Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1135: Muốn vợ đến phát điên lên rồi




Hạ Thiên nhìn dãy số gọi đến mà sinh ra xúc động không muốn nghe, trong lòng thầm nghĩ, Tam sư phụ đáng xấu hổ này không phải tối qua tán gái lại có vấn đề chứ? Nếu thật sự là như vậy, lúc này hắn sẽ không đi hỗ trợ, sao cứ phải như vậy mãi được?



Tuy không muốn nhưng cuối cùng Hạ Thiên vẫn nhận điện thoại, không đợi Lữ Nhân nói chuyện, Hạ Thiên đã cướp lời:



- Tam sư phụ, ngài đừng nói lại bị người ta cướp mất ví đấy nhé? Tôi sẽ không tiếp tục giúp đỡ nữa đâu.



- Nói nhãm, tất nhiên là không, sao ta lại vô năng như vậy?



Lữ Nhân tức giận nói.



- Vậy sư phụ tìm tôi làm gì?



Hạ Thiên mất hứng hỏi.



- Tiểu tử, ngươi xuống núi tán gái nửa năm, có vẻ tán gái rất lợi hại, vậy bây giờ ta hỏi ngươi, phải làm sao để cướp vợ người ta vào tay?



Lữ Nhân mở miệng hỏi.



- Tôi chưa từng cướp vợ của người ta.



Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.



- Tiểu tử ngươi không biết đặt ra giả thiết sao?



Lữ Nhân có chút mất vui:



- Giả thiết là cướp vợ người ta, có biện pháp gì hay không?



- Điều này cũng đơn giản, xử lý chồng của người ta là xong.



Hạ Thiên nhanh chóng nói:



- Này Tam sư phụ, vấn đề đơn giản như vậy sư phụ đừng hỏi tôi nữa, tôi rất bận.



Đầu giây bên kia truyền đến giọng điệu buồn bực của Lữ Nhân:



- Này tiểu tử, ngươi không thể nghĩ ra 1 biện pháp khác sao?



- Vậy sư phụ đánh chồng người ta thành kẻ sống thực vật, hoặc thái giám, tàn phế là ok, đó là cách không chết nguời. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Hạ Thiên lập tức nói ra vài biện pháp không chết người.



- Tiểu tử chết bầm, ta dạy ngươi thế nào, không được dùng biện pháp trái luật.



Lữ Nhân sắp bùng nổ, tiểu tử này quá bạo lực, không biết dùng cái đầu sao?



- Tam sư phụ sao lại ngốc như vậy? Để cho người ta ly hôn với chồng, sau đó gả cho sư phụ không được sao? Nếu không thì cùng nàng ta trốn đi, điều này cũng không trái luật.



Hạ Thiên có chút buồn bực, sư phụ như thế này đúng là quá chán.



- Tiểu tử, bây giờ ngươi có rảnh không?



Lữ Nhân chợt hỏi như vậy.



- Không.



Hạ Thiên trả lời không chút do dự.



- Dù tiểu tử ngươi có rảnh hay không cũng được, bây giờ chạy đến đây, ta nói với ngươi trong điện thoại không được rõ ràng.



Lữ Nhân thở phì phò nói.



- Tam sư phụ, tôi đã nói là không rảnh.



Hạ Thiên thật sự không muốn đi.



- Tiểu tử thối, ngươi đừng dối ta, cả ngày ngươi không làm việc chính sự, có gì mà không rảnh?



Lữ Nhân rõ ràng không tin Hạ Thiên:



- Tóm lại tiểu tử ngươi mau đến đây, là khách sạn Đô Thành, phòng 919.



Lữ Nhân không đợi Hạ Thiên đồng ý, lão cúp điện thoại ngay.



Hạ Thiên có chút buồn bực, nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định đến xem thế nào, đúng là không có biện pháp, ai bảo đối phương là Tam sư phụ.



- Vợ công chúa, anh phải đi trước.



Hạ Thiên cũng không muốn đưa công chúa Sama đi tìm Tam sư phụ, vì vậy hắn đồng ý cho nàng về đại sứ quán. Lúc này Fadini cũng khẽ thở ra, công chúa mới 16 tuổi, nàng cũng không muốn công chúa bị 1 tên Trung Quốc gây họa.



Hạ Thiên trả công chúa Sama về đại sứ quán, sau đó cho nàng số điện thoại của hắn, để nàng có thể điện thoại. Sau đó hắn không nhanh không chậm tiến về khách sạn Đô Thành.



Mãi đến 8 giờ tối Hạ Thiên mới đến khách sạn Đô Thành, lúc này hắn cũng không nhịn được phải thầm nghĩ, không biết đầu óc của Tam sư phụ có vấn đề gì không, tối trước đó bị người ta hãm hại ở đây, tối qua còn đến đây, đến bây giờ còn chưa đi.



Hạ Thiên chậm rãi leo lên lầu 9, hắn đi đến phòng 919, sau đó gõ cửa, cuối cùng lầm bầm:



- Mình đã gõ cửa, nếu không có ai ra mở thì mình đi, Tam sư phụ cũng không thể trách mình, ai bảo không ra mở cửa?



Đợi 1 giây sau, Hạ Thiên xoay người:



- Xem ra Tam sư phụ không có trong phòng, mình đi thôi.



- Tiểu tử, sao bây giờ ngươi mới đến?



Âm thanh bất mãn của Lữ Nhân vang lên sau lưng Hạ Thiên.



Hạ Thiên có chút buồn bực, lỗ tai của Tam sư phụ quả nhiên còn rất tốt, hắn đã cố ý gõ nhẹ mà sư phụ vẫn nghe được.



- Tôi đã nói rồi, hôm nay rất bận.



Hạ Thiên quay đầu nhìn Lữ Nhân, hắn nghiêm trang nói.



- Bận cái đầu ngươi.



Lữ Nhân tức giận nói:



- Mau vào đây giúp ta đi.



- Tam sư phụ, tôi thật sự rất bận, cũng không giống như sư phụ, 1 bà vợ cũng không có, tôi có mười mấy vợ, sao không bận?



Hạ Thiên đi vào phòng, hắn nhìn lướt qua, sau đó ngửi ngửi, cuối cùng nói:



- Ủa, Tam sư phụ, tối qua sư phụ đưa thiếu phụ kia đến đây mướn phòng sao? Sư phụ nói muốn cướp vợ của người ta, không phải muốn cướp thiếu phụ cô đơn kia đấy chứ?



- Tiểu tử, nói gì vậy? Không phải thiếu phụ cô đơn? Cô ấy là Ôn Nhu, là sư nương tương lai của ngươi, hiểu không?



Lữ Nhân dùng giọng không vui nói.



"Ôn Nhu?"



Hạ Thiên thầm nghĩ, sao có người lấy tên lạ vậy?



- Nếu không phải cô đơn thì sư phụ cướp vào tay được sao?




Hạ Thiên lười biếng phản bác 1 câu:



- Còn nữa, Tam sư phụ, sư phụ quyết định lấy người phụ nữ là Ôn Nhu kia làm vợ sao?



- Nói nhảm, ngươi tưởng ta nói đùa sao?



Lữ Nhân liếc mắt:



- Nhưng Ôn Nhu do dự, ta cũng không bắt buộc cô ấy, nhưng chờ thế này cũng không có biện pháp, ngươi nghĩ xem, làm sao để cô ấy lập tức làm vợ ta?



Hạ Thiên nhìn chằm vào Lữ Nhân, 1 lúc lâu sau cũng không nói gì.



- Tiểu tử, nhìn ta như vậy làm gì? Không nhớ ta là sư phụ của ngươi sao?



Lữ Nhân trừng mắt nhìn Hạ Thiên.



- Tam sư phụ, có phải sư phụ muốn vợ đến mức phát điên rồi không?



Hạ thiên chăm chú hỏi:



- Sư phụ dù sao cũng là Ám Hoàng, hơn nữa còn là sư phụ của tôi, sao giống như 1 người cả đời chưa được đụng vào đàn bà vậy? Tùy tiện tìm 1 người lấy làm vợ sao?



- Tiểu tử, đừng nói nhảm, rốt cuộc có giúp không?



Lữ Nhân tức giận nói:



- Ta đây lớn tuổi, bây giờ muốn tìm 1 người phụ nữ cho qua thời gian, ngươi không giúp sao? Ngươi không giúp thì ta tìm người khác hỗ trợ.



- Được rồi, nếu sư phụ muốn vợ, tôi sẽ giúp 1 lần.



Hạ thiên suy nghĩ, hắn vẫn có chút không tình nguyện:



- Sư phụ nói xem Ôn Nhu kia đang ở đâu, tôi đến tìm.



- Nếu ta biết thì còn cần ngươi hỗ trợ sao?



Lữ Nhân tức giận nói.



- Vậy sư phụ biết những gì về cô ấy?




Hạ thiên thuận miệng hỏi.



- Ta chỉ biết nàng có 1 người chồng, làm kinh doanh, có không ít tiền, nhưng người này rất lăng nhăng, cả ngày đi chơi với gái bên ngoài, để nàng ở nhà 1 mình, tối qua nàng không nhịn được phải chạy ra quán bar, đại khái là như vậy.



Lữ Nhân nhanh chóng nói:



- Hôm nay nàng đi và cảm thấy có lỗi với chồng, tóm lại ta nhận thấy thì nàng thật sự cũng không muốn ly hôn, nàng cũng không thể nào mở miệng, vì nàng rất nhu nhược.



- Nói không cũng vô ích, ngay cả chồng của người ta là ai cũng không biết.



Hạ Thiên nói thầm 1 câu, sau đó hắn cầm điện thoại gọi cho Mộc Hàm, hắn quyết định tự mình điều tra.



Cái tên Ôn Nhu cũng khác thường, trong thủ đô chỉ có vài người tên như thế này, hơn nữa Hạ Thiên đã từng gặp người phụ nữ kia, vì vậy hắn nhanh chóng điều tra được tư liệu về Ôn Nhu cho Lữ Nhân.



Một lát sau Hạ Thiên đã nói với Lữ Nhân:



- Sư phụ chờ ở đây, 1 lát sau vợ Ôn Nhu của sư phụ sẽ xuất hiện.



- Tiểu tử, ngươi định làm gì?



Lữ Nhân có chút không tin tưởng.



- Tôi còn chưa làm gì, nhưng không bao lâu nữa, tôi sẽ làm tốt tất cả.



Hạ Thiên duỗi lưng nói:



- Tôi đi trước.



Hạ Thiên nói đi là đi, nháy mắt đã biến mất, nhưng hắn cũng không gạt Lữ Nhân, hắn quyết định đi giúp Lữ Nhân giải quyết chuyện này. Nếu Tam sư phụ có vợ thì sẽ không còn đến làm phiền hắn.



Hạ Thiên đi ra khách sạn Đô Thành, ngay sau đó hắn thấy chiếc Audi Q7 của Mộc Hàm, nàng đang chờ hắn ở bên trong.



- Chồng, người phụ nữ tên là Ôn Nhu có chồng họ Mã, tên là Mã Công Thành, thật ra không phải là 1 thương nhân bình thường, còn âm thầm mở sòng bạc, có vài căn biệt thự ở thủ đô, vì vậy tạm thời còn chưa tra được hắn ở chỗ nào.



Mộc Hàm giới thiệu tình huống sơ lược, cuối cùng nàng hỏi:



- Chồng, bây giờ cậu muốn đi tìm Ôn Nhu hay Mã Công Thành?



Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó hắn mở miệng hỏi:



- Vợ, chị biết sòng bạc ngầm của Mã Công Thành ở đâu không?



- Biết.



Mộc Hàm thật sự biết, nhưng chuyện sòng bạc ngầm không nằm trong sự quản lý của Ám tổ.



- Đưa tôi đến đó.



Hạ Thiên nói ngay.



- Đợi đến khi tôi thắng hết tiền, tên Mã Cong Thành sẽ xuất hiện.



- Được.



Mộc Hàm khởi động xe, nàng chạy về phía 1 sòng bài.



… …



Gọi là sòng bài ngầm chính là sòng bài được xây dựng ở nơi vắng vẻ, chỉ có 1 cánh cửa nhỏ nhưng nhiều người trông coi, rõ ràng không dễ tùy tiện đi vào.



Tất nhiên Hạ Thiên muốn vào thì rất dễ dàng, thực tế khi hắn đưa Mộc Hàm vào thì đám bảo vệ còn căn bản không phát hiện ra có người vừa vào.



Hạ Thiên tiến vào đại sảnh sòng bạc thì có rất nhiều ánh mắt đổ đến, vì Mộc Hàm quá đẹp, vì vậy 2 người trở thành tiêu điểm.



Mười phút sau Hạ Thiên lại càng là tiêu điểm, vì hắn chỉ mất 10 phút để biến số tiền 10 ngàn thành 10 triệu.



Mộc Hàm cuối cùng phát hiện vận may đánh bạc điên cuồng của Hạ Thiên, lúc này nàng cũng thấy 2 đại hán mặc tây trang đi tới, nàng hiểu ra, chủ sòng bạc đã ngồi không yên.



- Tiên sinh, ông chủ sòng bạc chúng tôi muốn mời anh vài ly.



Hai tên đại hán đi đến bên cạnh Hạ Thiên, bọn họ rất khách khí nhưng bộ dạng lại không cho phép từ chối.



- Ông chủ của các người là Mã Công Thành sao?



Hạ Thiên lười biếng hỏi:



- Nếu là hắn ta, thì vào nói hắn ra gặp tôi, nếu không thì nói hắn đi tìm Mã Công Thành đến dây.



-o0o-