Hồ Điệp Xuyên Hoa

Chương 53: Chương 48.2




Anh ấn người cô xuống, đá văng chăn ra, khiến bờ lưng cô hướng lên trên, một bàn tay ghìm chặt hai cổ tay cô trên đầu, một cái tay khác lần mò xuống dưới, kiếm tìm giữa hai chân cô.

Chọc ghẹo kéo miếng vải che khuất cô bé ra, cô cảm nhận được hai ngón tay đàn ông phủ lên thịt mềm, trong lòng căng thẳng.

"Anh làm gì vậy..."

Đường Duẫn không ừ hử, chống nửa người lên, thoạt nom không có gì khác thường, ngoại trừ cô nàng bán nude kế bên, nằm sải lai hệt con cá.

Ngón tay khều moi hột le, giống như một mầm non yếu ớt, hơi thở Tô Khởi gấp dần, cửa mình đang rỉ chất lỏng, khao khát vô cùng.

Kế đó anh đưa một ngón tay vào, trơn tru thông thuận, vách tường bốn phía mềm mụp ấm áp mút lấy ngón tay anh, tựa như đã từng làm với dục vọng của anh.

Đâm rút nới rộng, vào vào ra ra, âm đạo rất nhanh đã vang lên tiếng nước òm ọp, rõ ràng không đủ nư cô. Người khát nước mà chỉ cho có một giọt, làm sao đủ được chứ?

Đường Duẫn cảm giác được hai cổ tay đang bị anh bó chặt trên gối đầu đang vùng vẫy, ngón tay cô khao khát muốn sờ lên mu bàn tay anh, đầu cô vùi vào gối mềm, thấp giọng rên rỉ, mái tóc cô trượt sang một bên, lộ ra tấm lưng chồng chất vết roi, ánh lên sự lăng nhục tràn đầy mỹ cảm, từ phần cổ trần trụi kéo đến bên hông, lướt qua màng vải mỏng manh che hờ mông là đến cặp chân mượt mà.

Cô giống người cá nơi đại dương hoang dã, được ánh trăng yêu chiều, song bị anh bắt được lên bờ, bừa bãi hiếp đáp.

Đường Duẫn hạ giọng hỏi cô: "Như vậy có đủ không?"

Biết rành câu trả lời là không mà còn hỏi, Tô Khởi thở dồn dập lắc đầu, không dám nói ra miệng ra còn muốn nhiều hơn.

Anh thấu hiểu lòng người nên đưa thêm ngón nữa, chật hơn khi nãy một xíu, nương theo dịch lỏng đang tuôn mà đâm vào, cô hơi nhếch mông, như tránh né lại như hùa theo.

Anh tận hưởng cái ve vuốt cách vải vóc thế này, như có như không. Ngón cái đè xuống hột le, ngón tay thọc rút liên tục, bàn tay đàn ông với xương khớp gò thành hình dưới quần lót, cô trốn tránh không dám đưa mắt đến, ánh mắt sáng quắc trong bóng tối.

"Ưm... mau chút..."

Cô rên rỉ đòi hỏi nhiều hơn, lòng bàn tay Đường Duẫn ghìm hai cổ tay cô đã thấm mồ hôi, rốt cuộc cũng thả ra --- cô đã tự nguyện bị trói buộc.

Ngón tay bấu lấy gối đầu, bờ mông hơi hơi nhấc hùa, mặc kệ tấm lưng còn ngứa hay không, cô là ngoan nhất trên đời, tuyệt đối không gãi.

Còn lòng dạ nào mà gãi với cào.

Bàn tay hơi ẩm mồ hôi của Đường Duẫn mò đến dưới người cô, tóm lấy một bên ngực mềm trắng bóc, siết rất chặt rất đau, nhất nhất phải để lại dấu tay --- bởi anh cũng đang nhẫn nại.

Ngón tay nơi cửa mình hơi cong cong, đầu ngón tay đâm vào nơi mẫn cảm, cắm vào rút ra hết sức xấu tính, nghe cô rên rỉ không ngớt.

Đường Duẫn hạ giọng hỏi: "Còn ngứa không?"

"..." Hàm răng cô cắn chặt lên môi, chịu đựng không hé miệng.

"Nói ra tiếng, không là anh dừng đó."

"Đừng... Sắp tới rồi..."

Nghe cô hầm hừ ư ử, ngón chân quấu chặt cả lại. Tốc độ anh càng nhanh, cả ngón tay đều bị cô làm ướt đẫm, trong ấy càng ngày càng nóng, bắt chước động tác giao hợp ra vào mấy trăm cái, Đường Duẫn nổi ác ý niết đầu vú cứng ngắc của cô, ngón tay mạnh bạo đâm vào chỗ mẫn cảm.

Anh trầm giọng hối thúc cô: "Mau lên, lộn xộn nữa là anh đâm vào liền."



"Khỏi ngủ nữa."

Cô siết cái rõ ràng, lại rên ra một tiếng thật dài, cái mông thôi hùa nữa, cửa mình co rút khép mở... Anh rút ngón tay ra, vương dịch nhầy dâm mĩ, trong suốt dưới ánh trăng.

Đường Duẫn rề rà kéo tờ giấy trên tủ đầu giường qua lau ngón tay, ngó người đang chôn mặt vào đầu gối giả đà điểu không nhúc nhích, bèn lặng lẽ kéo người vào lòng.

Dạo này cô đều là ở trần ngủ, bên dưới chỉ có mỗi cái quần lót, Đường Duẫn mạnh tay vần vò ngực cô hai cái, đanh giọng đe nẹt: "Ngủ, còn quậy nữa mai lấy hai bao bột cho em hút bây giờ."

Cô hiển nhiên sợ anh làm vậy thật, không nói năng gì nữa.

Trong nhà yên ắng trở lại, một đêm không mộng mị.

Mười chín tháng Giêng, xung thố sát đông*, hợp khai trương, kị xây bếp, gặp được Huyền Vũ.

*theo Hoàng lịch, vào ngày này sẽ xung khắc với người tuổi Mão (ngoại trừ Việt Nam là năm mèo thì Hàn/Trung/Nhật xem đây là năm Thỏ, nên mới có "xung Thố"); và "sát đông" là phải né hoạt động ở hướng đông.

Cậu cả Ôn chuẩn bị nửa năm, từ khâu chọn mặt bằng, đặt tên, trang hoàng, đến mỗi thức trà thức bánh đều là tự mình chủ trì, rốt cuộc ngày hôm nay đã đến.

Trước cửa chất đầy lẵng hoa được danh nhân xứ Cảng gửi tặng, cửa lớn mở rộng, pháo bông với pháo nổ đã vang lên, còn có nghi thức múa lân chấm mắt*, dán kim hoa treo tú cầu**. Lễ nghi đủ đầy cả thảy, mới từ tốn kéo lớp vải đỏ trên tấm biển xuống, phơi bày tên tuổi của phòng trà này.

*

**

Đường Duẫn đứng một bên, hai tay đang vỗ bỗng sựng lại khi nhìn thấy tựa quán, cười gằn lạnh lẽo.

Thể Bắc Ngụy phổ biến rộng rãi, gỗ Sụ*nguyên chất, bốn chữ lớn dứt khoát lưu loát.

*gốc 金丝楠木, danh pháp Phoebe sheareri, ở Việt Nam được biết đến với tên gỗ Sụ Quảng Trị.

Phòng trà Trân Lương

Ôn Khiêm Lương đưa mắt nhìn Đường Duẫn, hai người bốn mắt đối nhau, nước ngầm dậy sóng.

Trên hành lang lầu hai phòng trà, Đường Duẫn nhận được điện thoại A Chính.

"Anh Duẫn, Chung Diệc Sâm bên ICAC có động tĩnh."

"Công ty Thế Phổ Xương của Tô Thế Phổ bị điều tra."

Giờ khắc đó hệt như một cây đao treo lơ lửng rốt cuộc rơi xuống, chính là nện lên đầu Tô Thế Phổ. Anh chắc mẩm cô nhất định sẽ làm gì đó, tới tận giờ đây mới đúng như dự liệu, mới có thể vững lòng.

Hỏi tiếp A Chính: "Lí do là gì?"

"Chắc là không chạy khỏi can hệ với Ôn Chí Trăn, nghe nói là rửa tiền đen, lão Liêm* đang kiểm toán. Hồi trước Tam gia có nói Ôn Chí Trăn với bên Ma Cao quan hệ mật thiết, mấy năm nay Ôn thị cũng đầu tư không ít sản nghiệp bên đó."

*Liêm trong Liêm Chính Công Thự, ý chỉ nhân viên bên ICAC.

Đường Duẫn nắm rõ, sau đó gác máy.

Xoay người bước vào toilet, lúc dời mắt anh nhác thấy có bóng người lên lầu, thế nên đứng bên bồn rửa tay chờ, quả nhiên là gặp Ôn Khiêm Lương.



Đường Duẫn đi thẳng vào vấn đề: "Hôm đó là anh báo tin cho tôi."

Ngữ khí khẳng định, Ôn Khiêm Lương không đáp lại, chỉ có cười khẩy.

Anh nói tiếp: "Anh làm bại lộ thân phận của cô ấy, tiết lộ hành tung cô ấy, bất quá là muốn ép tôi ra tay, rồi anh làm anh hùng cứu mỹ nhân cứu người đi, thủ đoạn bỉ ổi gớm."

Bồn rửa tay vốn được lau sạch sẽ sáng boong, giờ đây bị nước xối đầy.

Rốt cuộc Ôn Khiêm Lương cất giọng: "Cảm tình giữa tôi và cô ấy, anh không hiểu được."

Đường Duẫn càng thêm hứng thú, "Giao tình giữa tôi và cô ấy, anh cũng không hiểu được."

Nụ cười trên mặt Ôn Khiêm Lương cuối cùng cũng mang nét vụn vỡ. Đường Duẫn cố ý dùng hai chữ "giao tình", ngữ nghĩa lại không thể rõ ràng hơn nữa.

Đường Duẫn bảo: "Ở trước mặt tôi cổ hao hết tâm tư lấy lòng, vậy mà so ra chẳng bằng mối tình đầu ở sau lưng vạch trần từng việc một, Ôn Khiêm Lương, anh nhẫn tâm thật."

Khăn tay bị siết chặt, anh không muốn giải thích phân bua gì với Đường Duẫn cả, anh chỉ là không mong cô tiếp tục dấn thân vào hiểm cảnh, đây là cái tình giữa hai người họ, kẻ khác không hiểu.

Song chỉ tiếc hận, tiếc hận rằng anh dự liệu tốt cả thảy, thế nhưng chẳng dùng tới gì cả.

"Nhưng anh xem nhẹ một chuyện rồi, cậu cả Ôn."

"Một Miss Tô đã từng cao cao tại thượng như thế, hiện giờ lại khom lưng cúi đầu vì tôi, làm sao mà tôi nỡ buông đây?"

Ôn Khiêm Lương nóng máu, tóm lấy cổ áo Đường Duẫn muốn ra tay, tình thế trở nên giương cung bạt kiếm. Đường Duẫn nhìn thấy hai tròng mắt anh phiếm đỏ ửng cay, hẳn là dạo này suy sụp tinh thần, hèn chi hôm nay phải mang mắt kính trông khác lạ.

Hai bên giằng co, Ôn Khiêm Lương có vẻ như nghĩ thông suốt rất nhanh, bắt đầu cảm thấy Đường Duẫn ngu đần, nói là anh đang nuôi hổ đợi vồ cũng không ngoa. Thế nên buông tay, xoay người rời khỏi, dưới lầu còn có khách cần tiếp đón.

Đường Duẫn dõi theo bóng dáng Ôn Khiêm Lương, như suy tư gì đó.

Buổi chiều gặp A Chính ở vịnh Đồng La, Đường Duẫn ném một túi văn kiện tới, phân phó anh ta: "Xử lí mấy tin này cho sạch sẽ, cũng xưa lắm rồi."

"Càng xưa càng dễ xử mà." A Chính hì hục hứng chí bóc ra, lúc nhìn đến mấy mảnh báo nhỏ thì hơi nghiêm mặt. "Này... nhìn giống một người..."

Đường Duẫn im ắng uống trà, không ngó ngàng anh ta.

"Không phải chị dâu chứ?"

Giọng anh thiếu kiên nhẫn, "Kêu mày làm việc, nói nhảm nhiều quá."

A Chính tiêu hóa tin tức như bay trong đầu, đột nhiên đập bàn như đang bí mà nghĩ thông, Đường Duẫn chặn họng anh ta ngay: "Ông già tao mà nghe được phong thanh, đêm nay dìm mày xuống biển liền."

A Chính hãy còn khó mà tiếp thu nổi, "Anh Duẫn anh điên rồi, mang theo một trái bom hẹn giờ bên mình, cặp bồ không thể cặp đến mụ mị đầu óc được đâu, cẩn thận nửa đêm Tô Thế Cẩn kiếm anh."

Đường Duẫn cười với anh ta, "Mày tưởng tao ngu hay sao, cổ dám làm cái gì, tao là người đầu tiên nổ súng bắn nát cổ."

"Em tưởng anh thích cổ..."

"Ngu si, ngày nào cũng thích tới thích lui, chơi trò gia đình hay gì?"