Hôm sau, Đường Hiệp Đình và Đường Trịnh Mẫn Nghi về Hồng Kông, Đường Duẫn đến sân bay đón.
Bà Đường nhìn thấy anh thì mắt mày hân hoan, đằng sau lại không thấy Tô Khởi, liền hỏi thẳng: "A Khởi không tới sao? Con bé nói mẹ sẽ tới mà."
Đường Duẫn bảo: "Cổ bị bệnh, không tới được."
Bà Đường không nghĩ ngợi nhiều, ngược lại Đường Hiệp Đình nghiêm giọng hỏi: "Hôm đó ở Hồng Khám làm sao vậy, làm rầm làm rộ, vì đàn bà à?"
Đường Duẫn cười trừ, "Ai nói bậy với ba đó? Chuyện nhỏ thôi."
Anh để A Chính lái một chiếc khác, mình thì ngồi ghế phó lái, phía sau là Đường Hiệp Đình và bà Đường.
Trên đường Đường Hiệp Đình cứ ca cẩm trách móc anh vì chuyện này miết, Đường Duẫn bị ông nhai đến phát bực, sợ câu tiếp vị lão đại này lại nhắc tới Ôn Khiêm Lương nữa, may là bây giờ quan hệ của ông và Ôn Chí Trăn đã lạnh nhạt rất nhiều.
"Không phải đã nói là chuyện nhỏ rồi sao? Ba về trễ một tuần, con giúp ba làm biết bao nhiêu là chuyện, mà ba cứ bấu lấy chuyện này mãi không tha?"
Đường Trịnh Mẫn Nghi cũng âm thầm kéo ống tay áo Đường Hiệp Đình. Lúc trên máy bay Đường Hiệp Đình ngủ không ngon giấc, trước mắt không kìm được tánh nóng, dẫu sao cũng là cha con, tính tình hệt nhau, ai cũng không chịu nhịn.
"Đó không phải chuyện mày nên làm hả? Làm như làm ơn làm phước cho tao lắm, hôm nay mày 27 rồi, tao mong mày chững chạc chút đi!"
Anh cũng không thèm ngoảnh đầu lại, đưa mắt ra ngoài cửa sổ nhìn cột đèn vàng trong đường hầm, giọng ngang ngang nhạt nhẽo, "Con với ba có gì hay mà nói."
Đường Hiệp Đình quay qua than oán với bà Đường: "Anh vậy mà nuôi ra một thằng con ất ơ thế này, 27 tuổi mà không ra gì, còn giành gái trên đường chọc cho cớm tới..."
Đường Duẫn thở dài, hận sao mà xe chạy chậm rì thế, ngại có bà Đường, không cách nào làm cho tài xế tăng tốc, chỉ có thể nghĩ cách chặn miệng Đường Hiệp Đình.
Anh quyết định tương kế tựu kế, lạnh giọng nói câu chí mạng: "Không có đàn bà, là Tô Khởi, vị tiên cô mà ba không ưa đó."
"Cổ mới sẩy mất đứa cháu đầu lòng của ba, được chưa?"
Đường Hiệp Đình đúng là bị chấn động, nhất thời không nói ra miệng được gì cả, bà Đường càng kích động hơn, nhổm người ra trước hỏi Đường Duẫn: "Xảy ra chuyện gì?"
"Cổ đi Hồng Khám gặp bạn, phát hiện có người theo, trời mưa đường trơn té ngã." Giọng điệu từ tốn, bịa chuyện trơn tru không vấp váp.
"Ai theo nó?" Đường Hiệp Đình hỏi, hiển nhiên vừa tiếc hận vừa cọc cằn.
"Đang tra, khỏi cần ba nói, con biết làm thế nào."
Sau đó trong xe một mực yên tĩnh, bà Đường không ghìm được thở dài, đau thương trầm mặc, Đường Hiệp Đình thấy vậy cũng không nhiều lời nữa, Đường Duẫn hạ cửa sổ xe xuống mấy cm, hóng gió ấm dễ chịu, tận hưởng tĩnh lặng.
Đưa người về nhà rồi Đường Duẫn định đi ngay, Đường Hiệp Đình một mình lên lầu, bóng dáng đìu hiu. Bà Đường gọi anh lại, hai mẹ con lịch sự trao đổi.
Bà trước nói tốt cho Đường Hiệp Đình, "Ba con là đau khổ trong lòng, thấy thương tiếc."
Đường Duẫn gật gật đầu, hơi có lệ.
"A Khởi ở bệnh viện à? Mai mẹ đi thăm nó."
Đường Duẫn bảo: "Ở nhà, mẹ mới về cũng mệt, nghỉ mấy hôm hẵng đi."
Bà Đường ngạc nhiên một chốc, nhận ra những lời này xem như quan tâm, miệng liền cười tươi.
Ánh mắt anh tránh né, ngó thấy A Chính hút thuốc đợi bên cửa, cửa còn đang mở, bà Đường ngửi được mùi lại bắt đầu ho, còn đưa tay lên che.
Đường Duẫn thấy cả, vẫy tay đi ngay, dứt khoát đóng cửa lại, A Chính vồn vã đuổi theo.
Lúc tối về đến nhà thì đã khuya, Đường Hiệp Đình về Cảng, không thiếu người vì ông mở tiệc đón gió. Đường Duẫn gồng mình xã giao cả đêm, đồ ăn không đụng vào mấy, song rượu thì nốc không ít.
Vào cửa rồi đổi giày, nhận ra phòng khách chỉ bật một trản đèn tường, mờ sáng nhưng ấm áp, Tô Khởi ngồi trước mặt bếp lật sách, chỉ thiếu mỗi tô mì nóng, làm cho anh tưởng mình đang đóng phim TVB, sắm vai một người có thành tựu sự nghiệp cùng gia đình hòa thuận.
Tô Khởi nghe tiếng quay đầu sang, "Về rồi sao?"
Bao tử anh đúng là trống rỗng, song không nói ra, "Chưa ngủ à?"
Tô Khởi ngửi thấy mùi rượu, tạm thay đổi chủ đề, "Em hơi đói, định đợi anh về làm gì đó ăn."
Khắp không khí như có dòng nước ấm cuốn qua, anh đổ lỗi cho thời tiết quá đẹp, nhiệt độ không khí tăng, có điều anh đã nhận bài học, Miss Tô ngoan ngoãn hiền huệ như chồn chúc tết gà --- cư xử khác thường tất giấu mưu.
Anh bước sang, giọng thảnh thơi, "Anh ăn bên dưới* của em?"
*下面 xiamian – vừa có nghĩa là nấu mì, vừa là là phía dưới.
Tô Khởi chửi anh dâm tục, cầm cuốn tiểu thuyết mỏng ném tới, Đường Duẫn tiếp được, ngồi kế bên đợi.
Đêm đó êm ấm biết bao.
Phong thái cô từ tốn, một tô mì nấu lâu hết sức, bản thân thì dạ dày nhỏ như chim ăn có mấy cọng, ngược lại anh thì ăn cả một tô to, giống như không để cô no bụng.
Trong lòng Đường Duẫn ngổn ngang, Tô Khởi vờ vịt không hay, ăn hai miếng liền chống cằm đọc tiếp cuốn tiểu thuyết kia.
Mãi đến khi anh hỏi: "Mẹ anh bị gì vậy?"
Tô Khởi nghi hoặc, "Hả?"
Anh ngượng ngập cứng nhắc buông lời: "Nghe bà ho dữ lắm."
Tô Khởi buông sách, ánh mắt mềm mỏng nhìn anh, tối nay cô hạ cổ, Đường Duẫn nhất định phải bảo vệ lí trí.
"Bệnh mãn tính thôi mà, cổ họng mẫn cảm, thi thoảng mới nghiêm trọng."
Đường Duẫn thông tỏ rồi vùi đầu ăn mì tiếp, Tô Khởi cất giọng bùi tai, câu khuyên nhủ này là chân thành, cô không thể trơ mắt nhìn một người mẹ chịu khổ.
"Anh quan tâm thêm nhiều mấy câu, cô Đường sẽ vui lắm."
Đường Duẫn định giả bộ ngả ngớn, cơ mà thật sự mệt đến không có sức vờ vịt, nửa ngày mới nhả một chữ: "Ờ."
Quá trình khép da dai dẳng lại khó chịu.
Miệng vết thương kéo da non, đóng vảy đỏ thẫm, đợi nó lì lợm từ từ rụng, hệt như sinh mệnh tái sinh rồi định hình lại.
Họ hóa thân một đôi vợ chồng bằng mặt không bằng lòng, hay một cặp tình nhân mạnh ai ủ mưu người ấy. Tô Khởi một tuần không ra cửa, vẻ bệnh tật rõ ràng, tinh thần rất kém.
Trong lúc đó bà Đường có ghé thăm một lần, có lẽ do Tô Khởi ra vẻ bi thương quá trớn, sau đó bà Đường không còn đến nữa. Niềm thương xót bà dành cho Tô Khởi hoàn toàn là từ lòng chấp nhất cùng tiếc nuối cái thai trong tưởng tượng kia ra, Tô Khởi tỏ tường trong lòng, không sức ứng đối nổi.
A Thi ồn ào ầm ĩ, không biết có phải Đường Duẫn bày mưu đặt kế hay chăng, cô ấy đến thăm cô hai hôm liên tiếp, nhưng giờ phút này đầu cô loạn như mớ bòng bong, luôn thấy con đường phía trong vô vọng, bần thần suốt buổi, sau bảo A Thi đừng đến nữa, đợi cô khỏi hẳn rồi hẹn cô ấy đi dạo phố shopping.
Tối cuối tuần đó lúc Đường Duẫn về nhà, đẩy cửa ra thì bắt gặp bóng dáng cô ngồi trước cửa sổ, vùi đầu đọc sách, tay lần từ vai xuống lưng, cách một lớp mỏng cào cào lên da, sau lưng ngứa không chịu nổi, như thế chỉ xem là gãi không đúng chỗ ngứa.
Anh không ăn mặc trang trọng, nom hẳn không phải từ Hoằng Tuyển về, tâm trạng không tệ, tiến lên kéo tay cô xuống, "Lúc khép da kị nhất là gãi, lưng em mà bị phá tướng, làm anh mất hứng ngủ đó, chị dâu."
Tô Khởi quay đầu vặc lại anh, "Trên người anh cũng có sẹo đó, em có chê anh bao giờ chưa?"
Anh không nói lí, "Vậy anh cũng có chê cái vết trên trán của em đâu."
Tô Khởi đưa tay lên sờ trán theo bản năng, lạnh lùng đốp chát, "Không phải đã nhìn không ra rồi à, anh nói chuyện vậy vô nghĩa thật sự."
Đường Duẫn nhướng mày, nghe cái ngữ khí cao ngạo trịch thượng này thì muốn ấn đầu cô ghê, bèn đổi chủ đề, "Ôn Khiêm Lương mới mở phòng trà ở Trung Hoàn, mai khai trương, em đi chung với anh không?"
Cô xoay đầu đưa lưng về anh, chớp chớp mắt, giọng đều đều, "Em đi làm chi? Em không muốn đi."
Đường Duẫn nói: "Không phải em quen tên đó à?"
"Không phải rất thân."
"Lộ mặt cái thôi, em có thể xem phong thủy cho tiệm tên đó luôn."
"Anh ta cũng đâu có trả tiền thù lao cho em."
"Không đi?"
"Không đi."
"OK, vậy anh đi một mình."
Sau đó trong phòng tắm cô cầm khăn lông ướt lau mình, hết sức cẩn thận tránh né miệng vết thương, suy tư xuất thần.
Lần trước sau khi cự tuyệt người Childe phái đến cứu, cô và anh đã không còn liên lạc gì nữa, anh cũng không gọi cho cô, trông như là giận dỗi.
Khai trương phòng trà không thể nghi ngờ là một cơ hội thật tốt để gặp mặt, nhưng cô không thể lộ diện công khai được, càng chưa nói tới có thể gặp phải bạn cũ của Ôn Khiêm Lương.
Vốn đang tính toán tìm cơ hội, nghĩ tới nghĩ lui, không bằng cứ lạnh lùng bỏ xó cho xong. Cô càng day dứt tình xưa cùng anh, anh càng muốn đưa cô cao bay xa chạy, không bằng phai nhạt, không bằng phai nhạt.
Khuya khoắt không rõ mấy giờ, cô trở mình liên hồi làm Đường Duẫn tỉnh giấc, từ nhỏ tới lớn anh bị thương nhiều tầm ấy, tất nhiên hiểu sao cô lại thế.
Hạ giọng ra lệnh: "Không được gãi."
Cô đưa lưng về phía anh, đầu chôn vào gối, không rõ âm thanh nho nhỏ kia có phải đang khóc không, Đường Duẫn nằm lật sang người cô, hai người đổi bên, vươn tay ôm cô vào, để hơn nửa người cô nằm lên người mình.
Cô cứ là bất mãn: "Trên người anh hầm quá, em không muốn gần anh vậy."
Đường Duẫn không chút kiên nhẫn, thấy cô phiền hà, đành bực bội thở dài.
Tô Khởi trách tiếp: "Đều là anh sai, anh hiểu lầm em, còn đánh em."
"Giờ hơn một tuần rồi, ICAC mời anh uống cà phê chưa?"
Kém chút nữa là anh tin tưởng cô trong sạch, chưa làm gì cả.
Đường Duẫn nói: "Nói nhiều vậy bớt ngứa được? Vậy em cứ nói tiếp đi, anh ngủ trước."
Tô Khởi phát một cú lên ngực anh, toàn bộ tấm lưng ngứa ngáy, cô biết đó là dấu hiệu khép da, là chuyện tốt, nhưng giờ phút này vẫn rất dày vò, đã mấy hôm rồi cô chưa ngủ được giấc nào trọn vẹn.
"Em không ngủ được, anh cũng đừng mơ ngủ được."
Đường Duẫn bất đắc dĩ, "Mai phải dậy sớm, em đừng có quấy anh."
"Nhưng mà lưng em ngứa lắm."
----
Uống cà phê ICAC: đến Sở Liêm Chính tiếp nhận điều tra. Cà phê ở ICAC gọi là cà phê Liêm ký.