Hi Du Hoa Tùng

Chương 886: Tuyết Liên Tiên tử




"Phùng Nguyệt?" Lão Hoàng đế suy nghĩ một chút nói với Xích Long: "Dẫn hắn vào đây xem có việc gì?"

Xích Long vâng dạ đi ra ngoài rồi tự mình dẫn Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Phùng Nguyệt tiến vào diện thánh.

Sau khi thi lễ Phùng Nguyệt vội vàng tấu: "Bệ hạ, Tổng quản Nội thị Trương công công đã chết."

"Một tên cẩu nô tài đã chết thì có gì lớn đâu. Phùng Nguyệt a, làm sao chuyện cỏn con đó mà cũng hồi báo cho trẫm" Lão Hoàng đế hiển nhiên không vui, lúc này trong lòng lão có chút áp lực nên rất muốn giải tỏa qua nữ nhân. Nữ nhân làm lão bị thương thì đương nhiên là lão phải tìm một chút an ủi trên người nữ nhân rồi.

"Bệ hạ bớt giận, xin nghe thần tấu, sự tình là như vậy." Phùng Nguyệt trầm giọng nói: "Mấy ngày gần đây khắp nơi trong đế quốc nổi lên lời đồn. Trong lúc vô ý thuộc hạ biết được Trương công công ở trong cung tung ra lời đồn liền đến tra xét. Không nghĩ rằng lại thấy hắn đã bị đâm chết ở trong phòng. Hơn nữa, mấy tên tiểu thái giám tâm phúc bên cạnh hắn toàn bộ cũng chết bất đắc kì tử "

Lão Hoàng đế nghe vậy thì cẩn thận nhớ lại. Đúng vậy, chính mình làm sao lại không nghĩ đến tên cẩu nô tài kia. Lúc trước hắn là tâm phúc của con tiện nhân Ân Quý Phi. Hơn nữa lão biết, có vài lần Lưu Phong cùng con tiện nhân kia gặp gỡ, đều do một tay Trương công công an bài.

Nếu nói tới chứng cứ thì e là chỉ có hắn mới có biết. Đáng tiếc, người đã chết rồi, lão Hoàng đế cũng đừng nghĩ đến việc biết ai là người điều khiển.

"Phùng Nguyệt, bí mật điều tra xem trong cung còn thái giám nào liên quan đến việc đó. Nhớ kỹ việc này nhất định không thể lộ ra ngoài." Lão Hoàng đế dặn dò.

"Vi thần đã rõ—!"

Đợi sau khi Phùng Nguyệt đi khỏi, Xích Long vội vàng dẫn theo ba trinh nữ nữa trước đó đã chuẩn bị kỹ lưỡng tiến vào.

"Nữ nhân. Tiện nhân, cởi y phục hết ra rồi chổng mông lên—!" Lão Hoàng đế uy nghiêm trầm giọng quát, trong mắt lóe lên vẻ dâm quang và dục vọng khát máu.
Trong khoảnh khắc, từ Thượng thư phòng liền phát ra tiếng kêu của nữ nhân. Âm thanh kia không phải là tiếng rên rỉ của nam nữ giao hợp, mà là sự sợ hãi, hơn thế nữa là tiếng kêu của nỗi đau đớn.

Lão Hoàng đế dường như đang dùng mọi cách hành hạ đám nữ tử này. Trong tiếng rên la thỉnh thoảng lại vọng đến tiếng cười dâm đãng của lão Hoàng đế.


Hậu viện Thiên Thượng Nhân Gian.

"Lão công, chúng ta đã muộn rồi, Trương công công cùng với mấy tên tiểu thái giám tâm phúc của hắn toàn bộ bị người đâm chết. Hơn nữa ngay cả linh hồn đều bị hủy diệt." Khuynh Quốc lo lắng không yên nói: "Xem ra đối phương đã tỉ mỉ tính toán, chúng ta tuyệt không có khả năng dễ dàng tìm được đầu mối. Đúng rồi, ta đã bảo Phùng đại nhân bên Cẩm Y Vệ bí mật điều tra trong cung"

"Tốt lắm—!"

Lưu Phong thản nhiên nói: "Phùng Nguyệt là người tin được, có thể coi như người của mình"

"Đúng rồi. Lão công, vừa rồi thiếp còn nhận được tin từ trong cung nói là hai vị Thượng thư Công Bộ, Lễ Bộ bởi vì tấu trình với bệ hạ đòi trừng trị chàng nên đã bị bệ hạ bãi quan." Khuynh Quốc cười nói: "Xem ra, cách nhìn của bệ hạ trong chuyện này vẫn có lợi đối với chúng ta"

"Bệ hạ còn chờ ta kiến thiết Tế Thiên tháp sao?" Lưu Phong khinh thường cười: "Lão quái đản nghĩ sẽ được trường sinh thật sự là điên rồ. Cũng tốt, nói như vậy thì chính xác đối với chúng ta là có lợi. Trong chuyện này chung quy còn phải nghĩ biện pháp ổn định cục diện. Nếu không để ồn ào lắng xuống như vậy, sớm hay muộn ta sẽ mất hết danh tiếng".

"Đúng rồi, bên phía cô cô đã biết tin mới nhất chưa?" Lưu Phong hỏi.

Khuynh Quốc hỏi lại: "Chàng sợ rằng cô cô biết chuyện lại suy nghĩ trong lòng?"

"Đúng vậy. Cô cô dù sao cũng là nữ nhân. Chuyện như vậy đối nàng mà nói. Quả là một đòn quá lớn." Lưu Phong lo lắng nói: "Ta sợ nàng không chịu nổi ấm ức, làm chuyện điên rồ."

"Chàng yên tâm. Đã có mấy muội muội ở đó. Đại bộ phận dân chúng đều không tin lời đồn truyền đi, nhiệt tình ủng hộ chàng vẫn không giảm." Khuynh Quốc chậm rãi nói rất bình tĩnh.

"Tốt lắm, như thế rất tốt, chỉ cần hậu phương lớn của ta không gặp chuyện không may thì mọi việc đều tốt rồi. Đến thời điểm cần thiết, ta có thể tự mình đi Tĩnh vương phủ thăm dò hư thật." Lưu Phong thản nhiên nói.

"Tiểu tình nhân, có sát khí—!"

Đúng lúc này, trong đầu Lưu Phong đột nhiên vang lên tiếng Bạch Khiết nhắc nhở.

Lưu Phong hơi hơi rùng mình phóng thần thức ra ngoài, quả nhiên phát hiện từ phía xa có cao thủ liền phong bế khí tức của mình. Nếu hắn không đoán sai, cao thủ có thể chính là người chính mình vẫn chờ đợi-Tuyết Liên Tiên tử. Xem ra theo dõi lâu như vậy, nàng không kìm nổi nên cuối cùn cũng ra tay.

"Khuynh Quốc, Tuyết Liên Tiên tử đến đây, trước hết nàng cứ tránh đi" Lưu Phong vội vàng bảo Khuynh Quốc tránh ra để khỏi làm nàng bị thương.

Khuynh Quốc mặc dù có chút lo lắng, nhưng cũng là nữ tử có cơ trí. Nàng biết với tu vi của mình nếu ở lại, đều không thể giúp gì nhưng lại ảnh hưởng đến việc Lưu Phong ra tay.

"Lão công, cẩn thận một chút—!" Cẩn thận dặn dò xong, Khuynh Quốc vội vàng rời đi.

Lúc này, âm thanh Bạch Khiết lại vang lên: "Tiểu tình nhân, dẫn tiên tử ra ngoài thành. Nếu đánh nhau ở trong này, phỏng chừng Thiên Thượng Nhân Gian sẽ bị hủy."

Lưu Phong nghe vậy, vội vàng phi thân nhằm phía chân núi bay tới.

Ở trong bóng tối Tuyết Liên Tiên Tử ngầm chăm chú nhìn mọi cử động của Lưu Phong. Âm thầm cười lạnh một tiếng rồi bám theo sau, đôi mắt xinh đẹp của nàng lúc này đầy sát khí.

Không bao lâu sau, Lưu Phong đã dẫn Tuyết Liên Tiên tử đi tới một ngọn núi cao lớn vùng ngoại thành. Hắn đứng ở trên đỉnh núi, cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu đã đến đây, sao không hiện thân?"

"Tốt lắm, có thể giết được Võ Di Tôn giả, lại dám một mình dẫn ta đến nơi đây xem ra ngươi thật sự có chút bản lãnh. Đáng tiếc là gặp ta thì ngươi chết chắc rồi. Ta muốn đem ngươi luyện chế thành con rối (khôi lỗi), mỗi ngày lấy roi đánh ngươi để báo thù rửa hận." Đang khi nói chuyện, giữa không trung hiện lên một nữ nhân mặc áo trắng váy dài

Lưu Phong thoáng run sợ chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, vội vàng hỏi: "Ngươi chính là Tuyết Liên Tiên tử?" Lưu Phong vẫn luôn nghĩ Tuyết Liên Tiên tử là một lão thái bà. Nay được trông thấy thật kinh ngạc. Tuyết Liên Tiên tử trước mắt chẳng những không phải lão thái bà, hơn nữa lại là một mĩ nữ tuyệt sắc.

Đứng giữa không trung, mái tóc dưới làn gió nhẹ khẽ khàng phất phơ, ngũ quan thanh tú, dáng người nóng bỏng, da thịt trắng ngần. Chỉ có ánh mắt lúc đó lại tỏa ra sát khí nồng đậm.

"Không sai, bản tôn chính là Tuyết Liên Tiên tử." Nữ tử khinh thường nhìn Lưu Phong, nói: "Tài năng cũng không tệ, chỉ tiếc ngươi đã giết Võ Di. Cho nên ngươi chắc chắn phải chết".

Lưu Phong cũng không để ý sự uy hiếp của Tuyết Liên Tiên tử. Tu vi của Tuyết Liên Tiên tử đích thực cao hơn của Võ Di Tôn giả một ít. Nhưng mà nhiều nhất so với cảnh giới Ngũ Anh của hắn bây giờ thì cũng không khác lắm. Còn mình lại có thượng cổ thần binh trong tay, phần thắng tự nhiên là rất lớn.

Hắn nghĩ, Tuyết Liên Tiên tử đẹp như thế, vì sao phải nương nhờ một lão già bỉ ổi như Võ Di Tôn giả, lại còn cái gì mà song tu đạo lữ. Thật sự là làm cho người ta không nghĩ ra.

Chẳng lẽ nữ tử này có sở thích gì đó đặc biệt.

Nghĩ đến đây, Lưu Phong vội vàng hỏi: "Ta hỏi Tuyết Liên Tiên tử, nhìn qua bộ dạng nàng cũng không tệ, chỉ là ta không hiểu. Làm sao nàng lại coi trọng lão già chết tiệt Võ Di Tôn giả đến như vậy."

"Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Tuyết Liên Tiên tử nghe vậy, nhíu mày không vui: "Ngươi có ý gì?"

"Có ý tứ gì?" Lưu Phong thản nhiên đáp: "Không phải nàng cùng Võ Di Tôn giả là song tu đạo lữ sao?"

"Ai nói với ngươi rằng ta và lão là song tu đạo lữ?" Tuyết Liên Tiên tử có chút khinh thường nói: "Nhìn bộ dạng lão thế kia, bản tiên tử ta sẽ coi trọng lão sao?"

Lời này vừa nói ra làm Lưu Phong buồn bực, rốt cuộc hai vị này có quan hệ gì. Nghe khẩu khí của Tuyết Liên Tiên tử này, dường như lão quái dị Võ Di Tôn giả kia nói dối. Nhưng vì sao Tuyết Liên Tiên tử lại muốn giúp Võ Di Tôn giả báo thù chứ?

"Tâm tư của ngươi ta biết." Tuyết Liên Tiên tử thản nhiên nói: "Ta nói cho ngươi biết để ngươi làm con quỷ biết điều. Võ Di Tôn giả đối với ta có ân cứu mạng, cho nên những năm gần đây ta tu luyện cùng với lão. Tuy nhiên, lão già kia già rồi mà không biết tự trọng. Chung quy là trước mặt người khác bôi nhọ danh dự của ta"

"Nói thật cho ngươi biết. Bản tiên tử đến bây giờ vẫn còn là thân băng thanh ngọc khiết." Tuyết Liên Tiên tử oán hận nói: "Nếu ta không chịu ân huệ của lão năm đó thì làm sao lại phải dính vào bụi trần. Vốn là ta sớm nên phi thăng. Chính là vẫn chưa thể trả lại Võ Di Tôn giả ân huệ đó, cho nên cơ duyên mới không đến, không qua được thiên kiếp. Hôm nay, nếu ta giết ngươi vì Võ Di Tôn giả báo thù, ta liền chẳng còn ràng buộc gì để có thể phi thăng thành tiên."

Nói đến đây, Tuyết Liên Tiên tử điên cuồng cười: "Lại nói tiếp, ta còn phải cảm tạ ngươi. Nếu ngươi không giết Võ Di Tôn giả, bản tôn cũng không biết còn nợ ân tình của lão đến khi nào"

Lưu Phong một trận buồn bực, thì ra nữ nhân này cũng không phải là loại tử tế gì.

Thực sự liền ứng với câu nói kia, phụ nữ càng đẹp thì càng độc địa hơn rắn rết

Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, nếu là một độc phụ thì cho dù là một mỹ nữ, Lưu Phong cũng liền không có gì phải lo lắng nữa. Chờ khi đánh bại nàng, bắt giữ là tự nhiên có thể hảo hảo hưởng thụ một phen. Mấu chốt quan trọng chính là, di nương đã nói, chờ khi hắn cùng hành sự với Tuyết Liên Tiên tử thì Thái Âm Thất Tinh quyết của mình nhất định viên mãn, mới có thể đạt tới hoàn thành Thất Anh. (Thèng lày chưa đánh đã đòi song tu)

Tuy rằng Thất Anh không hẳn đã là đối thủ của Bạch Huyền Y. Nhưng ít nhất đạt tới cảnh giới Thất Anh thì tối thiểu cũng có thêm vài phần năng lực tự bảo vệ mình

Hơn nữa, Thu Sương còn nói đợi cho Thất Anh của Lưu Phong đại thành thì sau này có thể chuyên tâm tu luyện Tử Hư Chân Long quyết. Từ khi Thu Sương biết Lưu Phong tu luyện Tử Hư Chân Long quyết thì liền vui cười đến rách miệng. Nàng quyết định không cần truyền thụ cho Lưu Phong pháp quyết tu luyện đặc biệt-Á Vu Tiên quyết pháp môn. Tuy rằng người bình thường rất khó tu luyện, rất khó đạt tới đại thành, nhưng là Lưu Phong sẽ khác. Huyết mạch hắn dường như bẩm sinh để tu luyện Tử Hư Chân Long quyết. Hơn nữa, có Thất Anh hộ thể nên quá bán là tu luyện tự nhiên có thể đạt được thành tựu. Thu Sương ngắt lời, chỉ cần Lưu Phong có thể tu luyện Tử Hư Chân Long quyết tới đại thành là căn bản là không cần e ngại Bạch Huyền Y. Chỉ là quá trình tu luyện dường như có chút gian khổ, cũng không phải trong khoảng thời gian ngắn mà hoàn thành được.

Nhìn thấy nụ cười dâm trên mặt Lưu Phong, Tuyết Liên Tiên tử lập tức nổi giận. Quát một tiếng, tay xuất chiêu liền, một đạo Bạch sắc hàn quang lập tức ra hiện trên tay nàng, đó là Tuyết Tinh kiếm từ chân nguyên khí tức của nàng đã ngưng luyện mấy trăm năm.

Tuyết Tinh kiếm sau khi ra tay, nhiệt độ bốn phía lập tức giảm xuống, chung quanh giống như bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh. Lưu Phong hơi kinh hãi, xem ra lần này Tuyết Liên Tiên tử đích thực mạnh hơn nhiều so với Võ Di Tôn giả, phải cẩn thận ứng phó mới được.

"Tiểu tình nhân, cẩn thận một chút" Bạch Khiết nhắc nhở: "Tuyết Liên Tiên tử có thân thể cực âm ngàn năm khó gặp. Nàng lại tu luyện Âm hàn pháp quyết nên ngàn vạn lần phải cẩn thận, đừng để cho khí âm hàn đả thương ngươi. Nếu không thân thể của ngươi sẽ bị đóng băng.

"Đúng rồi, thể chất pháp quyết của nàng như vậy chính là Lô Đỉnh tốt nhất để Thải bổ, ngươi phải cố gắng a."

Lưu Phong không còn dám coi thường, tâm thần vừa động, Hạo Thiên kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay, quang huy màu vàng lợt chói mắt lập tức chiếu sáng mấy trượng xung quanh người. Lúc này Âm hàn khí lập tức liền phai nhạt rất nhiều.

"Tốt lắm, quả nhiên không tệ—! Chỉ là ta không rõ, vì sao nhìn vào tu vi của ngươi chỉ có Nguyên Anh kỳ?" Sự hoang mang như vậy kỳ thật đã khiến Tuyết Liên Tiên tử nghĩ nhiều ngày. Theo như nàng nhìn tu vi tại hiện trường, nàng liền phát hiện sát hại Võ Di Tôn giả không ngờ lại là kẻ tu chân Nguyên Anh kỳ tu chân. Nhưng mà nàng cũng không dám coi thường, cho dù đối phương có tu vi thế nào, dù sao thì hắn cũng giết chết được một tu chân Thiên Nhân hậu kỳ. Chỉ bằng điểm này, Tuyết Liên Tiên tử cảm thấy được Lưu Phong sẽ không phải bình thường. Âm thầm theo dõi hắn nhiều ngày mà vẫn chưa chứng kiến hắn ra tay, chỉ có khí tức trên người không thay đổi. Tận đến khi hắn ra tay, bây giờ Tuyết Liên Tiên tử mới phát hiện, hắn đích xác có tư cách cùng mình đánh một trận. Hơn nữa trong tay hắn không ngờ là thượng cổ thần binh Hạo Thiên kiếm.

"Ta muốn lấy kiếm trong tay ngươi" Tuyết Liên Tiên tử lúc trước cũng không biết là Lưu Phong có vũ khí tốt như vậy trong tay nên giờ vui mừng vạn phần. Nàng cảm thấy được trận chiến của mình hôm nay thật sự là đáng giá. Không nói đến giết Lưu Phong thì có thể báo đáp ân huệ của Võ Di Tôn giả, nhưng là một dịp có được thượng cổ thần binh cũng đã thực đáng giá.

Tuyết Liên Tiên tử hét lớn một tiếng, Tuyết Tinh kiếm trong tay phát ra hàn khí cường đại với khí thế mênh mông, chỉ trong nháy mắt cũng đã bao phủ toàn bộ chân núi. Rất nhanh hàn khí liền khiến cho cây cối hoa cỏ chung quanh đông cứng lại.