Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 713: Sự thê thảm của mino (5)




Dứt lời, bà ta bước xuống xe, đi vào nhà. Mino cũng theo vào.

Bà ta chỉ một góc trong nhà nói, “Tối nay mày ngủ ở đó.”

Chỗ đó không có giường, chỉ có một đống đồ ngổn ngang và hai cái chăn mỏng. Mino định nói gì đó nhưng thấy sắc mặt lạnh tanh của người phụ nữ thì thông minh ngậm miệng lại.

***

Từ khi gặp người bạn của Hổ Tử, Trang Nại Nại vẫn luôn chờ điện thoại. Bởi vì người tài xế đó nói khi nào Hổ Tử suy nghĩ xong sẽ gọi điện thoại lại cho cô.

Đã qua hai ngày mà vẫn chưa thấy anh ta gọi tới.

Trang Nại Nại có chút nản lòng. Năm đó, lúc thấy Hổ Tử trong đồn cảnh sát, cô đã đánh anh ta một trận. Có lẽ vì vậy mà anh ta còn mang thù, nên không liên lạc với cô?

Bởi vì trong lòng có tâm sự nên Trang Nại Nại ăn cái gì cũng không ngon, cả người có chút mất hồn mất vía. Mấy ngày nay công ty cũng có việc, nên ngày nào Tư Chính Đình cũng phải đến công ty. Buổi trưa ăn cơm xong, Trang Nại Nại và Đinh Mộng Á cùng ngồi ở phòng khách xem ti vi. Đinh Mộng Á thấy cô như vậy thì đề nghị: “Chúng ta đi mua đồ dùng trẻ con đi!”

Trang Nại Nại mờ mịt hỏi: “Mua cái gì ạ?”

Phòng của con ở trên lầu đã chuẩn bị xong, bên trong có đủ loại giường trẻ em do Tư Chính Đình đặt làm theo yêu cầu, toàn bộ đều là gỗ thô, không có mùi sơn, tốt cho sức khỏe. Anh thiết kế phòng theo phong cách đáng yêu mới mẻ, trong phòng còn có rất nhiều quần áo trẻ em do bọn bọ mua và đám Tả Y Y, Lâm Hi Nhi tặng nữa, phải nói là mỗi ngày mặc một bộ cũng không hết.

Đinh Mộng Á nói: “Đi mua đồ chơi cho bọn nhỏ!”

Đồ chơi trẻ em chất đầy cả phòng, đâu cần mua thêm nữa.

Nhưng thấy vẻ mặt mong đợi của Đinh Mộng Á, Trang Nại Nại vẫn gật đầu, “Vâng ạ!”

Đại Tráng hộ tống hai người đến trung tâm thương mại gần nhất, có vệ sĩ đi cùng, bọn họ đi dạo cũng yên tâm hơn.

Trang Nại Nại vốn cảm thấy không cần phải mua cái gì, nhưng khi nhìn thấy quần áo trẻ con thì lại nổi lên ham muốn mua sắm.

“Cái váy kia đẹp quá kìa!” Mắt Trang Nại Nại sáng lên, chỉ vào một cái váy ở cách đó không xa.

Khóe môi Đinh Mộng Á giật một cái, bà không nói ra câu “cái váy đó quá lớn, ít nhất phải một tuổi mới mặc vừa”, mà ngược lại lại vung tay lên, “Thích thì mua!”

Trang Nại Nại liền lấy cái váy đó bỏ vào xe đẩy hàng.

Hai người phụ nữ cứ thế mở ra hình thức “mua mua mua”. Đến khi về, thấy hai vệ sĩ xách túi lớn túi nhỏ, Trang Nại Nại mới nhận ra hôm nay mình đã làm gì. Trên đường về, cô có chút xoắn xuýt nói, “Mua nhiều đồ thế này, chắc chắn là dùng không hết, hay là chúng ta trả bớt lại?”

Đinh Mộng Á lắc đầu, “Dùng không hết thì giữ lại, đó là tấm lòng của chúng ta mà. Hơn nữa mẹ đã già rồi, sau này có muốn mua đồ cho cháu cũng không được nữa.”

Trang Nại Nại không nhịn được mà nhìn bà. Lúc này sắc trời đã dần tối, dưới ánh sáng lờ mờ, gò má của Đinh Mộng Á mê man và hoài niệm.

“Lúc còn trẻ, mẹ cùng hẹn với một người bạn là khi nào có thai thì sẽ cùng nhau mua quần áo cho con, cùng nhau học đan áo len, nhưng về sau…”