Quả nhiên, hai ngày sau, Lưu thị đang chuẩn bị ăn điểm tâm thì cảm thấy đau bụng dữ dội, đau đến mức ngồi không nổi, đành phải gọi người đỡ về giường nghỉ ngơi.
Vừa lúc Hỉ Mi và Vương Di Nguyệt đến thỉnh an, Tiểu Huyền thấy thế chạy vội ra ngoài thỉnh đại phu, còn Hỉ Mi thì có hơi bất an ở trong phòng đi qua đi lại.
"Ngươi có thể ngồi xuống hay không, ngươi đi ta nhìn hoa mắt hết cả." Lưu thị cả giận nói.
Hỉ Mi vội tìm cái ghế ngồi xuống, cũng không dám ngẩng đầu lên.
Xong rồi, dược giống nhau, hai người ăn xong lại hoàn toàn không giống. Mắt thấy bà bà đau đến lăn lộn ở trên giường, còn mình một chút phản ứng cũng không có, đây là có chuyện gì?
Vương Di Nguyệt thì đứng ở một bên lạnh lùng nhìn hai người, cảm thấy chuyện mình phù chính có vài phần nắm chắc.
Rất nhanh, Âm Cố được thỉnh đến.
Hỉ Mi nhìn thấy Âm Cố ngay lập tức đi nghênh đón. Nàng hận không thể bắt lấy tay Âm Cố ngay tức khắc hỏi vì sao lại như vậy. Nhưng Âm Cố cự tuyệt chỉ nhìn nàng thoáng qua, đi thẳng đến Lưu thị.
Hỉ Mi ngẩn ngơ, nhớ tới vụ này vốn là mình và Âm Cố bày ra.
Vậy mà mình lại hại bà bà. Hỉ Mi cảm thấy nặng nề.
Âm Cố đi tới bên giường, bắt cổ tay Lưu thị, nào biết Lưu thị lại gạt tay Âm Cố, reo lên: "Ngươi là ai, ngươi muốn làm gì?"
"A, phu nhân, " Tiểu Huyền mệt đến mồ hôi đầy đầu, "đây là nữ đại phu ạ."
"Nữ đại phu?" Lưu thị giật mình nhìn Âm Cố một cái. Lại quay sang mắng Tiểu Huyền, "Ngươi bị mù à? Đại phu mà còn trẻ như vậy thì xem bệnh cái gì. Ngươi muốn thấy ta chết ở trên giường đúng hay không?"
Tiểu Huyền bị mắng đến nước mắt doanh tròng, lại không dám nhìn Hỉ Mi.
Âm Cố thấy Lưu thị kháng cự mọi cách, liền đứng thẳng dậy, lạnh lùng thốt lên: "Nếu bà muốn đau chết thì tiếp tục kêu đi."
Lời này còn chưa có dọa đến Lưu thị, nhưng lại làm Hỉ Mi kinh sợ, nàng vội đi tới: "Bà bà, y thuật nàng không tồi đâu, thật đấy."
Lưu thị còn nghi ngờ, Vương Di Nguyệt đành phải mở miệng: "Là sự thật thưa phu nhân. Nàng đến thị trấn không lâu nhưng đã có chút danh tiếng."
Lần này Lưu thị mới nhẹ nhàng thở ra. Chỉ có điều, với phản ứng này của Lưu thị lại khiến Hỉ Mi suýt nữa hộc máu, trong lòng chua xót không thôi.
"Được rồi, " Lưu thị rốt cục vươn tay ra, nhưng còn không quên nhắc nhở nói, "nếu cô xem không được thì nói để ta thay đại phu khác..."
Âm Cố không để ý tới, ra vẻ xem mạch xong, rồi ở trong phòng mài mực.
"Thế nào?" Lưu thị nghễnh cổ hỏi. "Vì sao ta đau?"
Vương Di Nguyệt vội đến mài mực giúp Âm Cố. Âm cố nhìn Vương Di Nguyệt một cái, đã nhận ra đó là nữ tử ngày ấy ở bên ngoài Khánh trạch chỉ huy quét tước. Nhìn lại Hỉ Mi, chỉ biết đứng ở bên giường nhìn Lưu thị, vẻ mặt áy náy.
Một chính thất không biết diễn trò và một tiểu thiếp biết diễn trò, vừa nhìn cũng đủ hiểu.
Mài mực xong, Âm Cố xoạt xoạt vài nét bút viết phương thuốc đứng dậy đưa cho Hỉ Mi: "Ấn phương thuốc này bốc thuốc, không quá bảy ngày có thể khỏi hẳn, nhưng nếu trễ thì, " nàng quét mắt nhìn Lưu thị đầy mồ hôi trên giường, "chờ lo hậu sự đi."
Lưu thị tức giận đến ngất đi, chưa thấy đại phu nào nói chuyện khó nghe như vậy.
Vương Di Nguyệt ở phía sau cũng bực mình, mình ở gần nữ đại phu như vậy mà vì sao nàng lại không đưa phương thuốc cho mình. Nàng nghĩ nghĩ, vẫn là đi lên nói: "Tỷ tỷ đang có thai, chạy tới chạy lui cũng không tiện, hãy giao phương thuốc lại cho muội đi."
Hỉ Mi vừa muốn nói chuyện, chỉ thấy Âm Cố lại đưa cho nàng mấy viên thuốc: "Đây là thuốc dẫn, đừng quên."
Khóe môi Hỉ Mi giương lên, còn chưa cất lời, sắc mặt đã thay đổi trong nháy mắt, đôi mắt cũng mở thật lớn, vừa hoảng sợ lại vừa có chút thoải mái.
Âm Cố đứng gần Hỉ Mi, cho nên phát hiện dị trạng của nàng ngay sau đó: "Cô làm sao vậy?"
"Phương thuốc, có lẽ là nên đưa cho Di Nguyệt, " Hỉ Mi từ từ khom lưng đi, hô hấp hỗn loạn, "Đau quá, đau quá..."
"Cô..." Âm Cố nhướng mày, lập tức kéo Hỉ Mi đến bên cạnh bàn, bắt mạch.
Hỉ Mi đột nhiên bị nạn đều dọa hết mọi người ở trong phòng.
Lưu thị cũng quên mình đau bụng, mà là thất thanh hô: "Ngàn vạn lần đừng động thai khí, Bồ Tát phù hộ."
Vương Di Nguyệt cũng hoảng sợ, lúc này nhìn nha hoàn Văn Nhi. Văn Nhi xua tay, tỏ vẻ mình chưa làm cái gì cả.
Trong chốc lát sau, Âm Cố tức giận đến thiếu chút nữa cầm cái gối chẩn mạch đập đầu Hỉ Mi, nhưng nàng không thể làm vậy, đành phải nghiến răng nghiến lợi nói: "Rất tiếc, quả thật là động thai khí."
Lưu thị lại bị nữ đại phu này tổn thương thêm một lần nữa, mắt trợn ngược, xém xỉu.
Hỉ Mi vẫn còn đang cảm thụ đau đớn giống dao cắt, trên mặt lại dám cười: "Động thai khí? Thật vậy chăng?"
"Cô thật vui vẻ nhỉ?" Âm Cố mỉm cười.
Nụ cười này lại làm cho Hỉ Mi căng thẳng, sợ tới mức mình kế tiếp muốn nói cái gì đều quên không còn một mảnh.
"Cô động thai khí, không được đi lung tung, ở đâu thì về đó, một hồi ta xem kỹ cho cô." Âm Cố nói.
"Nhưng còn bà bà..." Hỉ Mi lau mồ hôi nhìn phía giường bên kia.
Lưu thị vội nói: "Ngươi trở về đi, nơi này có Di Nguyệt là được rồi."
Hỉ Mi cắn chặt răng, đành phải đứng dậy lui ra ngoài. Ra khỏi cửa rồi nàng quay lại nhìn, Âm Cố còn ở bên trong nói chuyện.
Âm cố giao viên thuốc cho Vương Di Nguyệt: "Nếu uống thuốc vẫn còn đau thì cô đi thỉnh cao minh khác đi, nhưng mà phỏng chừng phải đến hoàng cung thỉnh ngự y mới được."
Lưu thị rốt cục biết nàng đang trả thù mình vừa rồi không khách khí với nàng.
"Ta nào dám, " bà miễn cưỡng cười nói, "chỉ là từ trước đến nay ta vô cùng khỏe."
Âm Cố vẫn không đổi sắc mặt: "Những ngày này uống nhiều nước, ít nói lại."
"Đã biết." Lưu thị đã bị vẻ mặt chính khí của Âm Cố hù dọa.
Vương Di Nguyệt thấy Âm Cố xách hòm thuốc chuẩn bị đi, vội lấy bạc đưa cho nàng.
Âm Cố ra cửa, Tiểu Huyền còn ở đó chờ, Hỉ Mi đã được người khác đỡ đi trước.
Tiểu Huyền dẫn Âm Cố trở về, dọc theo đường đi Âm Cố không nói tiếng nào, Tiểu Huyền cũng sợ tới mức không dám nói một câu.
Tại Khánh gia, kể cả lão gia, cũng chưa một ai dám nói năng lỗ mãng với phu nhân như thế. Đây là lần đầu tiên có người làm phu nhân tức giận đến mức đó, điều này làm cho Tiểu Huyền rất là khâm phục Âm Cố. Trong lòng mừng thầm cho thiếu phu nhân vì đã tìm được người lợi hại như vậy giúp đỡ.
Trở lại trong viện, Hỉ Mi đã nằm ở trên giường, Âm Cố đi vào liền hỏi: "Có phải cô cũng ăn bột đó hay không?"
Hỉ Mi hổ thẹn trốn vào trong chăn.
"Bà kia ăn bột đó ta có thể bảo đảm bà vô sự, còn cô đang có mang, như thế nào cũng có ảnh hưởng." Âm Cố cau mày. Đối với Hỉ Mi làm việc không theo lẽ thường mà thấy đau đầu.
"Cái gì?" Hỉ Mi vội ngồi dậy, hai tay bắt lấy cái chăn vẻ mặt khẩn trương. "Ta thật sự động thai khí?"
"Chính là phản ứng của bột, " Âm Cố phất tay, thấy Hỉ Mi nhất lộ ra bộ dáng thả lỏng lại nói, "Nhưng bột này cũng sẽ ảnh hưởng đến thai nhi."
Hỉ Mi muốn khóc lên.
"Nói," Âm Cố nhìn Hỉ Mi, "vì sao ăn nó?"
"A?" Hỉ Mi sửng sốt, bỗng nhiên ôm bụng, "Đau quá!"
Khóe miệng Âm Cố mím lại, nhịn.
"Không phải cô nói tin ta sao? Tin như vậy đó hả?"
Hỉ Mi ngẩng đầu lên, nhíu mi: "Ta chỉ là không đành lòng bà bà chịu khổ, mà cũng không muốn sống như vậy, cho nên chỉ có thể nghĩ cách vẹn toàn đôi bên..."
Âm Cố lạnh lùng nhìn Hỉ Mi, cảm thấy nàng quá đáng thương: "Tiểu thiếp kia lợi hại hơn cô nhiều."
Hỉ Mi cắn răng, không lên tiếng.
"Tính tình của cô không thích hợp tranh giành kiểu này." Âm Cố lại nói.
Người trên giường đã cúi đầu rất thấp, từng giọt nước mắt rơi trên chăn.
"Bằng không cô mời ta giết nàng ta đi, chấm dứt hậu hoạn?" Âm Cố đột nhiên hỏi.
Lúc này Hỉ Mi giận dữ ngẩng đầu: "Làm sao có thể?"
Âm Cố lắc đầu, nói "Ta đi." Thật sự đi luôn.
Hỉ Mi ngơ ngác nhìn Âm Cố xoay người rời đi, như là hổ thẹn vì đã vươn tay giúp mình. Nhất thời, nàng cảm thấy mình đáng bị đau.
Ngã xuống giường, Hỉ Mi vô lực nghĩ, đây là số mệnh đi...
Sau khi trở về, Âm Cố viết thư cho Tang Tử, đơn giản nói lại chuyện này, cuối cùng phê bình tám chữ to: nàng càng ngày càng ngốc lại nhát gan.
Tang Tử hồi âm không nói gì thêm, chỉ là để phi cáp mang đến phương thuốc đặc biệt nhằm vào tình huống của Hỉ Mi. Ban đầu, tất cả dược của Âm Cố đều xuất từ tay Tang Tử, không ai hiểu biết dược tính trong đó hơn nàng ấy.
Tuy nói rằng Âm Cố đã không còn giết người, nhưng từ trước đến nay nàng đỡ đẻ cũng vô chừng, thấy là cứu. Nếu không tiện, cũng chưa thấy qua nàng bỏ lại mặc kệ. Cho nên, Tang Tử cũng không cho là Âm Cố chỉ là lo lắng cho Hỉ Mi quá mức nên mới viết thư hỏi nàng. Nói chung là Âm Cố nể mình nên mới làm đi.
Ngày thứ ba, không đợi Âm Cố tới cửa Lưu thị đã sai người dâng kiệu thỉnh qua.
Y thuật ra sao, dược có hữu hiệu hay không, chỉ có chính bà là rõ ràng nhất. Liên tục đau đớn một ngày, nữ đại phu khai dược uống xong, sáng sớm hôm sau liền giảm bớt không ít. Uống thêm vài lần, cả người đều khỏe hơn rất nhiều.
Âm Cố bắt mạch cho Lưu thị xong, gật đầu: "Cứ như vậy, bệnh cũ chưa hết cũng hết."
"Bệnh gì?" Lưu thị nghi hoặc nói, "Từ trước tới giờ ta chưa bao giờ bệnh."
"Bệnh tới như núi sập, núi là đất đá chồng chất. Sao bà biết bà thật sự không bệnh gì?" Âm Cố thu dọn đồ đạc từ từ, "Về sau phải thả lỏng tâm tình, ít nghĩ đến loạn thất bát tao gì đó đi, bằng không cũng sẽ liên lụy đến thân thể."
Tuy rằng không biết rốt cuộc Âm Cố chỉ cái gì, nhưng Lưu thị vẫn không nhịn được mà rùng mình: "Tạ ơn... Tạ ơn âm Cố cô nương."
Âm Cố gật đầu, chuẩn bị đi, Lưu thị đứng lên lại hỏi: "Con dâu ta cũng không sao chứ?"
"Nàng bởi vì lo lắng cho bà mới động thai khí, " Âm Cố nhàn nhạt nói. "Nếu bà tốt với nàng, đứa bé trong bụng của nàng tự nhiên sẽ nghe lời một chút."
Trên mặt Lưu thị cười châm biếm: "Xem cô nói kìa, nàng là người Khánh gia ta, lại mang cốt nhục của Khánh gia, làm sao ta có thể không tốt với nàng."
"Ta đi xem cho nàng." Âm Cố liếc mắt nhìn bà một cái.
Lưu thị không muốn thua, tuy rằng đã lâu bà không có tự mình đến viện của Hỉ Mi: "Vậy ta và cô cùng đi, vừa lúc phòng bếp làm tổ yến, đưa qua cho nàng bồi bổ."
Vì thế, Lưu thị dẫn người có liên can xuất phát.
Trên đường gặp được Vương Di Nguyệt, phu nhân cũng đi dĩ nhiên nàng không đi không được, vì thế cũng đi theo.
Cho nên, khi nha hoàn trong viện Hỉ Mi nhìn đoàn người đi đến đây, vội vàng quăng cây chổi trong tay, vội chạy tới trong phòng Hỉ Mi.
"Cái gì?" Hỉ Mi cũng ngây ngẩn cả người. Vì đứa nhỏ suy nghĩ, mấy ngày nay nàng không đi đâu, chỉ ở tiểu viện của mình. Lúc này nghe được bà bà dẫn theo người hùng hổ đến đây, trong đầu không khỏi lập tức hiện lên.
Nguy rồi.
Sắc mặt Hỉ Mi trắng nhợt. Nhất định là chuyện kê đơn bà bà đã biết, cho nên bà bà dẫn người đến khởi binh vấn tội...
Nghe nói gia pháp Khánh gia rất nghiêm...
Không biết đứa nhỏ trong bụng có thể ăn được hay không...
Mình còn có thể sống đến ngày mai thấy mặt trời hay không...
Có lẽ là hết rồi...
Khi Lưu thị đẩy cửa tiến vào, là nhìn thấy Hỉ Mi ở trên giường khóc lóc rối tinh rối mù.
"Này, làm sao vậy?" Lưu thị cũng hoảng sợ, vội quát, "Tiểu Huyền, ngươi hầu hạ thiếu phu nhân ra sao vậy, xảy ra chuyện gì hả?"
Tiểu Huyền nào đâu biết rằng thiếu phu nhân đang suy nghĩ về thảm cảnh của mình, nhất thời hoàn toàn không kịp phản ứng. Nàng chỉ phải vội lấy khăn cho Hỉ Mi lau nước mắt: "Thiếu phu nhân, ngài làm sao vậy? Mới vừa rồi còn tốt mà, sao bây giờ lại sợ đến phát khóc rồi?"
Âm Cố vừa tiến đến liền nghe được Tiểu Huyền nói, nhướng nhướng mày.
Biết Hỉ Mi phỏng chừng là sợ Lưu thị, lại không nghĩ rằng sợ đến mức còn chưa gặp đã khóc tới cỡ đó.
"Nói cái gì đó!" Lưu thị lạnh giọng cả giận nói, "Sao mà sợ, ta là mãnh thú sao..."
"Con sai rồi..." Hỉ Mi giãy dụa từ trên giường trở mình xuống dưới, định quỳ xuống trước mặt Lưu thị, "Con sai rồi, bà bà."
Đầu gối còn chưa chạm đất, Hỉ Mi đã bị một tay người ta kéo lên, người nọ chậm rãi nói chuyện, giờ phút này nàng nghe được lại thân thiết muốn ôm luôn đối phương:
"Cô phải tĩnh dưỡng, không được lộn xộn."
Hỉ Mi ngẩng đầu, kinh ngạc. Nước mắt còn treo ở hốc mắt, chớp chớp mới rơi xuống.
Âm Cố đỡ Hỉ Mi trở lại trên giường, nhìn khí sắc của nàng.
Xem ra không phải ai cũng thích hợp với chiêu thức kia. Người như Hỉ Mi, phải chia dược ra một nửa mới có thể an lòng, khó trách vài ngày không thấy dung nhan cũng có hơi tiều tụy.
Âm Cố đã thấy nhiều người tâm địa hiểm ác, lại không ngờ lại gặp một người quá mức đơn thuần, chỉ sợ...
Hỉ Mi nháy mắt là lệ tuôn ra, lúc nãy hoàn toàn không chú ý tới Âm Cố đi cùng Lưu thị, bây giờ gặp được nàng rồi thì cảm thấy Âm Cố sẽ cứu mình ra vũng bùn này.