- Em Chân Dài, chúng ta đến thành phố Giang Hải.
Tuy Hạ Thiên cảm thấy buồn bực vì Dạ Ngọc Mị chợt phối hợp với mình, nhưng đây là kết quả mà hắn thật sự mong đợi, hắn cũng không hy vọng nàng ở lại chỗ này. Vì hắn cảm thấy ở lại nơi đây rất nguy hiểm, dù là Hàn Minh Phi hay Nam Cung Yến cũng đều là những người mà nàng khó thể đối phó được, đồng thời thần tiên tỷ tỷ cũng hy vọng mình và nàng có thể đi với nhau, hắn cũng không muốn làm trái lời của thần tiên tỷ tỷ.
Khi thấy Dạ Ngọc Mị không phản đối thì Hạ Thiên nhanh chóng đi vội về phía thành phố Giang Hải, hắn vốn định giải quyết Hàn Minh Phi xong mới quay về Giang Hải, nhưng đáng tiếc thế sự vô thường, hắn cũng chỉ có thể thay đổi kế hoạch mà thôi.
Dạ Ngọc Mị quay đầu nhìn dãy Thần Sơn ở phương xa, nàng thật sự có hoài niệm với chỗ này, nhưng nàng cũng chỉ nhìn thoáng qua mà thôi, sau đó lập tức đi theo Hạ Thiên.
Hạ Thiên cũng không ngự khí phi hành, tuy như vậy nhanh hơn nhưng hắn lại lo lắng Nam Cung Yến, vì nếu hắn ngự khí phi hành thì sẽ dễ bị đối phương phát hiện ra, vì thế hắn muốn rời khỏi thành phố Nhạc Nam trước, sau đó ngự khí phi hành cũng không muộn.
Nam Cung Yến xuất hiện làm cho Hạ Thiên chợt cảm thấy gấp gáp, cũng làm cho hắn ý thức được mình ký thác tất cả vào Cơ Thanh Ảnh là không thể được, vì Nam Cung Yến thật sự còn mạnh hơn cả Cơ Thanh Ảnh. Theo lời Cơ Thanh Ảnh thì nếu Nam Cung Yến cùng hợp tác với Hàn Minh Phi, như vậy thật sự là phiền toái lớn.
Bây giờ Hạ Thiên chỉ hy vọng yêu nữ Cơ Thanh Ảnh nói thật, nếu Nam Cung Yến thật sự xử lý Hàn Minh Phi, như vậy là một tin tốt với hắn, hắn chỉ ước gì đám người Phiêu Miểu tiên môn kia tàn sát lẫn nhau chết sạch cho rồi.
Hạ Thiên nghĩ đến Nam Cung Yến thì trong đầu chợt bùng ra một ý nghĩ, Dạ Ngọc Mị tự dưng phối hợp như vậy, không phải vì Nam Cung Yến xuất hiện đấy chứ? Vì chưa đến một giờ mà thái độ của nàng thay đổi rất lớn, hình như có nguyên nhân gì khác, nếu có thì cũng chỉ là sự xuất hiện của Nam Cung Yến mà thôi.
- Em Chân Dài, chị cũng biết Nam Cung Yến sao?
Hạ Thiên không nhịn được phải hỏi một câu.
Nam Cung Yến có độ tuổi khá lớn, hai mươi năm trước có lẽ đã lớn hơn cả Dạ Ngọc Mị, vì vậy Dạ Ngọc Mị có thể quen biết Nam Cung Yến là điều bình thường. Không giống như Cơ Thanh Ảnh, vì hai mươi năm trước Cơ Thanh Ảnh chỉ là một nha đầu nhỏ tuổi mà thôi.
- Có quen biết.
Dạ Ngọc Mị trả lời vấn đề của Hạ Thiên.
- Có quen biết sao?
Hạ Thiên ngây người:
- Chị thấy cô ta xuất hiện nên mới muốn đi phải không?
- Chẳng lẽ cậu cũng không phải như vậy sao?
Dạ Ngọc Mị tức giận hỏi ngược lại.
- Tôi vốn có quyết định quay về Giang Hải.
Hạ Thiên giải thích một câu, sau đó hắn dùng giọng nghi hoặc lầm bầm:
- Đúng là kỳ quái, Nam Cung Yến kia ngoài hơi xấu thì cũng không có gì đặc biệt, nhưng sao cả Em Chân Dài và Cơ Thanh Ảnh đều sợ?
- Nếu không phải ở lại nơi quỷ quái này hai mươi năm qua, tôi cần gì phải sợ cô ta?
Dạ Ngọc Mị nói mang theo vài phần oán giận.
- Em Chân Dài, thật ra chị cũng không cần sợ, người phụ nữ Nam Cung Yến kia chỉ là Nguyên Anh trung kỳ mà thôi, chờ tôi học xong đệ lục châm thì sẽ biến chị thành người còn mạnh hơn cả cô ta, đến lúc đó chị chỉ cần tùy tiện tung chưởng cũng có thể xử lý đối phương.
Hạ Thiên an ủi Dạ Ngọc Mị một câu, sau đó hắn bắt đầu phi hành. Lúc này bọn họ đã rời khỏi nội thành của Nhạc Nam, vì vậy có thể ngự khí phi hành, như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn.
Dạ Ngọc Mị cũng xuất hiện trên không trung, nàng song song phi hành với Hạ Thiên, tu vi của nàng bây giờ còn cao hơn cả Hạ Thiên, vì vậy muốn đi theo là rất dễ dàng.
- Nam Cung Yến chưa hẳn chỉ là Nguyên Anh trung kỳ.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói.
- Cô ta sẽ có tu vi gì?
Hạ Thiên chợt buồn bực:
- Này, Em Chân Dài, rốt cuộc Nam Cung Yến kia là ai?
Dạ Ngọc Mị cũng không trả lời vấn đề của Hạ Thiên, rõ ràng nàng không muốn nói chuyện này với hắn.
Hạ Thiên lại hỏi thêm vài câu, Dạ Ngọc Mị quyết định không quan tâm, điều này làm cho hắn thật sự buồn bực, cũng dứt khoát không hỏi nữa, trong lòng thầm mắng Dạ Ngọc Mị thêm vài câu. Em Chân Dài kia buồn vui vô thường, tám phần là do nội tiết mất cân đối, cuối cùng cũng là vì thiếu đàn ông mà thôi.
- Em Chân Dài, tôi xử lý Bạch Vân Sơn và Hoàng Tĩnh Di ở chỗ kia.
Đi thêm được một lúc, Hạ Thiên lại lên tiếng, hắn vẫn rất rảnh rỗi.
Đáng tiếc là Dạ Ngọc Mị vẫn không quan tâm.
- Em Chân Dài, chị nói xem bây giờ chúng ta có phải là cặp đôi song phi không?
Hạ Thiên bắt đầu đùa giỡn Dạ Ngọc Mị.
Nhưng Dạ Ngọc Mị vẫn không có phản ứng.
Hạ Thiên lại buồn bực:
- Được rồi, xem ra chị cũng hiểu là chúng ta đang song phi.
Lúc này Dạ Ngọc Mị chợt có phản ứng, nàng gia tốc bay vượt xa Hạ Thiên vài trăm mét, vì vậy mà bọn họ không còn bay cùng một chỗ, cũng không tính là song phi, nhiều lắm cũng là một bay trước một bay sau mà thôi. Nhưng lần này thì tình huống khá bình thường, nam bay theo nữ, không còn là nữ theo nam như khi từ Thanh Phong Sơn đi xuống.
Núi Thiên Thần Đỉnh trong dãy Thần Sơn.
- Hạ Thiên này xem ra có chút bản lĩnh.
Sau khi nghe xong những lời tự thuật của Hàn Minh Phi thì Nam Cung Yến không khỏi có chút tiếc hận, hình như nàng hối hận vì trước đó để cho Hạ Thiên bỏ chạy:
- Hắn có thể tìm được sự ưu ái của Thanh Nhã sư muội và Dạ Ngọc Mị, ngay cả Cơ sư muội cũng có ưu đãi, dù là ở đại lục Tiên Vân cũng không có một nam nhân như vậy.
- Nam Cung sư tỷ, Hạ Thiên thật sự không phải là người thường, tuy tu vi của hắn không tính là cao vời nhưng hình như có một công pháp tu luyện đặc thù, hắn hình như có thể tu luyện rất nhanh ở thế giới không có linh khí này. Trước đó ta còn thấy nên chậm rãi tìm cơ hội để tra xét, có thể tìm được Thanh Nhã sư muội từ hắn, nhưng bây giờ ta phát hiện chúng ta muốn giải quyết hắn thì phải tốc chiến tốc thắng, nếu không thì càng về sau càng nguy hiểm.
Hàn Minh Phi nói có vài phần sầu lo:
- Nhưng, Cơ sư muội nếu tiếp tục ngăn cản thì chúng ta cũng khó thể nào thực hiện theo kế hoạch được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Hàn sư đệ, ngươi cũng không cần gấp, việc này ta sẽ giải quyết.
Nam Cung Yến mỉm cười:
- Tạm thời cũng mặc kệ nhiều thứ như vậy, trước tiên ta sẽ giúp đỡ ngươi chữa thương, thế giới này thiếu linh khí, chính ngươi muốn chữa thương cũng rất khó khăn.
- Vâng, cám ơn Nam Cung sư tỷ.
Hàn Minh Phi khẽ gật đầu, thương thế của hắn thật sự không nhẹ, nếu muốn chữa thương cho mình ở thế giới này thì thật sự có chút khó khăn, nếu có Nam Cung Yến tương trợ, như vậy hắn sẽ khôi phục nhanh hơn.
Buổi tối ở Thiên Thần Đỉnh chính là một nơi chữa thương rất tốt, nếu so sánh với những nơi khác thì chỗ này linh khí nồng đậm hơn, lại yên tĩnh, căn bản không ai đến quấy rầy.
Hàn Minh Phi khoanh chân ngồi xuống đất, sau lưng hắn chính là Nam Cung Yến cũng ngồi khoanh chân, hai bàn tay của nàng cùng đặt lên sau lưng Hàn Minh Phi.
Một luồng chân khí cực mạnh chợt phóng vào trong cơ thể của Hàn Minh Phi như thác lũ, nó dùng tư thế phá nát tất cả để nhanh chóng tiến vào kỳ kinh bát mạch và lục phủ ngũ tạng của hắn.
Biến cố quá đột nhiên làm cho Hàn Minh Phi căn bản không kịp phòng bị, vì thế mà lúc này tai mũi miệng của hắn đều trào máu tươi, nhưng thật sự là thất khiếu chảy máu, gương mặt trở nên cực kỳ đáng sợ, như lệ quỷ.
- Vì...Vì sao...
Hàn Minh Phi cố gắng quay đầu dùng cặp mắt đầy máu nhìn Nam Cung Yến, hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Nam Cung sư tỷ thường ngày cực kỳ hòa thuận lại cho hắn một đòn trí mạng. Lúc này nàng cho hắn một đòn trí mạng, lần này cơ thể hắn bị tàn phá thật sự không thể nào chịu nổi.
- Hàn sư đệ, ở thế giới này ngươi đã không còn giá trị tồn tại, sao không cho ra chút cống hiến?
Nam Cung Yến chẳng còn chút biểu hiện ôn hòa nào khác, thay thế vào đó là sự cay độc, còn có chút điên cuồng:
- Chờ ta nuốt xong Nguyên Anh của ngươi, ta sẽ giúp ngươi xử lý Cơ Thanh Ảnh và cả Hạ Thiên.
Hàn Minh Phi nghe nói như vậy thì cực kỳ hoảng sợ, lúc này một bóng người cực nhỏ từ trên đỉnh đầu hắn thoát ra, sau đó dùng tốc độ cực nhanh bay về phương xa, rõ ràng muốn chạy trốn.
- Hàn sư đệ, bây giờ muốn chạy cũng đã muộn rồi.
Nam Cung Yến cười lạnh một tiếng, nàng chợt biến mất ngay tại chỗ, ngay sau đó nàng đuổi bắt theo bóng người kia, chộp tay đến, muốn bắt lại.
- Nam Cung Yến, ngươi vui mừng hơi sớm rồi.
Một tiếng hừ lạnh vang lên, là âm thanh của Cơ Thanh Ảnh.
Trên không trung phía trước, Cơ Thanh Ảnh chợt xuất hiện không chút dấu hiệu, thanh kiếm của nàng đang có trăm thanh kiếm nhỏ xoay tròn xung quanh, khi tiếng hừ lạnh của nàng vang lên thì hàng trăm thanh kiếm phóng về phía Nam Cung Yến.
Cặp mắt Nam Cung Yến cực kỳ ngưng tụ, nàng không phải lần đầu tiên được biết về Cơ Thanh Ảnh, tất nhiên nàng hiểu rõ chiêu thức này của đối phương có uy lực rất lớn. Dù công lực của nàng cao hơn Cơ Thanh Ảnh một chút, nhưng nếu nàng muốn tiếp nhận một trăm thanh kiếm kia thì thật sự cũng khó, không tốt sẽ bị thương.
- Cơ Thanh Ảnh, ta lại đánh giá thấp ngươi rồi.
Nam Cung Yến cũng không thể không tránh né, nàng không muốn bị thương, vì bị thương trong thế giới này cực kỳ phiền phức, nếu muốn chữa thương là rất khó khăn, vì nơi đây căn bản không có linh khí.
- Cơ sư muội cứu ta với.
Bóng người nhỏ kia chợt mở miệng, nhưng vài thanh kiếm nhỏ đã xuyên qua người hắn, thậm chí hắn còn không kịp kêu lên một tiếng mà hoàn toàn biến mất, hình thần câu diệt.
Hầu như cùng một thời gian, Cơ Thanh Ảnh xoay người, nàng dùng bộ pháp Chỉ Xích Thiên Nhai để bước đi, trăm thanh kiếm nhỏ cũng biến mất không còn. Đến lúc này Nam Cung Yến mới phát hiện mục tiêu của Cơ Thanh Ảnh không phải là mình, chính là tiêu diệt nguyên anh của Hàn Minh Phi, không cho mình cơ hội nuốt nguyên anh của Hàn Minh Phi.
- Cơ Thanh Ảnh, đừng để cho ta bắt được ngươi, nếu không ta sẽ ăn sạch Nguyên Anh của ngươi.
Nam Cung Yến cực kỳ phẫn nộ, nếu nuốt được một Nguyên Anh thì công lực của nàng sẽ tăng thêm, nhưng khốn nổi vào lúc này Cơ Thanh Ảnh lại phá đi cơ hội ngàn năm một thuở của nàng.