Hỉ Doanh Môn

Chương 197




Edit: hoada.

Minh Phỉ về đến bên nhà đã thấy Hoa ma ma thương lượng chuyện gởi lễ vật cho Minh Tư.

Hoa ma ma nghe nói Minh Tư có hỉ, cũng không khỏi sầu lo vô cùng, muốn nói lại thôi, ở trong phòng đi vòng vòng vài vòng, cuối cùng nhịn cho đến sau bữa cơm chiều thì không nhịn nổi nữa, thừa dịp trong nhà không có người nào, liền kéo tay Minh Phỉ ý vị sâu xa nói: “Nãi nãi, nếu không thì mời Đường đại phu đến để ông ấy kê mấy thang thuốc điều dưỡng cơ thể được không?”

Minh Phỉ vẫn đang tính toán kì an toàn để ngừa thai nhưng thấy nói chuyện này ra thì không ổn nên chỉ hàm hồ nói: “Gần đây có quá nhiều chuyện bận rộn, để qua một thời gian ngắn nữa lại nói đi. Hơn nữa, ta cảm thấy thân thể ta khá tốt, cũng không có chỗ nào lạ cả.” Khi nàng còn ở Thái gia, Trần thị đã điều dưỡng cho cơ thể nàng rất tốt, nàng cũng rất coi trọng việc chăm sóc cơ thể, nên kể cả đau bụng kinh khi đến tháng căn bản cũng không có, nhiều nhất chỉ cảm thấy hơi mỏi thắt lưng mà thôi.

Tình huống này Hoa ma ma cũng rất rõ ràng, vì vậy bà ta do dự hồi lâu rồi nhẹ giọng nói: “Nô tỳ đang muốn đại gia kia.” Minh Phỉ kinh ngạc ngẩng đầu lên, không ngờ Hoa ma ma lại nghĩ sâu xa và thấu đáo như vậy, nhưng qua đó lại cảm thấy Hoa ma ma đối xử với nàng thật sự rất tốt, khiến cho nàng cảm động. Bình thường gặp phải chuyện này, đương nhiên người khác sẽ không nghĩ đến ai khác trước tiên mà là nghĩ ngay đến nàng. Nếu Cung Viễn Hòa thê thiếp nhiều, mà vẫn không có con cháu, tất nhiên sẽ hoài nghi Cung Viễn Hòa mới là đạo lý, nhưng bây giờ Cung Viễn Hòa chỉ có một mình nàng, không phải đầu tiên người ta sẽ hoài nghi người có vấn đề là nữ nhân sao?

Tâm Hoa ma ma không yên tâm lại tiếp tục: “Trước đây, đại gia ăn ở với nhiều người như vậy, nếu người ta cố ý hạ dược vào thức ăn hoặc thức ăn bị động tay động chân, có thể không ảnh hưởng đến tính mạng là chuyện bình thường, nhưng cũng không thể loại trừ trường hợp người bên sát vách không muốn đại gia có con thừa tự thì sao đây? Trong lòng ngài có nghĩ đến chưa, vì vậy tìm cơ hội mời đại phu tới thay đại gia bắt mạch xem sao? Nếu như thật sự là do đại gia cũng có thể sớm chữa trị mới tốt.”

Vốn Minh Phỉ không nghĩ đến tình huống này, bị bà ta nói như vậy cũng cảm thấy có chút bồn chồn, trầm mặc hồi lâu rồi cố làm ra vẻ nhẹ nhõm, nàng cười: “Ma ma quá nóng lòng rồi, chúng ta mới thành thân không bao lâu, bây giờ nói đến cái này thì có vẻ hơi sớm.” Đối với phương diện này, nam nhân rất nhạy cảm, Cung Viễn Hòa đương nhiên sẽ không nghĩ bản thân có bệnh, mà bản thân hắn còn là người rất mạnh mẽ trong chuyện phu thê, làm sao có thể thuyết phục hắn bắt mạch được? Huống chi hiện tại cũng chưa thể kết luận gì được, phải thành thân sau một hai năm rồi mới có đứa bé cũng chẳng thiếu gì.

Thấy nàng luôn từ chối, Hoa ma ma biết chuyện này cũng không dễ dàng gì chỉ đành thời dài: “Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày lão nô sẽ nấu một loại canh bổ đi? Ngài cũng phải nắm chặt cơ hội, hảo hảo điều dưỡng cơ thể, sớm sinh nhi tử để có thể an tâm một chút.” Phải hai tay hai bút cùng vẽ mới có thể an tâm được.

Minh Phỉ bất đắc dĩ gật đầu. Có lẽ nàng nên thuận theo tự nhiên thôi.

Kim Trâm từ bên ngoài đi vào báo: “Nãi nãi, nhị gia tới.”

Cung Viễn Trật ngượng ngùng đi vào nói: “Tẩu tẩu, nương bảo ta sang đây xem ca ca trở lại chưa, không biết có tin tức gì không.” Kể từ khi biết được tin tức này, quả thật Cung nhị phu nhân hận không được muốn trói Cung Viễn Hòa đến tra hỏi không ngừng nghỉ, chỉ một chốc lát cũng không chờ được.

Minh Phỉ nói: “Vẫn chưa thấy chàng trở về, đợi hắn trở lại ta lập tức cho người qua báo với nhị đệ được không? Mấy người đại cữu mẫu đã về chưa?”

Cung Viễn Trật thở dài: “Mới vừa đi không lâu.” Cung nhị phu nhân vẫn giữ chặt người không cho về, đúng lúc đó Minh Tư ôm bụng rên hừ hừ, hắn không muốn lúc này tự nhiên có chuyện phiền toái đâm ngang, đương nhiên giúp đỡ một chút để Thiệu đại nãi nãi rời đi. Trước khi đi, Thiệu đại nãi nãi còn chỉ vào mặt Cung nhị phu nhân nói sau này nếu bà ta còn xen vào chuyện Cung gia như vậy nữa thì thật không phải là người.

Thì ra việc Minh Tư mang thai còn có cả công dụng này nữa? Hoa ma ma nghe vậy không khỏi cười xem thường, nếu thật sự yêu quý con dâu mang thai thì sao lại mang con dâu ra ngoài như chiêu trò để sử dụng như vậy? Nếu thương con dâu thì phải để con dâu ở nhà dưỡng thai mới đúng chứ? Từ đó có thể biết hàng ngày Minh Tư trôi qua cũng không tốt lắm.

Cung Viễn Trật cẩn thận nhìn sắc mặt của Minh Phỉ: “Tẩu tẩu, vậy ta có thể đến thư phòng đợi đại ca trở lại được không?” Bảo hắn trở về nghe sư tử hống, không bằng để hắn trốn ở chỗ này cho tỉnh táo lại một chút. Một ngày mà chạy tới chạy lui sang chỗ này không biết mấy lần, hắn không ngại nhưng Minh Phỉ sợ phiền.

“Được chứ.” Minh Phỉ vội gọi Bạch Lộ sai một gã sai vặt đi theo phục vụ.

Cung Viễn Hòa từ bên ngoài trở về, sau khi đuổi Cung Viễn Trật đi mới đi vào nhà, Bạch Lộ muốn hô gọi nói với Minh Phỉ nhưng hắn ra hiệu dừng lại rồi rón rén đi vào trong phòng, chỉ thấy Minh Phỉ đang ngồi dưới đèn tay cầm quyển sách dạy đánh cờ xem rất chăm chú, lông mi của nàng thật dài, cụp xuống nhìn qua rất an tĩnh nhu hòa thì không khỏi mỉm cười, đi tới ngồi xuống bên cạnh vòng tay ôm ngang eo nàng, đặt cằm lên vai nàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cổ nàng, dịu dàng nói: “Sao đột nhiên nàng lại xem sách dạy đánh cờ vậy? Có phải vì nhàm chán quá không?”

Minh Phỉ hôn trả lại hắn hỏi: “Chàng đã gặp nhị đệ chưa?” Không biết tại sao khi nghe Hoa ma ma nói về chuyện trước kia, nàng ngước mặt lên nhìn hắn, trong lòng không tránh khỏi có chút thương hại cho hắn. Cung Viễn Hòa gật đầu: “Ừ, việc ban ngày ta đã nghe nói rồi. Từ ngày mai trở đi, nàng về bên tam di nương tránh mặt đi, hoặc có thể ra phố dạo mua ít đồ cũng được. Nếu tránh được thì tránh.” Hai nhà ở sát vách nhau, bất kì lúc nào chi thứ hai cũng có thể tới đây quấy rầy nàng, dù biết rằng Minh Phỉ có thể ứng phó được nhưng cũng cảm thấy thật phiền cho nàng.

Minh Phỉ nói: “Ta đang muốn thương lượng với chàng một chuyện, vốn ta định thượng tuần tháng tám mở tiệc thưởng hoa quế, nhưng bây giờ phụ thân lại xảy ra chuyện, vậy có thể làm hay không?”

Cung Viễn Hòa cười nói: “Đương nhiên là vẫn làm chứ. Ngày trước, không có chuyện gì thì làm rồi, bây giờ có chuyện này thì càng phải làm. Nhân cơ hội mời một vài người đến, coi như cũng vì chuyện của phụ thân mà chu toàn một chút.” Minh Phỉ đưa cho hắn xem bức thư nàng viết cho Thái Quốc Đống: “Nếu cữu cữu đã nói chuyện này không thể vãn hồi được thì chúng ta cũng không cần kinh động đến Trần gia nữa. Ta cũng muốn viết cho phụ thân một lá thư để nói qua mọi chuyện một chút.”

Cung Viễn Hòa liếc nhìn nàng mấy lần: “Người sáng suốt đều biết rõ chuyện này không thể thay đổi được, chỉ có bọn họ là nghĩ sự tình đơn giản như vậy. Một vạn lượng bạc sao? Đúng là số lượng không nhỏ, bà ta thật  đúng ngu hết chỗ nói. Mấy ngày sau, nàng cứ tránh được thì tránh ra, không cần để ý đến, nếu bà ta muốn nhanh chóng đi chịu chết, chúng ta cũng không ngăn được. Nàng giúp ta mài mực đi, ta cũng muốn viết một bức thư.”

Ngày hôm sau, Minh Phỉ làm y như lời Cung Viễn Hòa giao phó, an trí tốt mọi chuyện trong nhà, thừa dịp Cung nhị phu nhân còn chưa cho người tới kêu, đã nhanh chân đến Thái gia thăm tam di nương từ sớm. Tam di nương một thân một mình ở nhà, tất nhiên cửa phải đóng rất kĩ, Hoa ma ma đi tới trước đập cửa hồi lâu, người giữ cửa mở hé cửa xem thử phải là người trong nhà không rồi mới mở cửa. Vừa bước vào cổng thùy hoa, đã nhìn thấy mấy ma ma cao lớn vạm vỡ ngồi ở đó canh cổng, tất cả những gã sai vặt muốn đi vào hay muốn thông truyền việc gì đều phải thông qua mấy ma ma này. Hoa ma ma thấy vậy âm thầm gật đầu khen ngợi: “Tam di nương đúng là một người cẩn thận. Khó có được người như vậy thủ ở đây.”

Minh Phỉ cũng cảm thấy tam di nương là một người thông minh, bà ta biết cái gì đối với bản thân là quan trọng nhất, hiện tại, bà đã lớn tuổi, nhan sắc cũng suy tàn theo năm tháng, bà biết bà không có cơ hội được Thái Quốc Đống sủng ái nên cũng không có ý tứ xin đi theo. Đi đường xa, tàu xe mệt nhọc không nói, còn phải bị quản chế khắp nơi, mỗi ngày mỗi thỉnh an, vậy thì ở lại đây tuy một mình nhưng lại có thể nhẹ nhõm, sung sướng, tự tại hơn không phải sao? Ở đây, bà có thể làm chủ mọi việc không nói, còn có thể bảo vệ được Minh Nhã, lại còn làm vui lòng Trần thị nữa. Người thức thời mới là trang tuấn kiệt, tam di nương rõ ràng chính là một người thức thời như thế, trong lòng Minh Phỉ thật sự sinh ra mấy phần hảo cảm với tam di nương, nàng chân thành muốn kết giao hảo ý với bà ta.

Lúc này, tam di nương đang tìm kiếm trong tủ ít vải vóc để may y phục cho đứa bé sắp chào đời của Minh Nhã, đột nhiên nghe nói Minh Phỉ đến, bà vội vàng đi ra nghênh đón: “Cô nãi nãi đến sao không báo với ta một tiếng trước để ta còn chuẩn bị.”

Minh Phỉ cười nói: “Đều là người trong nhà, cần gì phải chuẩn bị chứ?” Thuận tay cầm một bộ y phục trẻ sơ sinh tam di nương còn đang làm dở lên xem, thấy giống như y phục nàng đã làm cho Thái Quang Nghi, nhìn qua cũng thấy thủ nghệ này còn tinh xảo hơn nàng gấp mấy lần, không khỏi khen ngợi: “Thủ nghệ của di nương rất tốt.”

Tam di nương được khen có chút xấu hổ: “Ta học lõm thủ nghệ của nãi nãi, chỉ vì nghe phu nhân nói y phục kia Hoa ca nhi mặc rất đáng yêu.”

Minh Phỉ cười nói: “Sau này nếu ta có hài nhi, chắc phải làm phiền đến tam di nương rồi.” Tam di nương nghe nàng nói thế lấy làm kinh hãi nhưng vẫn không giấu được sự vui mừng nhìn nàng: “Chẳng lẽ tam nãi nãi có rồi? Nếu đã có thai sao còn ra ngoài đi loạn như vậy? Nhanh, nhanh đến đây ngồi xuống đi, nền nhà rất lạnh.”

Tại sao ai cũng nghĩ tới chuyện này vậy chứ? Minh Phỉ xấu hổ, lắc lắc đầu: “Ta vẫn chưa có. Nhưng là tứ muội muội thì có rồi, có lẽ rất nhanh Thiệu gia sẽ cho người đến báo tin mừng đấy.”

Tam di nương lặng yên cười: “Cũng không nhất định đâu, trong nhà cũng không có ai, ước chừng sẽ viết thư đến Đăng Châu mới đúng?” Tính khí Minh Tư, đến Trần thị cũng không để trong mắt thì làm sao có thể coi trọng một di nương như bà ta chứ?

Minh Phỉ lắc đầu: “Không hẳn như thế, người Thiệu gia chắc sẽ đến thôi, vì lão gia và phu nhân đều ở xa, nên chuyện tặng lễ vật không thể không rơi đến trên tay di nương được, nếu di nương không ngại, không bằng để ta gởi lễ vật đến cho di nương?”

Đây là nàng thông cảm cho mình không có tiền sẽ khó khăn khi phải làm chuyện gì phải không? Trong mắt tam di nương cảm thấy ấm áp: “Tam cô nãi nãi, phu nhân lưu lại cho ta đầy đủ tiền bạc, không những vậy, mấy chưởng quỹ các cửa hàng cũng được phu nhân phân phó, ta nếu cần gì sẽ trực tiếp cho người đi lấy là được.”

Tất nhiên, Trần thị trước khi đi đã tính toán ổn thỏa hết mọi việc rồi. Minh Phỉ cười cười: “Tuy rằng là như thế nhưng nếu di nương có cần thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm ta. Lúc nào cũng được, không sao cả.”

Cả buổi chiều, Minh Phỉ cũng không đi dạo phố mua đồ, chỉ ngồi nói chuyện với tam di nương, làm chút chuyện thêu thùa may vá, cười cười nói nói, vậy mà thời gian trôi qua thật nhanh. Đúng như suy nghĩ của nàng, quả nhiên Thiệu gia cho người đến báo tin hỉ, tam di nương hậu thưởng cho người đưa tin tới, cùng hẹn với Minh Phỉ hai ngày sau cùng đến Thiệu gia thăm Minh Tư.

Hết giờ ở nha môn, Cung Viễn Hòa tới Thái gia đón Minh Phỉ. Hắn mang thư của Thái Quang Đình đưa cho nàng xem, trong thư nói cho nàng biết Hầm Dung và Minh Ngọc tất cả đều bình an, sau đó mới nói đến chuyện của Cung Trung Tố. Ý trong thư cũng nói Thái Quốc Đống cũng biết chuyện này, chuyện này đột nhiên xảy ra đã không còn đường để cứu vãn, nhưng chuyện Cung Trung Tố cũng không phải là chuyện lớn gì song bãi quan là chuyện chắc chắn. Nói Cung Viễn Hòa không cần phí tâm tư nữa, nếu không cũng lãng phí tiền tài vô ích, chỉ chờ đón người trở về là được rồi. Sau đó còn nhắc nhở bọn họ cẩn thận đừng để chi thứ hai tìm cớ lấy tiền của bọn họ, nhắc bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, sớm tính toán trước đi.

Lúc này, bữa tối cũng dọn ra, Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ vì phòng ngừa Cung nhị phu nhân lại qua dây dưa nên hai người cũng không vội về nhà mà ở lại Thái gia ăn xong cơm tối rồi mới chậm rãi trở về.

Mới tới cửa, đã thấy lão Mã nghênh đón: “Nhị phu nhân vẫn đang đợi đại gia và đại nãi nãi đấy.”

Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ nhìn nhau bất đắc dĩ lắc đầu, cái này thật giống như cao da chó không thể bỏ được. Hàng ngày như thế không biết phải gặp bao nhiều phiền toái, một khắc kia, Minh Phỉ ước gì Cung Trung Tố mau chóng về nhà, chứ nếu cứ như vậy thì không phải dày vò bọn họ mệt chệt sao?

Từ sau sóng gió vụ từ hôn, căn bản Cung Tịnh Kỳ không xuất hiện nhưng lúc này cũng tới. Cung nhị phu nhân chi thứ hai đợi suốt một ngày nhưng vẫn không thấy bóng người, đã gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, vừa nhìn thấy Cung Viễn Hòa thì lập tức khóc rống lên, náo loạn cả nửa ngày thì cuối cùng Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa mới nghe rõ tại sao bà ta lại khóc. Đó là vì bên ngoài truyền, Cung Trung Tố gây chuyện bị trị tội, đã bị hạ ngục rồi. Nhìn thấy trụ cột trong nhà ngã xuống, từ trước đến nay Cung nhị phu nhân không biết sợ là gì cũng bị kinh hoảng vô cùng.

Cung nhị phu nhân níu lấy ống tay áo của Cung Viễn Hòa, trên mặt đầy nước mắt: “Nếu ngươi mặc kệ phụ thân ngươi, thật là thiên lý bất dung mà!”

Cung Viễn Trật vội vàng ngăn bà ta lại: “Nương, đó có thể là người ta truyền nhầm thôi, không thể coi như thật được. Hai ngày nay, đại ca vì chuyện này mà chạy khắp nơi, ngài để cho đại ca ngồi xuống thở, uống ngụm trà rồi từ từ nói chuyện cũng không muộn.” Cung nhị phu nhân lại xoay người qua kéo Minh Phỉ, lạnh lùng nói: “Hắn mà chạy khắp nơi sao? Đừng cho là ta cái gì cũng không biết, xảy ra chuyện lớn như vậy mà vẫn có thời gian bồi nàng dâu về nhà mẹ đẻ, thật sự là một nữ nhân ác độc! Nói, các ngươi có làm chuyện này không? Có phải các ngươi mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng không làm gì đúng không? Để mặc cho chúng ta xui xẻo phải không?”

Thấy bà ta kéo Minh Phỉ, Cung Viễn Hòa tức giận, kéo Minh Phỉ lại, sắc mặt xanh mét quát lên: “Cút ra ngoài! Ta nể bà là trưởng bối nên mới hảo hảo đối xử nhưng bà một chút dáng vẻ trưởng bối cũng không có, không biết gì thì cũng đừng có lên tiếng, cũng không có ai bảo bà là người câm đâu. Một người suốt ngày giả ngây giả dại, không phân biệt tốt xấu phải trái, còn liên tục vu cáo lung tung, mặt mũi của nữ nhi và cả Cung gia đều bị bà vứt sạch! Bà còn không biết chuyện này là từ đâu sao? Chính là do bà ban tặng đấy! Đã vậy còn đến nhà ta làm ầm ĩ? Mẫu thân ta họ Tiết không phải họ Thiệu! Cút!”

Cung Viễn Trật và Cung Tịnh Kỳ nghe hắn quát đến ngẩn ngơ, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ, đi lên kéo Cung nhị phu nhân đang muốn bạo rống đi nhanh ra ngoài.

Ở phía sau, Cung Viễn Hòa giận dữ mắng mỏ người làm: “Về sau không cần để cho kẻ điên kia vào nhà! Nếu còn làm đại nãi nãi kinh sợ, ta muốn các ngươi phải trả giá gấp đôi! Các ngươi không ngăn được phải không? Ta thả chó tới thay các ngươi ngăn cản!”