Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 157: Quyến rũ trời sinh





Đến trưa trật thì Hạ Thiên mới tỉnh, nguyên nhân do quá đói. Dù hắn có thể không ăn trong bảy ngày nhưng cũng không có nghĩa là không đói, chẳng qua chỉ nhẫn nhịn chịu đói qua bảy ngày mà thôi.

Tôn Hinh Hinh ở bên cạnh vẫn còn ngủ say, Hạ Thiên dùng ánh mắt tham lam nhìn thân thể trần như nhộng của nàng, cuối cùng hắn cũng không muốn đánh thức nàng. Hắn lẳng lặng rời khỏi giường rồi mặc quần áo rời khỏi phòng ngủ.

- Thiên ca, anh đã ngủ dậy rồi à?

Đinh Linh đang ngồi ở phòng khách không có việc gì làm, nàng vội vàng đứng lên nói:

- Thiên ca, bây giờ đã đến trưa, có nấu cơm không?

- Nấu cơm đi, anh đói quá, nấu nhiều một chút.

Hạ Thiên vì đói mà thức dậy, tất nhiên hắn muốn ăn cơm.

- Vâng, thiên ca.

Đinh Linh vội vàng đứng dậy đi vào phòng bếp, nàng là con cái nhà nông, tất nhiên sẽ biết nấu cơm.

Hạ Thiên vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó hắn quay lại phòng khách ngồi trên ghế sa lông xem ti vi đợi cơm chín.

- Đúng rồi, thiên ca, sáng nay có một cảnh sát đến tìm anh, còn để lại danh thiếp, nhắn anh điện lại.

Một lát sau Đinh Linh mới nhớ ra việc này, nàng chạy ra khỏi phòng bếp nói với Hạ Thiên.

Hạ Thiên cầm lấy danh thiếp nhìn thoáng qua rồi ném sang một bên, không phải cảnh sát tỷ tỷ đến tìm, vì vậy hắn cũng không muốn điện thoại.

Trên ti vi đang chiếu phim cừu và sói, Hạ Thiên xem hết một tập thì chuyển kênh, hắn cảm thấy quá giả dối, dù cừu có thông minh thì sao thoát khỏi miệng sói? Nhị sư phụ đã nói, trước mặt kẻ có thực lực tuyệt đối thì tất cả âm mưu quỷ kế chỉ là hổ giấy, cừu dù sao cũng là cừu, thế nào cũng có ngày bị sói nuốt.

Hạ Thiên đổi vài kênh mà không có chương trình quảng cáo đẹp mắt, vì vậy hắn cũng không muốn xem, hắn chợt sinh ra xúc động muốn đập ti vi, đúng lúc này cửa phòng ngủ đã mở ra.

Hạ Thiên vô thức ngẩng đầu, ngay sau đó hắn đã ngây dại.

Tôn Hinh Hinh đang xỏa tóc đứng bên cửa, ánh mắt nàng có chút sương mù, giống như vẫn còn chưa tỉnh hẳn, trên người là đồ ngủ mỏng đã mặc lại, áo ngủ có nhiều nếp nhăn. Đáng lý ra hình tượng này sẽ làm cho người ta cảm thấy rất bê bối, nhưng thực tế Tôn Hinh Hinh lại làm Hạ Thiên cảm thấy cực kỳ quyến rũ và hấp dẫn.

Rõ ràng đây cũng không phải Hạ Thiên nhìn thấy Tôn Hinh Hinh, tối qua hắn còn nghiên cứu khắp toàn thân nàng rất nhiều lần, hắn xác định mình quen thuộc tất cả bộ vị trên người nàng. Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy giống như lần đầu tiên nhìn thấy Tôn Hinh Hinh, khi vừa mới rời khỏi giường hắn còn chưa phát hiện ra, nhưng bây giờ hắn cảm nhận được Tôn Hinh Hinh giống như thoát thai hoán cốt chỉ sau một đêm.

Toàn thân Tôn Hinh Hinh bùng ra một sức quyến rũ vô tận đủ để cho đàn ông phải chôn vùi, mỗi cái nhăn mày và nụ cười của nàng đều cực kỳ đẹp. Hạ Thiên đột nhiên nhớ đến lời nói của Đại sư phụ, trên đời này có một loại phụ nữ như vậy, quyến rũ trời sinh, trước khi nàng trở thành phụ nữ chính thức thì có vẻ trưởng thành hơn phụ nữ bình thường, mà khi các nàng trở thành phụ nữ chân chinh thì sẽ bùng ra sức quyến rũ khó tả, đủ để cho tất cả đàn ông phải chôn vùi.

Rõ ràng Tôn Hinh Hinh là loại phụ nữ này, hơn nữa còn là cực phẩm trong số đó. Vì vậy khi nàng hai mươi tuổi thì thân thể đã trưởng thành như thiếu phụ, mà từ tối qua trở đi, sau khi nàng chính thức trở thành phụ nữ thì sẽ bùng ra sức quyến rũ kinh tâm động phách. Dù Hạ Thiên là đàn ông của nàng cũng khó thể chống đỡ lại sức quyến rũ và vẻ đẹp của nàng.

Nhưng Tôn Hinh Hinh không ý thức được điểm này, nàng đi về phía nhà tắm rồi lầm bầm một câu:

- Chị đi tắm.

Tôn Hinh Hinh vào phòng tắm thì Hạ Thiên mới phục hồi tinh thần lại, nhưng khoảnh khắc này lửa lòng lại bùng lên.

- Thiên ca, đã có thể dùng cơm được rồi.

Một lát sau Đinh Linh bưng món ăn từ trong bếp ra.

Sau khi đặt món ăn xuống bàn thì Đinh Linh lại tiếp tục đi về nhà bếp, đúng lúc này nàng nghe thấy những âm thanh phát ra từ nhà tắm, nàng quay đầu nhìn lại và thấy Tôn Hinh Hinh tắm rửa đi ra. Lúc này Tôn Hinh Hinh đã mặc một bộ đồ ngủ rất bảo thủ, có thể nói là đẹp kinh hồn.

- Chị Hinh, chị...Chị vừa ngủ dậy à?

Đinh Linh ngây người một lúc lâu mới kịp phản ứng, trong lòng cũng cảm thấy rất khó hiểu, vì sao chỉ một đêm không gặp mà chị Hinh lại xinh đẹp hẳn ra như vậy?

Tôn Hinh Hinh tắm rửa xong thì hoàn toàn tỉnh táo trở lại, nàng nhìn Hạ Thiên mà không khỏi nhớ đến tình cảnh nóng nảy tối qua, cảm giác ăn mòn xương tủy kia giống như vẫn còn ở lại trong người nàng. Trong lúc vô tình gương mặt nàng chợt đỏ hồng, dù tối qua nàng rất nhiệt tình trên giường nhưng bây giờ lại cảm thấy ngại ngùng.

- Tiểu sắc lang, không được phép nhìn chị như vậy.

Tôn Hinh Hinh cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Hạ Thiên mà nói lời hờn dỗi, trong lòng có chút xấu hổ, nàng đi đến bàn ăn ngồi xuống:

- Dùng cơm thôi.

Tôn Hinh Hinh nhắc đến cơm làm Hạ Thiên cảm nhận được cơn đói, tối qua đã tiêu hao hết tinh lực, tuy nói vẻ đẹp có thể ăn được nhưng hắn cũng khó thể nuốt vợ vào bụng, vì vậy cơm cũng phải ăn.

Căn cứ vào ý nghĩ căn cơm xong mới có sức "trả bài" cho vợ, Hạ Thiên bắt đầu dùng cơm. Tôn Hinh Hinh cũng rất đói, tôi qua nàng oằn mìn dưới làn đạn của đối phương mà cũng mất hết sức lực, vì vậy mà bình thường không ăn hết một chén cơm nhưng hôm nay lại ăn hai chén, hơn nữa còn húp một chén canh, cuối cùng mới mỹ mãn.

Ma mà Đinh Linh nấu tương đối nhiều, nếu không chính đầu bếp sẽ không còn gì để ăn.

Tính toán ăn cơm xong sẽ tiếp tục "ăn" vợ của Hạ Thiên đã không thể nào thực hiện được, vì Tôn Hinh Hinh nói muốn đến cửa hàng hoa, hơn nữa nàng cũng không muốn Hạ Thiên đi cùng. Lý do của nàng là xe Ferrari chỉ chở được hai người, nàng muốn đưa Đinh Linh, vì vậy không thể đưa hắn theo. Nguyên nhân thật sự chính là Tôn Hinh Hinh thấy ánh mắt Hạ Thiên không bình thường, nàng sợ tiểu sắc lang sẽ "hợp hoan" ngay cả ban ngày, vì vậy xa cách một chút sẽ tốt hơn.

- Chị Hinh, hôm nay chị nên nghỉ ngơi, ngày mai rồi hãy đi làm.

Hạ Thiên vẫn còn cố gắng vớt vát.

Tôn Hinh Hinh trực tiếp trừng mắt nhìn Hạ Thiên, chỉ cần nhìn ánh mắt của tiểu sắc lang thì nàng biết ở nhà sẽ không thể nào nghỉ ngơi, đến cửa hàng hoa mới được gọi là nghỉ ngơi chân chính.

Tôn Hinh Hinh đi vào phòng ngủ thay quần áo, khi đi ra còn thuận tiện đưa điện thoại cho Hạ Thiên:

- Điện thoại của cậu đây, vẫn còn tắt máy, tối qua có rất nhiều người điện thoại đến, nói không chừng còn có người tìm vì chuyện gấp.

Tôn Hinh Hinh vừa đi ra ngoài vừa mở nguồn điện thoại của mình, sau đó nàng nhận được một tin nhắn mới, khi nhìn vào nội dung thì nàng không khỏi nói:

- Đây là ai, sao lại nhắn cho mình loại tin nhắn này.

- Ủa?

Tôn Hinh Hinh đột nhiên cảm thấy không đúng, số điện thoại để lại trong tin nhắn sao quen thuộc vậy?

- Hạ Thiên, đây không phải là số điện thoại của cậu sao?

Tôn Hinh Hinh cuối cùng cũng biết được không đúng ở điểm nào, nàng lại quay vào phòng nói:

- Đây là tin nhắn của cậu sao?

Hạ Thiên bây giờ vẫn còn đang xem tin nhắn, hắn vừa mở điện thoại ra đã có hàng đống tin nhắn, hầu như đã đầy hộp thư đến.

- Người đẹp, sao lại tắt máy?

- Người đẹp, có vẻ bận rộn nhỉ, cho anh một vé nhé?

- Người đẹp, bao một đêm bốn trăm được không?

- Người đẹp, ảnh này là giả à? Sao nhìn quen mắt vậy?

- Người đẹp, em làm việc không chuyên nghiệp. Em cho anh một tin nhắn khiêu khích, làm anh bùng lên thú tính nhưng em lại tắt điện thoại, có người không chịu trách nhiệm vì việc mình làm như vậy sao?

... ....

Đầuu tiên Hạ Thiên đáng thương vẫn không hiểu có chuyện gì, đến khi nhắn nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại của Tôn Hinh Hinh và nhìn thấy số điện thoại đi kèm thì hiểu ra. Rõ ràng hắn bị người ta chơi xỏ, trách không được tối qua hắn đang "úp" lên vợ thì có nhiều người điện thoại đến như vậy.

- Tiểu Yêu Tinh chết tiệt, nhất định là nàng làm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hạ Thiên lập tức nghĩ đến Tiểu Yêu Tinh, hắn cũng không biết nàng sao có thể làm được điều này, nhưng chuyện ác liệt như vậy ngoài nàng thì không ai có thể làm được.

Hạ Thiên tức giận bấm số điện thoại của Mộc Hàm, điện thoại được nhận rất nhanh, nhưng bên kia không phải là âm thanh của Mộc Hàm, đó là tiếng cười hô hố của Yêu Yêu:

- A ha ha ha, người đẹp cô đơn và ham muốn phải không? Anh còn dám mở máy à? Ha ha ha... ....

- Tiểu Yêu Tinh khốn kiếp, đừng để anh túm được.

Hạ Thiên cực kỳ tức giận, lời nói của Yêu Yêu đã làm hắn chính thức xác nhận được thủ phạm.

- Ha ha, Tiểu Yêu Tinh vô địch, không ai bắt được Tiểu Yêu Tinh... ....

Yêu Yêu cười vui hớn hở trong điện thoại, sau đó nàng cũng không cho Hạ Thiên cơ hội phát tiết mà trực tiếp cúp điện thoại. Khi Hạ Thiên gọi lại thì đối phương tắt máy, hắn thiếu chút nữa thì tức chết, Tiểu Yêu Tinh này đúng là khắc tinh của hắn.

- Keng, keng... ...

Chuông cửa lại vang lên.

Tôn Hinh Hinh mở cửa, khi nhìn thấy người bên ngoài thì nàng có chút kinh ngạc:

- Chị Vân Mạn, sao chị đến đây?

- Hinh Hinh, em và Hạ Thiên đều tắt máy, chị phải đến đây tìm.

Liễu Vân Mạn cười khổ.

- Chị tìm Hạ Thiên có việc sao?

Tôn Hinh Hinh không khỏi hỏi.

- Đúng vậy.

Liễu Vân Mạn có chút bất đắc dĩ:

- Cũng là chuyện của Tam thúc, ôi... ....

- À, chị Vân Mạn, em và Tiểu Linh ra cửa hàng hoa, chị cứ ở lại từ từ nói chuyện với Hạ Thiên nhé.

Tôn Hinh Hinh nói, nàng thừa cơ hội này mà cùng Đinh Linh rời khỏi nhà, để lại một Hạ Thiên đang bức bối và Liễu Vân Mạn.

Khi Liễu Vân Mạn chỉ cần liếc mắt là biết tâm tình Hạ Thiên không được tốt lắm, trong lòng cũng có chút kỳ quái. Tuy nàng không phải là bác sĩ phụ khoa nhưng dù sao cũng là bác sĩ, nàng có thể thấy được sự khác biệt của Tôn Hinh Hinh, cảm giác đầu tiên chính là Tôn Hinh Hinh bị tiểu sắc lang kia chụp vào tay, nếu nói theo lý thì sắc lang phải vui sướng mới đúng, sao vẻ mặt cau có như vậy?

- Hạ Thiên, cậu làm sao vậy? Có người chọc giận cậu sao?

Liễu Vân Mạn ngồi xuống bên cạnh Hạ Thiên, nàng không nhịn được phải hỏi.

- Còn không phải do Tiểu Yêu Tinh chết tiệt kia sao?

Hạ Thiên tức giận nói:

- Tiểu Yêu Tinh kia cả ngày ngồi trên máy tính tìm cách chơi tôi, đừng để tôi bắt được cô ấy, nếu không sẽ đánh cho một trận.

Hạ Thiên quay đầu nhìn Liễu Vân Mạn, hắn hỏi:

- Chị Vân Mạn, chị đến tìm em có chuyện gì?

- Hạ Thiên, năm vị Tam thẩm của tôi nói đã đồng ý điều kiện của cậu, chỉ cần cậu có thể chữa tốt cho Tam thúc, các dì có thể để lại nửa tài sản cho cậu.

Liễu Vân Mạn nói.