Đó là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dung mạo có chút tương tự Bạch Tiểu Lỗi, cũng khôi ngô, làn da cũng đen nhưng không nghiêm trọng như Bạch Tiểu Lỗi. Nói ra thì Bạch Tiểu Lỗi đen như người châu Phi, còn người đàn ông kia có màu da đen khỏe mạnh.
Bạch Tiểu Lỗi tất nhiên có quen biết người này, vì đó chính là đại ca của hắn, là Bạch Đại Sâm.
Bạch Đại Sâm có địa vị rất quan trọng trong Bạch gia, hắn không những là một ngôi sao mới trên chính đàn thủ đô, hầu như cũng là người quyết định cho những hành động lớn của Bạch gia.
Bạch Tiểu Lỗi đi trên một con đường mà không một cháu đại gia tộc nào muốn đi, đó là theo hướng hắc đạo. Đối với đám con cháu gia tộc kia thì nhập vào hắc đạo thật sự rất mất mặt, vì vậy Bạch Tiểu Lỗi trên cơ bản đều tự mình hành động, Bạch Đại Sâm căn bản không ủng hộ và chẳng can thiệp, đồng thời cũng bảo trì khoảng cách nhất định.
Nhưng hôm nay Bạch Đại Sâm đến tận cửa hung sư vấn tội, đơn giản là vì hành vi bây giờ của Bạch Tiểu Lỗi đã hoàn toàn vượt quá mức nhẫn dại mà hắn có thể chịu đựng được. Càng làm cho hắn cảm thấy khó tưởng chính là trước đó dù Bạch Tiểu Lỗi có nhập hắc đạo, tuy không hợp với thân phận của đệ tử gia tộc nhưng cũng không làm điều xằng bậy, nói tóm lại cũng có lợi cho Bạch gia, vì vậy Bạch Đại Sâm mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng hôm nay Bạch Tiểu Lỗi lại làm ra một chuyện mà Bạch Đại Sâm cảm thấy tương đối ngu xuẩn, đó chính là khi tất cả mọi người trong thủ đô đều yên lặng theo dõi kỳ biến, đều chờ được nhìn kịch hay của Hạ Thiên thì Bạch Tiểu Lỗi lại chạy đến với Hạ Thiên, điều này rõ ràng đẩy Bạch gia vào hố lửa.
- Đại ca, tôi chỉ làm một chuyện rất bình thường mà thôi.
Bạch Tiểu Lỗi lại tỏ ra bình tĩnh:
- Đại ca gặp nạn, phận làm em tất nhiên phải đến giúp đỡ một chút, tất cả mọi người đều hiểu đạo lý này.
- Lão Tam, cậu có còn đầu óc nữa không? Bây giờ Hạ Thiên mang trọng thương, công lực biến mất, ngay cả vài tên côn đồ đầu đường cũng không đánh lại, nếu hắn còn y thuật thì cũng sẽ không có vấn đề gì, nhưng bây giờ hắn cũng không còn cả y thuật để tự cứu mình. Lúc này ngay cả Mộc Hàm cũng bỏ hắn, chẳng lẽ những chuyện như vậy mà cậu không nhìn ra?
Bạch Đại Sâm rất tức tối:
- Rõ ràng Hạ Thiên đã không còn giá trị gì, bây giờ ở thủ đô có vô số người muốn đưa hắn vào chỗ chết, nhưng mọi người đang chờ xem ai ra tay trước mà thôi, cho dù những kẻ không có thù oán gì cũng sẽ lặng lẽ theo dõi kỳ biến. Nhưng cậu thì tốt hơn, cậu lại chủ động đụng vào, cậu muốn cho Bạch gia trở thành bia ngắm của của tất cả gia tộc khác sao?
- Đại ca, người trong giang hồ giảng một chữ nghĩa, Hạ Thiên không chỉ là đại ca trên danh nghĩa của em, còn có ân với em, nếu không có anh ta thì Tiểu Mễ đã chết rồi, cháu của anh cũng không thể nào sinh ra. Bình thường Hạ Thiên cũng không cần em hỗ trợ, em cũng không làm được gì, nhưng bây giờ anh ta gặp khó khăn, em nếu không quan tâm thì sau này xảy ra chuyện thì đám tiểu đệ cũng bạc đãi em.
Bạch Tiểu Lỗi nhìn Bạch Đại Sâm
- Đại ca, em khác biệt với anh, vì anh đi theo chính giới, anh có thể giẫm lên người bất kỳ kẻ nào bò lên trên, không cần nói đến chuyện tình cảm hay nghĩa khí, nhưng đối với những người trên giang hồ thì nghĩa khí rất quan trọng, tri ân đồ báo cũng rất quan trọng.
- Không cần biết.
Bạch Đại Sâm nổi giận:
- Cậu không phải đang thể hiện sự nghĩa khí, mà là ngu xuẩn, cậu đẩy mình vào tuyệt lộ, cũng đưa cả Bạch gia vào tuyệt lộ.
- Đại ca, nếu có một ngày em đưa Bạch gia vào tứ đại gia tộc, anh cũng không cần đến cảm ơn em.
Bạch Tiểu Lỗi vẫn rất bình tĩnh, rõ ràng hắn cũng không để ý đến lời chỉ trích của Bạch Đại Sâm.
- Lão Tam, cậu đừng nằm mộng, bây giờ Hạ Thiên khó bảo toàn cho bản thân, cậu cho rằng hắn còn giúp được cậu cái gì?
Bạch Đại Sâm hừ một tiếng:
- Bây giờ cậu tranh thủ phủi sạch tất cả quan hệ với Hạ Thiên, nếu không cậu cũng nên phủi sạch quan hệ với Bạch gia.
- Vậy được rồi, đại ca, tôi cũng không giữ anh.
Bạch Tiểu Lỗi rất dứt khoát, hắn hô lên:
- Người đâu, tiễn khách.
Rõ ràng ý tứ của Bạch Tiểu Lỗi chính là phủi sạch quan hệ với Bạch gia.
- Lão Tam, cậu sẽ hối hận.
Bạch Đại Sâm tức giận nói một câu, sau đó xoay người bỏ đi.
Bạch Tiểu Lỗi nhìn bóng lưng của Bạch Đại Sâm mà lầm bầm:
- Chỉ sợ vài ngày nữa người hối hận chính là anh.
... ....
Trong một gian phòng khách sạn Đô Thành.
Hạ Thiên tựa lên đầu giường, hắn cầm lấy menu khách sạn, ánh mắt nhìn về phía Mị Nhi cách đó không xa. Mị Nhi vẫn đứng bên cửa sổ, nàng kéo màn và nhìn qua lớp kính ra bên ngoài.
Màn đêm đã buông xuống, thủ đô vào đêm vẫn chói lọi, có vẻ càng thêm xinh đẹp.
- Vợ Mị Nhi, chị muốn ăn gì không?
Hạ Thiên mở miệng hỏi, lúc này bọn họ còn chưa dùng cơm.
- Cơm chiên.
Mị Nhi trả lời dứt khoát.
- Cơm chiên?
Hạ Thiên ngây người:
- Vợ Mị Nhi, chị chỉ muốn ăn cơm chiên thôi sao?
- Tôi thích ăn cơm chiên.
Mị Nhi lại nói một câu.
Hạ Thiên cuối cùng cũng là lần đầu tiên biết Mị Nhi thích gì, vì vậy hắn điện thoại cho quầy phục vụ, để bọn họ đưa lên hai phần cơm chiên. Thật ra hắn cũng không thích ăn cơm chiên, nhưng vợ Mị Nhi thích ăn, hắn cũng chỉ có thể chiều nàng cùng ăn theo.
- Vợ Mị Nhi, sao chị không đến ngồi bên giường?
Hạ Thiên lại hỏi, chuyện này làm hắn cảm thấy có chút khó hiểu, từ khi Mị Nhi vào phòng đến giờ cũng không ngồi trên giường một giây nào.
- Tôi không có thói quen ngồi trên giường.
Mị Nhi nhàn nhạt trả lời.
- Nhưng, vợ Mị Nhi, chẳng lẽ buổi tối chị không ngủ trên giường sao?
Hạ Thiên nhịn không được phải hỏi.
- Tôi không có thói quen ngủ trên giường.
Mị Nhi vẫn nhìn ra ngoài và trả lời Hạ Thiên.
Hạ Thiên có chút buồn bực, nếu nói như vậy thì nguyện vọng tối nay cùng ngủ với vợ Mị Nhi xem ra khó được thực hiện.
- Vợ Mị Nhi, vậy tối nay chị ngủ ở đâu?
Hạ Thiên nhịn không được lại hỏi.
- Tôi... ....
Mị Nhi cuối cùng quay đầu, nàng quét mắt nhìn gian phòng giống như tìm kiếm chỗ ngủ, cuối cùng nàng nói:
- Ngủ trên mặt đất.
Hạ Thiên khẽ thở ra, tốt xấu gì Mị Nhi vẫn còn ngủ trong phòng, nếu nàng chạy ra ngoài thì xem như hắn thiệt thòi.
Tiếng đập cửa không nặng không nhẹ vang lên, Mị Nhi lóe người đến bên cạnh cửa, giọng nói có chút lạnh lùng:
- Ai?
- Đưa cơm đến.
Bên ngoài vang lên một giọng nữ.
Mị Nhi giúp mở cửa phòng, chỉ thấy có một nhân viên phục vụ nữ đứng bên ngoài đẩy một chiếc xe nhỏ, trên mặt xe bày hai phần cơm chiên.
- Tiểu thư, đây là cơm chiên chị gọi, làm phiền chị ký hóa đơn.
Nữ nhân viên phục vụ khách khí nói.
Mị Nhi ký hóa đơn, sau đó nàng cầm lấy một cái dĩa đi vào, đúng lúc này nữ nhân viên phục vụ có vẻ như rất bình thường lại đột nhiên rút một khẩu súng từ dưới xe ra, trong mắt bùng lên sát khí nồng đậm.
Hai tiếng súng rất nhỏ vang lên, hai viên đạn bắn ra từ ống giảm thanh phóng về phía sau lưng Mị Nhi, lúc này Mị Nhi vẫn có vẻ giống như không kịp phản ứng, nàng vẫn cầm lấy dĩa cơm đi vào bên trong.
Nữ nhân viên phục vụ thấy tình cảnh như vậy thì không khỏi có chút đắc ý, nhưng vẻ đắc ý không duy trì được mấy giây cũng đã hóa thành kinh hãi.
Cảm giác đau đớn bùng lên, súng trên tay nữ nhân viên phục vụ chợt không cánh mà bay, một giây sau nàng cảm thấy một vật thể cứng rắn chống lên đầu mình, chính là cây súng lục của nàng.
- Ai phái cô tới?
Mị Nhi lạnh lùng hỏi, khoảnh khắc vừa rồi nàng hoàn thành quá trình đặt dĩa cơm lên bàn và cướp súng, lúc này nàng chỉ cần bóp cò là có thể đưa sát thủ giả trang làm nữ nhân viên phục vụ này vào địa ngục.
- Không ai cả... ....
Vẻ mặt cô nhân viên phục vụ trắng bệch nhưng vẫn cắn răng không nói sự thật.
- Đùng đùng... ....
Tiếng súng lại vang lên, cửa ra vào chợt xuất hiện thêm một người, kẻ này đang liên tục xạ kích vào phòng.
- Á!
Nữ nhân viên phục vụ phát ra tiếng hét thảm thiết rồi ngã xuống trong vũng máu, mà Mị Nhi cũng đến bên cạnh Hạ Thiên, nàng dùng một tay ôm lấy hắn, nhanh chóng né đạn và bắn trả đối phương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Một tiếng súng giảm thanh vang lên, tiến xạ kích cuối cùng cũng dừng lại, tên sát thủ ngã xuống mặt đất, nhưng trong phòng chỉ còn là một đống bề bộn.
- Nếu không thì chúng ta đổi chổ.
Mị Nhi trầm mặc vài giây rồi nói.
- Vợ Mị Nhi, dù đổi chỗ thì bọn họ cũng nhanh chóng phát hiện ra chúng ta.
Hạ Thiên cũng không muốn đổi chỗ.
- Vậy cũng được, tôi sẽ điện thoại cho người đến thanh lý.
Mị Nhi lấy điện thoại ra rồi gọi đi.
- Vợ Mị Nhi, chúng ta ăn cơm thôi.
Hạ Thiên cười hì hì, may mà hai phần cơm chiên vẫn được bảo tồn rất tốt, tiếp tục ăn là không có vấn đề.
Tuy có hai thi thể nhưng không ảnh hưởng đến Mị Nhi và Hạ Thiên, mà người Ám tổ cũng đến rất nhanh, chỉ sau chốt lát đã mang thi thể đi, đồng thời còn dọn sạch gian phòng. Đến khi bọn họ ăn cơm xong thì tất cả đã bình thường, giống như chưa từng có thứ gì phát sinh.
- Vợ Mị Nhi, chúng ta đi ngủ thôi.
Đến chín giờ thì Hạ Thiên bắt đầu nói Mị Nhi đi ngủ.
- Cậu đi ngủ trước đi.
Mị Nhi thản nhiên nói, lúc này nàng cũng không đứng bên cạnh cửa sổ, lúc này kẻ địch ở khắp nơi, đứng bên cạnh cửa sổ là không an toàn.
- Vợ Mị Nhi, chị không ngủ thì tôi cũng không ngủ.
Hạ Thiên thật ra không phải rất muốn ngủ, hắn chỉ muốn ôm vợ Mị Nhi ngủ mà thôi.
Mị Nhi suy nghĩ rồi thật sự đi ngủ, nàng trực tiếp nằm trên mặt đất, nhưng vị trí của nàng cũng sát bên giường lớn, rõ ràng vì bảo vệ Hạ Thiên ở trên giường.
- Được rồi, bây giờ cậu có thể đi ngủ.
Mị Nhi mở miệng nói.
Mị Nhi vừa nói xong thì phát hiện Hạ Thiên đã nằm xuống sát bên nàng, hơn nữa còn dùng một tay ôm lấy nàng.
- Cậu làm gì vậy?
Mị Nhi tức giận hỏi.
- Vợ Mị Nhi, chị ngủ trên mặt đất, tất nhiên tôi cũng phải ngủ dưới đất.
Hạ Thiên trả lời, trong lòng thầm nghĩ, tối nay nếu có kẻ đến gây phiền, hắn nhất định sẽ xử lý sạch sẽ ngay.