Bốn ngày sau, Khánh Đăng Khoa rốt cục có chút chuyển biến tốt đẹp. Lúc này, Lưu thị một tấc cũng không rời mới yên tâm. Sau đó mới nhớ tới con dâu không bảo trụ được con cháu của Khánh gia.
Bốn ngày này, Âm Cố ra mặt cho Hỉ Mi, còn Tang Tử thì ở riêng trong phòng điều dưỡng cho Hỉ Mi thay Âm Cố. Đối mặt Lưu thị là chuyện sớm hay muộn, nhưng nếu sau khi bị sinh non mà còn bị chỉ trích hay thậm chí bị Lưu thị phạt thì chỉ sợ Hỉ Mi cả đời này sẽ có bệnh căn. Âm Cố nhớ đến ngày đó bức Khánh Đăng Khoa phun một búng máu, xem ra là chuyện rất đúng. Cũng bởi vì lấy cớ Khánh Đăng Khoa cho nên Âm Cố vẫn ở trong viện của Hỉ Mi.
Hỉ Mi đã có thể tự mình xuống giường. Mấy ngày nay, chuyện nàng làm nhiều nhất đó là ngẩn người ở trong một góc sân. Sau ngày giận dữ đó, trái lại nàng rất cảm tạ Âm Cố đã chôn đứa bé đó ở trong viện này. Nàng biết bọn hạ nhân đang nói những điều không dễ nghe, nhưng nàng không quản đâu, nàng chỉ cảm thấy mảnh đất nhỏ này vẫn còn sự tồn tại của đứa bé.
Đáng tiếc, an bình trong góc viện này vẫn bị phá đi.
Lúc này, Lưu thị không dẫn nhiều người đến như trước nữa, nhưng khí thế lại tuyệt không giảm. Vào tới trong viện Hỉ Mi liền lập tức đi đến trong sảnh ngồi xuống, chỉ tay xuống đất, Hỉ Mi liền quỳ xuống.
Đây là gia sự Khánh gia, Âm Cố không thể tham dự, nàng và Tang Tử ngồi ở trong một gian phòng khác, lẳng lặng uống trà.
Hỉ Mi quỳ xuống, dĩ nhiên Tiểu Huyền cũng quỳ xuống theo, đám người hầu cũng quỳ hết, nhất thời lặng ngắt như tờ.
"Nói xem, " Lưu thị mở miệng. Mấy ngày nay lo lắng cho đứa con mà ăn ngủ không yên, nên giọng nói lúc này không có nghiêm khắc như bình thường. "Vì sao mất đứa nhỏ?"
Hỉ Mi cắn chặt răng, phủ trên mặt đất: "Hỉ Mi thẹn với liệt tổ liệt tông Khánh gia, thẹn với hi vọng của ngài..."
"Đừng nói lời vô nghĩa, " Lưu thị không kiên nhẫn phất tay, "ta chỉ hỏi ngươi vì sao mất đứa bé?"
"... Là con... Không cẩn thận." Hỉ Mi thấp giọng đáp.
"Có phải không cẩn thận không, hay là ngươi là cố ý ám hại con cháu Khánh gia?" Lưu thị vỗ tay ghế, cả giận nói.
Hỉ Mi vẫn không ngẩng đầu: "Ngày đó con ở trong sân, thấy một con bồ câu bay vào rớt xuống đất, con... đi nhìn một cái, sau đó..." Hỉ Mi nhớ lại, nhất thời hoảng sợ nói không ra lời.
Về phần cái gì đã khiến Hỉ Mi ngã ra đất, Âm Cố không hỏi nàng, Tiểu Huyền không hỏi nàng, ai cũng không hỏi nàng. Chỉ có chính bản thân nàng biết ở trong mơ, mỗi đêm, ngoài khe cửa đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt hung tợn rất đáng sợ... Cảm giác rất kỳ lạ, dù nàng đã từng thấy ma trơi khi ở nông thôn, và cũng từng nghe qua lão nhân kể nhữngchuyện xưa về yêu ma quỷ quái mà vẫn bị chấn kinh. Nhưng, quỷ ở đây trên thế gian này, hay quỷ kia là ai nàng không biết, thậm chí nàng còn không xác định được khi đó có phải mình bị hoa mắt nhìn lầm hay không.
"Sau đó? Sau đó thì sao?" Lưu thị vội hỏi.
"Sau đó... con thấy một khuôn mặt quỷ, " Hỉ Mi ngẩng đầu, giọng nói hơi run rẩy, "thật, con thật sự nhìn thấy một khuôn mặt quỷ ngoài cửa, răng nanh rất dài, lưỡi đỏ lè lòi ra, đôi mắt rất to to hơn cả chuông đồng, con sợ quá nên... ngã ra đất..."
Toàn bộ đại sảnh vẫn lặng ngắt như tờ, có người bị những lời Hỉ Mi kể sợ tới mức da đầu run lên, lại có người cả kinh há to miệng.
Mà Lưu thị thì không lên tiếng một lát, sau đó cười xùy ra tiếng: "Mặt quỷ? Hình dung thật rõ ràng. Nhưng mà Hỉ Mi à, ngươi không cẩn thận ngã xuống ai cũng biết, cần gì phải nói dối như thế này?" Lưu thị nghiêm mặt lại nói. "Chính ngươi không quản được được chân ngươi, cần gì phải nói nhìn thấy cái gì bồ câu. Còn nữa, chỉ là một con bồ câu mà thôi, không có cái gì mà phải ngạc nhiên cả. Cớ gì ngạc nhiên phải đi nhìn?"
Hỉ Mi ngẩn ngơ, lại chậm rãi cúi đầu xuống. Nhìn thấy một con bồ câu đột nhiên bị rơi vào viện như vậy, lúc đó nàng tưởng là Âm Cố... nên mới chạy ra ngoài xem, làm sao sẽ biết... Đây giống như là một cái bẫy, thế mà còn biết lấy cái gì dụ nàng đi ra ngoài. Nhưng ai sẽ làm chuyện này? Hỉ Mi ngẩng đầu nhìn Vương Di Nguyệt đứng phía sau Lưu thị liếc một cái.
Đáng tiếc Vương Di Nguyệt chuyên tâm dùng đối sách im lặng. Nếu Hỉ Mi không mở miệng thì thôi. Nếu Hỉ Mi nói, vậy cũng chỉ có đẩy Văn Nhi ra, dù sao đứa nha hoàn này sớm hay muộn nàng đều phải xử lý.
Hỉ Mi không nói gì. Còn Lưu thị thì kết luận trong lòng: "Ta nói bao nhiêu lần rồi, ngươi phải ở trong phòng an tâm dưỡng thai. Nghe nói mẹ ngươi cũng không có khỏe, cũng từng đẻ non, cũng sợ ngươi sẽ có ảnh hưởng." Lưu thị cau mày, không e dè thất vọng nói. "Sớm biết như thế này thì cũng sẽ không để cho ngươi vào cửa Khánh gia." Lưu thị nhìn Hỉ Mi, càng nhìn càng không vừa mắt. "Ngươi không bảo trụ được thai nhi, còn làm phiền hà phu quân nhà ngươi bệnh nặng mấy ngày, thật sự là điềm xấu."
Hỉ Mi không nói tiếng nào, nhẹ nhàng cúi đầu xuống thấp hơn.
"Đúng rồi, " Lưu thị đột nhiên nói, "tử thai kia đâu?"
Hỉ Mi chấn động, trả lời: "Dạ đã chôn."
"Cái gì?" Lưu thị dựng mi vội hỏi, "Chôn ở đâu?"
"Ở trong sân." Hỉ Mi quay đầu lại nhìn ngoài cửa, nhưng khi quay đầu trở lại nhìn lại, Lưu thị đã đứng lên, vẻ mặt xanh mét.
"Dám chôn tử thai ở trong sân, ngươi đúng là con dâu tốt của Khánh gia thật đấy." Lưu thị nghiến răng nghiến lợi nói. "Cái thứ xui xẻo đó tại sao có thể chôn ở đây chỗ người sống đầy ra thế này, ngươi muốn phá phong thủy bảo địa của Khánh gia chúng ta sao? Đây là tạo nghiệt gì chứ..." Lưu thị đi nhanh ra, nhìn lướt qua trong viện, không thấy có chỗ nào khác biệt liền quay đầu lại lớn tiếng hỏi, "Đều thất thần làm gì?"
Toàn bộ những người đang quỳ đồng loạt đứng lên, đi ra cửa. Còn Hỉ Mi như không nghe thấy gì cả. Nàng vẫn không nhúc nhích quỳ ở đó, như một hòn đá bướng bỉnh. Trong lòng nàng cũng giống hòn đá nằm giữa màn đêm giá lạnh, buốt như băng. Nàng chưa bao giờ lạnh như thế này.
Lưu thị thấy Hỉ Mi không phản ứng, liền gọi một bà tử trong viện hỏi. Bà tử kia lập tức chỉ vào một góc sân. Nhìn kỹ lại, liền có thể nhìn thấy một gò đất nhỏ.
Tiểu Huyền đi đến bên cạnh Hỉ Mi, nâng Hỉ Mi dậy, thấp giọng nói: "Thiếu phu nhân, ngàn vạn lần đừng chọc phu nhân..."
Hỉ Mi chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt. Nàng rốt cục cũng cảm thấy nếu sinh ra đứa bé, chỉ sợ cũng không được ai yêu thích.
Mà Lưu thị lúc này đã ở bên ngoài cao giọng kêu: "Người tới, đem đi thiêu đi. Ai lại đi chôn tử thai bao giờ, bên kia là nhà chính rồi, không tốt..."
Hỉ Mi rốt cục cũng sụp đổ, đầu óc như bị hỏa thiêu. Nàng đẩy Tiểu Huyền ra, liều lĩnh lao ra cửa, át luôn tiếng của Lưu thị: "Ai cũng không được động!"
Những người hầu đang có ở đó đều sợ hãi, đều tránh ra. Vì Hỉ Mi nghiêng ngả lảo đảo nhằm về phía Lưu thị, cuối cùng bổ nhào bên chân Lưu thị.
"Phu nhân, bà bà, mẹ, cầu ngài, " Hỉ Mi chắp tay lạy nói. "Đứa nhỏ đã chôn rồi đừng đào lên nữa, ngài không thấy nó lạnh sao? Cho dù nó không thể sống thì cũng là cốt nhục của Khánh gia mà, chôn ở đâu đâu có quan trọng, quan trọng là... nó là con của con, con nguyện ý để nó ở trong viện này, con không muốn rời xa nó..."
Lưu thị di dời từng bước, vẫn nghiêm mặt lạnh như cũ nói: "Ngươi đứng lên đi, ta cho ngươi biết, cho dù như thế nào đi nữa thì cái tử thai đó cũng không vào được mồ mả của Khánh gia, ngươi không cần dùng loại phương pháp này kích ta."
"Hỉ Mi không có, " Hỉ Mi di đầu gối đi theo, "Cầu ngài đừng động tới nó..."
"Người đâu?" Lưu thị không để ý tới, quay đầu hô.
Hỉ Mi tuyệt vọng, nàng đứng lên, nhìn bà già ăn vận khéo léo, dáng vẻ doanh phúc đứng trước mặt, mà trong lòng lạnh lẽo vạn phần. Nàng thậm chí cảm thấy toàn bộ những người trong viện này đều lấy mắt liếc xéo nàng, đánh giá nấm mồ nho nhỏ ở phía sau nàng. Nàng giang hai tay ra, giống như giang đôi cánh, chỉ vì bảo vệ nấm đất nhỏ ở phía sau. Đôi mắt nàng phát ra thần thái chưa bao giờ có từ khi đi vào Khánh gia, là loại thần thái có thể có thể mạnh mẽ làm tan băng giá: "Ai dám bước lên ta liều mạng với kẻ đó!"
Âm Cố và Tang Tử đã mở cửa, đứng ở cạnh cửa nhìn một màn này.
Nếu bức người đến cùng, có lẽ người đó sẽ trở nên cường đại. Quả nhiên, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, nhất thời không ai dám tiến lên trước một bước.
Tang Tử nhịn không được tò mò hỏi: "Vì sao hôm đó ngươi chôn nó ở trong sân vậy?"
Âm Cố chỉ nhìn Hỉ Mi. Mặc dù bây giờ Hỉ Mi có tốt hơn, nhưng lại không tốt. Hiện tại nàng ấy đang liều mình, tinh thần tập trung cao độ cũng giống như lửa đang thiêu đốt ý chí của nàng. Có lẽ nàng sẽ tùy thời ngã xuống...
"Quen rồi, " Âm Cố lãnh đạm nói, cũng có chút không được tự nhiên, "giết người diệt khẩu, dấu xác không để lại dấu vết cũng không phải chưa làm qua. Kỳ thật... chỉ là cảm thấy nếu nàng thấy nhất định sẽ đau khổ hơn. Ở trong tưởng tượng của nàng, con của nàng nhất định là phấn điêu mày ngọc."
"Ngươi quên ở đây là đâu rồi à." Tang Tử thở dài. Thấy những người đó còn đang trong căng thẳng, cái vị phu nhân kia lại tức giận đến phát run cả người. "Sao Hỉ Mi lại xúi quẩy thế nhỉ, vào nhà mấy người này."
"Ừ, " Âm Cố gật đầu, nghĩ nghĩ, "Sau vụ này, sợ là quan hệ của bọn họ chấm hết rồi."
Bên kia, Hỉ Mi vẫn đứng trụ tại góc đó. Đối với đứa nhỏ có đi vào mồ mả Khánh gia hay không, nàng chưa bao giờ nghĩ tới. Nàng chỉ là thất vọng đau khổ vì thái độ cực kỳ đáng ghét của Lưu thị đối với đứa con không thể chào đời này. Nàng có thể chịu được Lưu thị bắt nạt mình, nhưng không thể chịu được chuyện này. Nàng thấy mọi người còn đang xem sắc mặt Lưu thị, lại lớn tiếng bỏ thêm một câu: "Mặc kệ là ai, Việt Hỉ Mi ta nói nói giữ lời, tuyệt không giả dối."
Lưu thị chỉ mặt Hỉ Mi, cả giận nói: "Quả là con dâu hiếu thảo, tưởng Khánh gia không có gia pháp sao?"
Hỉ Mi bi ai nhìn Lưu thị, không kiềm được giọt lệ trong mắt chảy ra: "Phu nhân, ngài có từng thương ta sao..."
Lưu thị cực kỳ giận dữ. Mọi người thấy Lưu thị tức muốn tắt thở. Sắc mặt hai phu nhân lớn nhỏ đều rất kém. Đành phải đỡ Lưu thị ra sân trước, khuyên nhủ bình tĩnh rồi hẳn xử lý.
Tiểu Huyền cũng vội đến đỡ Hỉ Mi, giúp Hỉ Mi xoa bóp cánh tay cứng ngắt.
Tang Tử chậm rãi đi qua, nắm tay Hỉ Mi trở về phòng. Âm Cố đang pha trà, nàng đưa trà ấm tới bên môi Hỉ Mi, bộ dạng phục tùng nói nhỏ: "Uống hết đi."
Tâm hồn Hỉ Mi như ở nơi đâu, như người mất hồn, nghe lời uống hết trà. Cho đến khi dòng nước trà ấm chảy từ từ vào trong cơ thể nàng mới dần dần tỉnh chút tinh thần. Nhất thời mất hết can đảm khi nãy.
"Mệt hả, " Âm Cố nói. "Mệt thì đi ngủ một giấc đi."
Hỉ Mi lặng lẽ đi đến bên giường, ngã đầu nằm xuống ngủ.
Tiểu Huyền vội đắp chăn cho Hỉ Mi, sau đó lo lắng thỉnh Âm Cố đi ra ngoài: "Âm Cố cô nương, ngài cứu thiếu phu nhân đi, em thấy nàng không muốn sống luôn rồi."
"Còn ở đây, sống cũng không có ý nghĩa gì." Âm Cố đạm nói.
Tiểu Huyền sợ tới mức vội vàng cách xa Âm Cố: "Ngài đừng dọa em nha." Tiểu Huyền thở dài, "Em cũng hiểu thiếu phu nhân mệnh khổ, gặp phải nhà chồng như vậy. Nhưng còn cách nào khác đây? Thiếu phu nhân đã nhận mệnh rồi. Cho dù vừa rồi nàng chống đối phu nhân, nhưng nàng vẫn sẽ chịu hình phạt ngay sau đó."
Âm Cố ngẩng đầu nhìn không trung, đột nhiên nói: "Thật ra ta rất thích nàng ấy cười."
Tiểu Huyền sửng sốt, Âm Cố cô nương tựa hồ cũng cười.
"Nàng cần người ủng hộ." Âm Cố lại nói. "Mệnh, có thể thay đổi."
Tiểu Huyền nghe mà bối rối, cắn chặt răng: "Tóm lại, Âm Cố cô nương, ngài sẽ giúp thiếu phu nhân đúng không?"
Âm Cố quay đầu nói: "Ngươi coi chừng nàng ngủ đi, ta đi một lát sẽ trở lại."
Tiểu Huyền chỉ phải thi lễ, nhìn Âm Cố rời đi.
Âm Cố đi tìm Lưu thị.
Ai cũng biết trước đó Âm Cố cô nương điều trị cho đại thiếu gia, thấy nàng tìm đến phu nhân liền không khỏi nghĩ đến vừa rồi sắc mặt phu nhân xanh mét, đến mức thở không nổi, cho nên, vội vàng để nàng đi vào.
Lưu thị nhìn thấy Âm Cố, vốn cũng không nên không nể mặt, nhưng hiện tại chính mình tức giận đến run cả người, đành phải miễn cưỡng cười nói: "Làm phiền Âm Cố cô nương, chắc là ta không sao chứ?"
Âm Cố xem mạch cho Lưu thị, gật đầu: "Phu nhân nhọc lòng lo lắng, lại có chút ngoài ý muốn, tự nhiên sẽ có mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."
Lưu thị thở dài: "Vừa rồi cô cũng ở đó, để cho cô chế giễu."
"Là ta đã chôn tử thai đó." Âm Cố đột nhiên nói.
Lưu thị cả kinh, trố mắt nói: "Vì sao cô..."
"Ta có hiểu sơ phong thủy, " Âm Cố biết Lưu thị tin cái gì, dĩ nhiên sẽ không bỏ sót cơ hội. Nàng nghiêm mặt nói. "Hỉ Mi ngoài ý muốn đẻ non đúng là bất đắc dĩ, mà đứa bé kia chết cũng là thay Khánh gia cõng tai. Nói cách khác, đại thiếu gia sẽ không chỉ hộc máu. Trong mệnh cách đại thiếu gia có một cái không hay."
Lưu thị rối loạn, nói cũng nói lắp: "Vậy, vậy hiện tại, con ta, nó..."
Âm Cố nói ngay: "Nếu đứa nhỏ đi thay phụ thân đương nhiên phụ thân sẽ không có gì đáng ngại. Chôn đứa bé ở trong sân cũng là một trong những cách ứng đối, trăm triệu không thể động."
"Vậy vừa rồi..." Lưu thị không khỏi nghi hoặc nói.
"Vừa rồi ai nói nhiều, vô luận là cái gì, đại khái Hỉ Mi đều cùng người đó liều mạng." Âm Cố lộ vẻ tiếc hận, "Đáng tiếc."
"Đáng tiếc cái gì?"
"Đáng tiếc không chữa được thương tổn của nàng, nàng sẽ không có khả năng mang thai được nữa." Âm Cố lắc đầu nói.
Lưu thị nhất thời "A" một tiếng, sửng sờ ở đó.
"Hỉ Mi vào Khánh gia cũng là vận mệnh, nhưng mà hiện giờ ta thấy duyên phận của nàng và Khánh gia đã hết, không giữ lại được nữa." Âm Cố đứng lên. "Vị thiếp thất kia cũng là người bạc mệnh lại không tử tế gì, thỉnh phu nhân lưu tâm nhiều hơn."
"Cô..." Lưu thị rốt cục nhìn thẳng Âm Cố. Bà đã sớm cảm thấy nữ đại phu này thần thần bí bí rồi, lại không nghĩ rằng nàng còn hiểu huyền thuật xem tướng linh tinh.
"Vì sao đến bây giờ cô mới nói?"
"Đã đến lúc thì nói thôi, Âm Cố không cố ý." Âm Cố chắp tay hơi hành lễ, "Về phần này, Âm Cố không giúp được."
Nói xong, nàng liền lui xuống. Khi nàng bước đi, bước chân như lá liễu bay trong gió, nhẹ nhàng không tiếng động. Lưu thị ở sau lưng nhìn, càng cảm thấy Âm Cố không giống phàm nhân.
"Từ từ sẽ đến, từ từ sẽ đến." Lưu thị ngồi ở cạnh bàn, lẩm bẩm, "Chuyện trong nhà, xem ra phải tẩy trừ thật lớn." Bà nghĩ tới Hỉ Mi vừa rồi đối nghịch ý của bà, bên tai liền vang lên lời Âm Cố nói:
"Nếu không có duyên phận thì không thể giữ lại được nữa, vậy đành phải không giữ thôi. Bất hiếu có ba điều, không có hậu duệ là tội lớn, đây cũng không tính con ta bỏ ngươi là sai."