Hỉ Doanh Môn

Chương 193




Editor: Lovenoo1510

Kim Trâm đem tiền thưởng giao cho Kim trù nương: “Kim nương tử, hôm qua người làm thịt viên rất ngon, khách rất thích. Đây là đại gia và nãi nãi thưởng cho người.”

Kim trù nương lo lắng nói: “Đây là việc nằm trong phận sự của ta, đại gia và nãi nãi cứ hai ngày ba bữa lại khen thưởng, làm lòng ta thật sự áy náy.”

Kim Trâm cười nói: “Thưởng người là vì người làm việc tốt, người hãy cứ tiếp nhận, khách khí cái gì?”

Kim trù nương ngượng ngùng cười cười, đưa tay ra nhận bạc rồi cảm tạ, Kim Trâm hỏi nàng ta: “Người gần đây còn cùng Chu di nương học dược thiện không?”

“Đã lâu rồi chưa cùng học.” Kể từ sau Cung Nghiên Bích gặp chuyện không may, Chu di nương đã không ở phòng bếp của người hầu nữa, tên đồ đệ là nàng này tự nhiên cũng không được học nữa.”

Kim Trâm cười nói: “Nhà bọn họ trừ Chu di nương ra, còn có ai có trù nghệ tốt hơn không? Đại gia muốn ăn cẩu kỳ nhồi thịt nạc, nói ban đầu là Chu di nương chuyên làm món này. Người qua hỏi một chút, xem có ai biết làm không? Họ đi theo Chu di nương nhiều năm như vậy, không được mười phần thủ nghệ chắc cũng được năm phần.” Rồi đưa một xâu tiền cho Kim trù nương: “Có chút tiền sẽ dễ dàng hơn một chút.”

Kim trù nương nhận tiền: “Có một người là Vương trù nương, vẫn luôn là trợ thủ giúp Chu di nương phối đồ ăn, nghĩ đến chắc bà ta cũng biết cách làm món này, ta thu thập xong phòng bếp sẽ đi tìm bà ta.”

Kim Trâm cùng nàng ta nói mấy câu chuyện phiếm, mới cáo từ rời đi.

Giờ ngọ, Kim trù nương tới trả lời: “Vị Vương trù nương kia quả nhiên biết. Chẳng qua hôm nay bà ta phải làm thức ăn cho Nhị phu nhân, không rảnh, ta đã hẹn với bà ta, chờ buổi chiều bà ta làm xong chuyện bên kia, sẽ tới nơi này của chúng ra làm. Đại gia muốn ăn, sợ rằng phải đợi đến ngày mai.” Người ta chỉ chịu làm, không chịu dạy.

Thủ nghệ vốn toàn là những người có tay nghề sống yên phận, làm sao có thể dễ dàng dạy cho người khác được?

Kim Trâm đã hỏi ý tứ Minh Phỉ, nói: “Cũng được, nếu bà ta làm tốt, nãi nãi sẽ có thưởng.”

Đợi Kim trù nương lui ra, Hoa ma ma nói: “Nãi nãi, từ nay về sau muốn món này đều phải nhờ đến vị Vương đầu bếp này. Chẳng qua là không biết, bà ta và Chu di nương có quan hệ tốt tới chừng nào nữa? Chu di nương làm mấy chuyện kia, trong lòng bà ta có hiểu rõ không đây?”

Minh Phỉ nói: “Như vậy là hết chuyện, lấy cái loại tính tình đó của Chu di nương, chỉ sợ là nhị tiểu thư cũng không biết, huống chi một trù nương trong trù phòng đây?”

Hoa ma ma đưa ra chủ ý: “Có cần phải lấy bổn phận của Vương Thiên bảo cùng bà ta tiếp xúc một chút, thăm dò tình huống trong nhà bà ta rõ ràng một chút không?” Bà nắm một tay, “Giao cho lão nô đi làm, một lần là có thể nắm được điểm yếu của bà ta.”

“Trước biết rõ tình huống của bà ta đã, những thứ khác tạm thời không cần.” Minh Phỉ muốn Kim trù nương đi hỏi món này, chỉ là để dò xét một chút hư thực, cũng không tính tiếp xúc nhiêu cùng vị trù nương kia. Động thủ quá sớm, sẽ bứt dây động rừng.

Quả thật ban đêm Vương trù nương đi tới, làm món Cẩu kỷ nhồi thịt nạc, sau khi được Minh Phỉ thưởng cho bà ta, từ lần đó trở đi, Vương trù nương liền ngửa đầu chờ đại gia sát vách khi nào lại muốn ăn món ăn ngày trước ở trong nhà cũ, chung quy lại cũng không đợi được Kim trù nương tới gọi.

Trong nháy mắt đã đến ngày 21, Cung Viễn Hòa xin nghỉ, cùng Minh Phỉ đi đưa đám người Trần thị, Cung nhị phu nhân cho người đưa tặng một hộp điểm tâm tới, nói là thân thể mình không thoải mái, cũng không đưa tiễn được Trần thị. Minh Phỉ mở bánh ngọt ra nhìn, chỉ là hai ba hình thức, chính là điểm tâm bình thường, nàng nhàn nhạt ném qua một bên, lười mang đi.

Thái gia lần này đi quả thực nhiều, trừ Nhị di nương không thể đi ra, thì Tam di nương vì Minh Nhã có bầu, tháng chín sẽ sinh, bà không yên lòng, nên không chịu đi theo, còn những người khác đều đi theo, bao gồm cả Kiều Hạnh cùng Kim Quế cũng vội vàng đuổi kịp.

Thuyền trà Đặng Quan do ba chiếc thuyền lớn nhỏ không đều nhau tạo thành, đám người Trần thị thuê thuyền ở chính giữa, khá mới, nhìn qua vô cùng vững chắc. Ca ca tẩu tẩu của Trần thị, Trần Oánh và phu nhân Đồng tri cùng mấy nữ quyến quan lại bình thường có giao hảo tốt với Trần thị, xe ngựa ở đầy bến tàu vô cùng náo nhiệt, nhưng không thấy người của Thiệu gia.

Thừa dịp Trần thị cùng mấy phu nhân nói chuyện, Trần Oánh lôi kéo Minh Phỉ nhỏ giọng nói: “Tứ muội làm vậy cũng quá đáng. Ngay cả thể diện cũng không chịu làm một chút, cái này để người ta sẽ nói nàng thế nào?”

“Có thể có chuyện trì hoãn thì sao?” Minh Phỉ cảm thấy có chút kỳ quặc, Minh Tư coi như không muốn tiễn đám người Trần thị, thì cũng phải tới đưa Thái Quang Nghi chứ.

Chu Thanh cười cười: “Có lẽ ta biết một chút, nhưng mà cũng khó nói.” Thấy Minh Phỉ và Trần Oánh đều nhíu mày nhìn mình, nàng khoát khoát tay: “Đừng hỏi ta, có lẽ là truyền lời nhầm thôi.”

Trần Oánh và nàng hai mắt nhìn nhau: “Không thể nhìn được cái tính tình này của ngươi, nếu không muốn thì đừng nói ra, nếu thích thì nói ra cho thoải mái.”

Chu Thanh lấm lét nhìn trái nhìn phải, rồi nhỏ giọng nói: “Ta nghe ca ca ta nói, Thiệu Ngũ ở bên ngoài bao nuôi một kỹ nữ. Ở tại ngõ hẻm Dương gia. Hắn lại mời bọn họ vào đó uống rượu, ca ca ta sợ bị cha biết, nên không dám đi.”

Trần Oánh nói: “Đều đã mời ca ca ngươi đi uống rượu rồi, lại còn nói có lẽ là truyền nhầm gì chứ.” Thấy Minh Phỉ hạ mí mắt không nói lời nào, nên nghĩ thầm rốt cuộc cũng là người một nhà, bọn họ ngay trước mặt Minh Phỉ nghị luận cái này cũng không thỏa đáng, liền sửa lại: “Ừ, đoán chừng có lẽ là truyền nhầm, lúc này mới thành thân có hơn hai tháng thôi. Nào có nhanh như vậy chứ.”

Chu Thanh cũng phụ họa mấy câu, đem vấn đề chuyển tới trên người Mai Nhi: “Nàng chính là ngày mồng một tháng chín này, nghe nói nàng kia ở Hồ Châu luôn túc trực bên linh cữu kế nữ, rồi tới an ủi, đi theo bên cạnh nương học chuẩn bị sự vụ cần thiết.”

Trần Oánh giật mình nói: “Không phải tuổi của Thôi tiểu thư còn khá nhỏ sao? Làm sao đã có thể quản lý việc nhà được rồi?”

Chu Thanh cười: “Người luôn luôn học thôi. Chỉ cần nàng chịu học, chịu trông nom, có người nghĩ kế, thì cũng không phải là việc khó.”

Trần Oánh lắc đầu một cái: “Thật là vướng víu.”

Trần thị gọi Minh Phỉ qua, đem tay Tam di nương nhét vào tay nàng: “Có chuyện gì nhớ viết thư nói với ta. Tam di nương của ngươi ở nhà một mình, bình thường ngươi có rảnh rỗi, thì thường xuyên tới thăm bà ấy một chút, không có chuyện gì cũng bảo người đi hỏi thăm một tiếng.”

Lại dặn dò Tam di nương: “Ngươi nhất định phải ở lại trông coi nhà, ta cũng không miễn cưỡng người. Tự ngươi nên cẩn thận thôi, có chuyện gì, nhất định nhớ cùng Tam tiểu thư thương lượng.”

Minh Phỉ vội vàng bảo đảm mình nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tam di nương. Trần thị ngàn căn vạn dặn, “Tháng chín là nhị tỷ ngươi đến lúc sinh, ngươi chớ quên.”

Minh Phỉ nín cười nói: “Mẫu thân yên tâm, mấy ngày trước ta mới cho người qua chỗ Nhị tỷ tặng đồ, sao có thể quên được chứ? Đến lúc đó ta đưa Tam di nương cùng đến thăm Nhị tỷ, nhất định có thể làm xong.”

Trần thị nhìn lướt qua Thái Quang Nghi đang giả chết đứng không nhúc nhích ở bờ sông, thở dài: “Nhị di nương nơi đó, ngươi cũng thường xuyên sai người đi nhìn một chút. Nếu có xảy ra chuyện gì, trong lòng cũng biết cách đo đếm, tránh không kịp ứng phó.”

Cung Viễn Hòa kiểm tra hòm xiểng Thái gia xong, lại cùng chủ thuyền nói mấy lời hữu ích, cho tiền thưởng, cùng đám Đăng Quan đàm phán xong, xác nhận tất cả không sai, mới đi thúc giục Trần thị: “Nhạc mẫu, canh giờ đã đến, nên đi thôi.”

Đám người Chu phu nhân biết hai tiêu sư bên cạnh Trần thị là do Cung Viễn Hòa mời, liền cười nói: “Mọi người đều nói nữ tế là con một nửa, hôm nay chúng ta coi như được mở rộng tầm mắt, dù là nhi tử, cũng chưa chắc đã tỉ mỉ như vậy.” Trần thị cười cùng mọi người từ biệt, xoay người lên thuyền.

Ngay khi thuyền đang muốn rời khỏi bến, đột nhiên Minh Phỉ nhìn thấy một hán tử da mặt xanh trắng đứng ở mũi thuyền Đặng Quan, đang nghiêm túc nói chuyện cùng Song Thọ. Cung Viễn Hòa nhìn theo ánh mắt Minh Phỉ, khẽ mỉm cười: “Hắn là đường huynh đệ của Đặng đại ca, chuyên buôn bán rượu, lần trước chuyện ở Phương gia là do hắn giúp đỡ.”

Minh Phỉ liếc hắn một cái: “Bằng hữu của chàng, có buôn trà, buôn rượu, dám phá quán, dám đi lại giờ giới nghiêm, chơi dao găm, vậy có buôn muối lậu nữa hay không?”

Cung Viễn Hòa cười nhạt: “Nói giỡn, buôn muối lậu sao dễ làm như thế? Không cẩn thận chính là mất đầu như chơi đó.” Cầm lấy tay Minh Phỉ, “Sắc tạo bả coi như đã hoàn thành, nàng có muốn cùng với ta đi xem một chút không?”

Sau khi Minh Phỉ cùng đám người Chu phu nhân từ biệt, lại cùng Chu Thanh và Trần Oánh nói: “Thượng tuần tháng tám, trong nhà ta có làm yến hội hoa quế, đến lúc đó các ngươi nhất định phải tới đó. Nếu không có việc gì, tới nhà ta sớm trước mấy ngày giúp ta một tay có được không?”

Chu Thanh và Trần Oánh nghe nói có trò chơi, tất nhiên là vô cùng vui mừng.

Sau khi từ biệt mấy người, Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ cùng nhau đi phố Chức Kim ở Thành Nam, Hoàng đế cho Tống đạo sĩ xây dựng đạo quán ở nơi này, chiếm một phần hai khu vực tốt nhất trên đường Chức Kim, hơn ngàn người ngày đêm không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng công trình cũng hoàn thành. Thợ thủ công kết thúc công việc, sơn tường, quét nước sơn, trong vườn còn có núi giả, di chuyển cây cổ bách trăm năm từ xa tới. Minh Phỉ nhìn mặt trời sáng loáng, rất hoài nghi cái cây này đến tột cùng có thể sống hay không.

Hai người không đi vào, chỉ đi quanh công trường đang thi công chạy một vòng, chợt có người nói lớn tiếng: “Phía trước là Cung đại nhân sao?”

Hai người quay đầu lại, chỉ thấy một nha dịch vội vã chạy tới, thấy Cung Viễn Hòa, thì thở phào nhẹ nhõm, kêu vâng dạ: “Tri phủ đại nhân có chuyện quan trọng muốn trao đổi với ngài. Xin đại nhân đi nhanh.”

Cung Viễn Hòa chỉ đành phải đưa Minh Phỉ lên xe ngựa: “Nàng về trước, ta đi một chút sẽ về thôi.”

Đợi Minh Phỉ lên xe ngựa đi xa, Cung Viễn Hòa hỏi nha dịch kia: “Có biết tìm ta có chuyện gì không?”

Nha dịch này cười nói: “Tiểu nhân thật sự không biết ạ.”

Tẩy Tụy lấy chút bạc vụn để vào trong tay nha dịch, cười nói: “Làm phiền đại ca chạy một chuyến, đại nhân chúng ta không kịp mời ca ca uống rượu, ca ca thông cảm một chút.”

Nha dịch cười đến mắt cũng cong lên, miệng nói Cung đại nhân thật sự khách khí, dẫn đường phía trước nói: “Sáng sớm vẫn còn tốt, sau có người đưa lá thư, mới xem tin liền bảo nhanh mời đại nhân tới.”

Cung Viễn Hòa có chút hồi hộp, thu lại nụ cười trên mặt, bước nhanh về phía nha môn. Thấy mọi người, đều không có lòng dạ nào cùng hàn huyên, chạy thẳng tới phía sau nha môn.

Thời tiết quá nóng, Hồng tri phủ cũng không mặc quan phục, chỉ mặc một bộ áo lụa màu vàng nhạt, tựa người vào ghế bành dưới cửa sổ, bưng một ly trà, mặt đầy mồ hôi, nhíu mày, giống như rất lo âu, lo lắng vô cùng.

Lão nhân gia phục vụ phòng ngoài kêu một tiếng: “Lão gia, Cung đại nhân tới.”

Hồng tri phủ như tỉnh lại từ trong mộng, lật người ngồi dậy, lớn tiếng nói: “Mau mời vào.”

Cung Viễn Hòa đang muốn hành lễ, Hồng tri phủ đã đỡ lấy cánh tay của hắn: “Hiền chất không cần đa lễ. Xảy ra chuyện lớn rồi!” Ngay sau đó cầm lấy phong thư đã mở ở bên bàn đưa tới: “Ngươi xem một chút.”

Minh Phỉ về đến trong nhà, tắm rửa qua loa rồi đổi y phục tính canh giờ qua loa không sai biệt lắm để cho người chuẩn bị cơm tối. Đến giờ dậu, vẫn không thấy Cung Viễn Hòa trở về nhà, ngược lại lại có một nha dịch chạy tới, nói Tri phủ đại nhân mời cơm, bảo Minh Phỉ không cần chờ nữa.