốt thủ đoạn, tốt thủ đoạn… Ha ha ha, ta còn tưởng thoát U Tinh hồn đi mời cao thủ hạ sơn báo thù, không nghĩ được lại bị kẻ khác tính kế. Ha ha ha…
Bùi Diệp ngẩng đầu lên trời cười lớn, giống như cười chính mình ngu xuẩn. Nghiệp Quật đứng cạnh mặt không b·iểu t·ình, lạnh nhạt nói:
- Chỉ có điều, gã Nguyên Phục kia trong lời các hạ nói quả thực khiến ta hứng thú. Nếu các hạ nguyện hiến cho ta U Tinh, ta nguyện ý hạ sơn giúp các hạ báo thù có khó gì đâu.
Bùi Diệp trong mắt nảy lên tử chí, đối với hắn mà nói có một sợi U Tinh này, kết hợp Lục Ngọc Phá Thiên Tông bí pháp. Có thể lần nữa trọng sinh. Nhưng thực lực đại giảm, còn gặp nguy cơ sau này không thể tiến thêm bước nữa. Đối với Ma Tu nay sống mai c·hết tình cảnh mà nói, như thế không bằng c·hết đi cho xong. Gã nghĩ cũng không nghĩ, bái người một cái, trầm giọng nói:
- Mong chân quân giữ lời hứa, tại hạ còn một số món bảo khí khác. Đang cất giấu trong động phủ, chỉ cần chân quân giúp ta lần này. Tất cả bên trong quy về chân quân hết thảy.
Nói rồi U Tinh hóa thành một đạo ánh tím, Nghiệp Quật há miệng hút trượt một cái đã nuốt hết vào bụng.
Đoạn, thân hình gã đằng không mà lên, nhắm vài phương hướng bắn ra lưu quang, thầm nói:
- Ta một mình hạ sơn có chút nguy hiểm, nên gọi thêm vài đồng đạo. Cũng không nên để đám kia ngụy đạo khinh thường thánh giáo bọn ta được.
Dứt lời, thân hình từ từ hư hóa, biến mất không biết đi đâu.