Tô Hào đột nhiên im lặng, không nói gì nữa.
Còn người phụ nữ trên ghế sofa cuối cùng cũng hiểu được họ đang nói gì, khuôn mặt cô đỏ bừng như con cua hấp, cúi đầu xoắn tay, rõ ràng là xấu hổ.
Tô Hào chưa bao giờ thấy một mẹ kế nào yếu đuối như vậy.
Mẹ kế thường là những người độc ác hoặc khó mô tả, đó là lý do có "mẹ kế văn". Tô Hào càng thêm tò mò, dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi thoải mái trên ghế sofa, chào hỏi người phụ nữ, giống như mình không phải là người vừa nói bậy bạ lúc nãy..
*Mẹ kế văn ý chỉ những mẩu truyện miêu tả mối quan hệ mẹ kế con chồng v...v"Xin chào, tôi là Tô Hào, là đối thủ một mất một còn của Cố Trản Từ."
Người phụ nữ mở to đôi mắt, có vẻ tò mò về việc làm thế nào mà có người lại là đối thủ một mất một còn của Cố Trản Từ. Cô biểu cảm dịu dàng, cuối cùng chỉ gật đầu ngượng ngùng, không nói thêm gì.
Tô Hào lâu rồi không gặp người phụ nữ nào mềm yếu như vậy.
Tính cách mềm mại.
Cô nói: "Lúc nãy thật xin lỗi, tôi tưởng rằng cô là bạn gái của Cố Trản Từ."
Khuôn mặt người phụ nữ càng đỏ hơn, vội vàng nói: "Đừng nói bậy."
Tuy nhiên, vẻ mặt của cô rõ ràng là đầy xấu hổ, như thể vừa phát hiện ra điều gì mới mẻ. Tô Hào quyết tâm phải hỏi cho rõ ràng, nhưng Cố Trản Từ không để cô ở lại lâu, đưa cho cô quần áo và điện thoại của Tô Minh, ra hiệu: "Tô tổng, mời."
"......" Tô Hào chỉ có thể tạm thời bỏ cuộc.
Khi rời đi, cô nhạy cảm nhận thấy biểu cảm bị tổn thương trên mặt người phụ nữ, và chú ý thấy Cố Trản Từ hoàn toàn không quan tâm đến người mẹ kế này, thậm chí không thèm chào hỏi.
Tô Hào lập tức hiểu ra mọi chuyện.
"Cố tổng, cô cũng đi bệnh viện sao?"
Cố Trản Từ nói: "Ừ, tôi đã hứa với Tô Minh sẽ đến thăm cô ấy ở bệnh viện."
Tô Hào nghĩ về phát hiện vừa rồi, không ngại ngùng chen vào xe của Cố Trản Từ: "Vừa rồi thật xin lỗi, suýt nữa tôi đã hiểu lầm mối quan hệ của hai người."
Cố Trản Từ cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Tô Hào nói: "Tôi vẫn biết ông già nhà chị đã có tuổi, lại cưới một người vợ trẻ, không ngờ lại còn trẻ như vậy, trông cũng gần bằng tuổi chúng ta."
Cha của Cố Trản Từ đã hơn sáu mươi tuổi rồi, đây không chỉ là trâu già gặm cỏ non, mà là "lão dê già ăn cỏ non" rồi.
Cố Trản Từ: "......"
Tô Hào không nhịn được cảm thán: "Nhà cô thật phức tạp."
Cố Trản Từ phản bác: "Nhà cô cũng đâu khác gì."
"Tôi và em gái tôi rất tốt, yêu thương nhau, không bao giờ tranh giành gia sản, nhà tôi cũng không có mẹ kế, sao lại giống nhau?" Tô Hào có chút vui mừng vì sự bất hạnh của người khác.
Cố Trản Từ không muốn nhắc đến chuyện này.
Tô Hào lại đặc biệt tò mò về người phụ nữ đó.
"Nhưng mẹ kế của cô tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Cô ấy còn trẻ như vậy, lại còn có quan hệ tình cảm "ông - cháu" với bố cô, không lẽ cô ấy nhắm vào tài sản nhà cô? Đừng nhìn cô ấy bên ngoài có vẻ như một con cừu non vô hại, có khi ở phía sau lại là một con sói xám lớn, cẩn thận kẻo một ngày nào đó cô ấy nuốt chửng cô."
Cố Trản Từ nhìn cô với vẻ kỳ lạ.
"Cô ấy tên là Ninh Minh, bằng tôi 30 tuổi, không có con, cũng không thể nuốt được tài sản nhà tôi, bố tôi bị bất lực, cô ấy chỉ là một vật phẩm may mắn trong nhà. Tô tổng, cô còn muốn biết gì thêm không?"
Tô Hào ngạc nhiên: "Cô thật thẳng thắn..."
"Nhưng tên của cô ấy giống như em gái tôi, nghe cũng hay."
Cố Trản Từ: "......"
Tô Hào lúc nào cũng chú ý đến những điểm lạ lùng.
Cố Trản Từ không muốn nói thêm với cô, đột nhiên nhấn ga, Tô Hào bị va mạnh vào gáy, có lý do để nghi ngờ Cố Trản Từ vừa rồi có ý định mưu sát cô.
Tại bệnh viện.
Tô Minh rất hối hận vì đã bị bệnh, cô chưa bao giờ cảm thấy buồn bã như vậy. Bố mẹ của nguyên chủ xem cô như trẻ con.
Hơn nữa, Quả Quả biết cô bị sốt cao cũng đến bệnh viện ở bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe của Quả Quả thật khiến người ta muốn chăm sóc và yêu thương, Tô Minh chỉ hận sao người bị bệnh lại là mình.
"Minh Minh, cậu không sao chứ?"
"Không sao không sao, đừng lo lắng, không bị sốt đến nỗi ngốc luôn đâu."
"Hu hu hu... Không sao thì tốt rồi." Quả Quả bắt đầu lau nước mắt.
Tô Minh: "......"
Quả Quả còn xem như bình thường, đặc biệt hơn chính là bố mẹ nguyên chủ.
Tô Minh nằm trên giường, vẻ mặt chán nản khi truyền dịch, trong khi bố mẹ nhà họ Tô đều quây quanh cô, miệng hỏi han ân cần, hận không thể giúp cô ăn cơm luôn.
Khi Cố Trản Từ đến bệnh viện, cảnh tượng trước mắt làm cô cảm thấy mình không cần thiết phải đến đây.
"Chị!" Tô Minh thấy Cố Trản Từ, như thể tìm thấy cứu tinh, đôi mắt lập tức sáng lên. Lời gọi "chị" của cô đầy chân thành, Cố Trản Từ chỉ có thể bước lại gần.
Mẹ Tô bị tiếng gọi của cô làm giật mình, ngẩng lên thấy là Cố Trản Từ, liền lộ vẻ mặt thiện cảm: "Là Trản Từ à."
Cố Trản Từ nhẹ nhàng gật đầu: "Chào cô chú."
Mẹ Tô đã hơn năm mươi tuổi, nhưng nhờ chăm sóc tốt, bà trông rất phúc hậu. Còn bố Tô dù tóc đã điểm bạc, nhưng không có bụng bia, tinh thần và ngoại hình của hai vợ chồng đều khá tốt.
Mẹ Tô cảm thán: "Nghe Tô Hào nói là cháu kịp thời đưa Minh Minh đến bệnh viện, nếu không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì, thật là làm phiền cháu rồi."
Cố Trản Từ giả vờ tự trách: "Là cháu không chăm sóc tốt cho em ấy."
"Ôi, con bé ham chơi và sợ nóng, sao có thể trách cháu được? Nếu có ai phải trách, thì cũng là trách chị gái của nó." Mẹ Tô Minh có ấn tượng rất tốt về Cố Trản Từ, trong mắt bà, Cố Trản Từ chính là con nhà người ta, từ nhỏ đến lớn đều xuất sắc hơn Tô Hào.
Tô Hào cố gắng giảm bớt sự chú ý vào bản thân, nhưng ngay lập tức lại bị lôi vào: "Nếu Tô Hào có được một nửa sự đáng tin cậy như cháu, chúng ta cũng yên tâm hơn."
Tô Hào: "......"
"Còn Minh Minh, con bé còn nhỏ, chưa hiểu biết gì."
Cố Trản Từ: "......"
Quả thực là không hiểu gì cả, chỉ biết gửi những hình ảnh không đứng đắn hen-tai này kia thôi.
"Nghe nói Minh Minh nhà cô và Cố Thời Nguyệt nhà cháu chơi rất thân?"
Cố Trản Từ: "......"
Đúng vậy, thân đến mức cô sắp trở thành mẹ chồng tương lai rồi.
Mẹ Tô Minh lại tiếp tục nói một đống chuyện linh tinh, Cố Trản Từ cười đáp từng câu.
Nhìn thấy mẹ Tô Minh còn có vẻ như muốn trò chuyện dài dòng với Cố Trản Từ, Tô Minh không nhịn được lên tiếng: "Mẹ, chị Trản Từ đến đây là để thăm con, để con nói chuyện với chị ấy."
Mẹ Tô Minh lúc này mới như bừng tỉnh: "Suýt nữa thì quên mất con, các con nói chuyện đi, mẹ và ba con sẽ ra ngoài dạo một chút."
Tô Hào đứng đó, không có ý định rời đi, mẹ Tô Minh vỗ vai cô: "Con cũng đi ra ngoài với ba mẹ, Minh Minh ngày mai xuất viện rồi, con đi chuẩn bị đi."
Tô Hào: "......"
Trong phòng bệnh vốn ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh, cuối cùng chỉ còn ba người. Quả Quả rất nhanh chóng tìm cớ, nói rằng mẹ cô ấy gọi về nhà, lần này còn không dám chào hỏi với Cố Trản Từ.
"Minh Minh, mình về trước nhé."
"Ừ, chú ý an toàn."
Cuối cùng chỉ còn lại hai người họ. Sau vài ngày không gặp, Tô Minh cảm thấy rất nhớ Cố Trản Từ.
Thực sự thì bố mẹ của nguyên chủ quá hay lo lắng, lúc nào cũng sợ cô đói hoặc nóng, khiến cô, người trước đây có cha mẹ đều là bác sĩ bận rộn, căn bản không có kinh nghiệm sống chung với cha mẹ, cảm thấy khó khăn.
Cố Trản Từ hỏi: "Thế nào rồi, bây giờ tốt hơn chưa?"
"Sốt đã hạ từ lâu rồi, chỉ là ba mẹ cứ cảm thấy em quá gầy, bắt em nằm thêm vài ngày, đây đâu phải viện điều dưỡng." Tô Minh vừa nói vừa tỏ ra bực bội.
Có lẽ tất cả phụ huynh đều nghĩ rằng con mình quá gầy.
Nghe thấy từ "viện điều dưỡng", Cố Trản Từ hơi nhíu mày một chút, nhưng cảm xúc này nhanh chóng bị che giấu: "Có thể thấy, lần này em bị bệnh còn tăng cân một chút."
"Tăng cân ở đâu? Có phải là mặt không? Hay là cằm đôi?"
"Ở đâu cũng có, chứng tỏ em ăn uống tốt trong viện."
Nhắc đến việc ở viện, Tô Minh không thể kìm nén được nữa, cô chống tay lên giường muốn ngồi dậy, nói: "Đừng nói vậy, may mà ngày mai xuất viện, em thực sự không chịu nổi nữa."
Ở bệnh viện không thể làm gì, dường như ngay cả không khí cũng toàn mùi thuốc khử trùng, cô đã ngửi đủ mùi đó trong kiếp trước.
Để tránh kim truyền trên tay bị rơi ra, Cố Trản Từ vô thức đặt tay lên vai cô, ấn cô nằm lại, miệng thì nói: "Dù không chịu nổi cũng phải chịu, em chịu được*."
*Từ chịu trong tiếng hán việt là thụ, đồng nghĩa với công thụ. Nên khi Tô Minh nghe sẽ thành "Dù không thụ nổi cũng phải thụ, em thụ được" =)))))Tô Minh: "......"