Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 388: Cao trào! lễ kỉ niệm trăm năm! (8)




Vất vả lắm Trang Nại Nại mới thấy được Quý Thần đang trốn trong một góc phòng, anh ta bố trí hay sắp xếp cái gì đó, Trang Nại Nại vội vàng đi tới, “Trợ lý Quý!”

Quý Thần quay lại, thấy người đến là cô thì lập tức cung kính chào: “Bà chủ, có việc gì phân phó sao?”

Trang Nại Nại kể lại chuyện vừa nghe được giữa Tư Quang Tùng và nữ phóng viên kia thật rõ ràng cho anh ta, sau đó bắt đầu miêu tả lại hình dáng của cô gái kia: “Cô ta để tóc ngắn, mắt rất nhỏ, mặc một chiếc áo xanh màu quân đội, đi giày da, trông rất nổi bật, nhất định là có thể tìm được.”

Nói đến đây, Trang Nại Nại liền quay đầu tìm kiếm trong đám người, cô quay một vòng, cuối cùng cũng tìm được người phụ nữ đó đang chọn đồ ăn trong góc phục vụ ẩm thực: “Trợ lý Quý! Chính là cô ta!”

Quý Thần nương theo ánh mắt của Trang Nại Nại nhìn sang rồi lập tức híp mắt lại, anh ta hừ lạnh một tiếng: “Tôi đã sớm biết là cái lão hồ ly kia không chịu từ bỏ ý đồ rồi mà! Không ngờ cẩn thận mấy cũng vẫn sơ xuất khiến người của ông ta trà trộn vào. Cô gái đó là phóng viên của tòa soạn báo Tố Nhĩ, cũng có chút danh tiếng. Bà chủ cứ yên tâm đi, tôi sẽ đuổi cô ta ra ngoài!”

Trang Nại Nại gật đầu.

Sau đó Quý Thần chạy tới nói gì đó với nữ phóng viên kia, nữ phóng viên đột nhiên vung tay lên, còn định hét to, thế nhưng Quý Thần vừa vung tay là lập tức có bảo vệ xuất hiện cưỡng chế đưa cô ta ra ngoài.

Mãi đến khi Trang Nại Nại tận mắt thấy nữ phóng viên kia rời khỏi hội trường thì mới thở phào nhẹ nhõm, cô vô thức quay đầu nhìn về phía Tư Quang Tùng, quả nhiên sắc mặt ông ta lúc này xám ngoét.

Trang Nại Nại cảm thấy rất thoải mái, cứ như vậy chắc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Thế nhưng mắt phải của Trang Nại Nại cứ máy liên tục, khiến cô có một dự cảm xấu.

Trang Nại Nại đi qua đi lại một lát, nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là đến 6h tối. Nói cách khác tức là còn năm phút đồng hồ nữa là đến giờ khai mạc.

Đã đến thời điểm này rồi mà nhân vật quan trọng nhất là Tư Chính Đình còn chưa xuất hiện.

Trang Nại Nại nhàm chán đảo hai vòng trong hội trường, thế rồi cô đột nhiên nghĩ ra cái cảm giác bất an của cô là từ đâu mà đến.

Mino còn chưa tới!

Là đối tượng hoài nghi thứ nhất, Mino phải ở trong phạm vi tầm mắt của cô mới được.

Trang Nại Nại bắt đầu tìm kiếm Mino trong đám người.

Cô đi hai vòng rồi cuối cùng cũng thấy được Mino đang đứng ở cửa hội trường, ở bên cạnh Tả Y Y. Không biết hai người họ đang nói cái gì, vẻ mặt của Tả Y Y vẫn lạnh nhạt như một mỹ nhân băng giá giống mọi khi. Mino nói với cô ta câu gì đó có vẻ không tốt lắm nên Tả Y Y nhăn mày lại, rồi dứt khoát xoay người rời đi.

Mino ngơ ngác đứng tại chỗ, vẻ mặt đầy xấu hổ.

Xung quanh có người muốn lấy lòng Tả Y Y cho nên tiến lên hỏi Mino: “Cô Tả làm sao thế? Nhìn có vẻ như tâm tình không được tốt lắm?”

Sắc mặt của Mino đỏ bừng, vừa rồi cô ta chỉ khen ngợi Tả Y Y mặc bộ quần áo này thật đẹp, thế nhưng chẳng biết chọc phải cái gì mà Tả Y Y lại bỏ đi như vậy.

Tả Y Y này đơn giản là không cho bất cứ ai mặt mũi.

Thế nhưng tâm tình của Tả Y Y không tốt là điều mà tất cả mọi người đều nhìn ra, mà Mino là người duy nhất dám tiến lên nói chuyện với Tả Y Y cho nên mọi người mới tới tìm hiểu tình hình một chút.

Mino thấy mọi người vây lại liền thu hồi vẻ mặt của mình, cô ta liếc mắt nhìn về phía Trang Nại Nại rồi thở dài nói: “Tôi nghe nói là cô Tả đã biết chuyện bản thảo thiết kế bị lộ cho nên mới cãi vã vài câu với nhân viên bên công ty chúng tôi, tâm tình không tốt là không thể tránh được.”

Một câu nói lập lờ cũng đủ khiến suy nghĩ của mọi người trở nên kì quái.

Nghe đồn rằng Đế Hào xuất hiện một kẻ ăn trộm ý tưởng của TZ, đồng thời còn dùng giá cao bán cho người khác nhưng lại không bị Đế Hào xử lý, nguyên nhân là vì cô nhân viên đó được ngài Tư coi trọng.