Diệp Mộng Oánh vốn cũng rất bề bộn nên cũng không giữ Hạ Thiên ở lại, Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh đưa theo Đinh Linh rời khỏi tòa nhà Hải Giang, cả ba chạy về đại học Giang Hải. Mà Khổng Mính và Lam Trạch thì tiếp tục công tác đăng ký công ty.
Khi vừa vào cổng đại học Giang Hải thì Hạ Thiên đã thấy có bốn mươi năm mươi người đang vây quanh cửa hàng hoa Hinh Hinh, nhưng cũng chia ra hai đoàn người đang giằng co. Một đám người chính là tên mập và Đinh Báo dẫn theo vài chục tên tiểu đệ, đám người còn lại có hơn hai chục tên thanh niên, đám người này mặc một bộ quần áo, trước ngực có một hàng chữ rất bắt mắt "Võ quán Lôi Đình!"
- Thiên ca đã trở lại.
Đột nhiên có người hô lên.
Tên mập và Đinh Báo tranh thủ thời gian đi tới chào hỏi.
- Đại ca, đại tẩu.
- Thiên ca, thiên tẩu!
Đám tiểu đệ bên kia cũng khom lưng:
- Chào thiên ca, thiên tẩu!
Tình cảnh này làm đám thanh niên bên kia có chút sững sờ, chẳng lẽ cặp nam nữ trẻ tuổi kia là dân đàn anh đàn chị? Nhưng người phụ nữ kia không phải bà chủ cửa hàng hoa sao?
- Mập, sao lại thế này?
Tôn Hinh Hinh có chút buồn bực:
- Sao các cậu lại đến đây?
- Đại tẩu, chúng em nghe nói có kẻ gây rối ở cửa hàng hoa, vì vậy tranh thủ đưa người đến.
Tên mập giải thích.
- Biết bọn họ từ đâu đến không?
Tôn Hinh Hinh lại hỏi.
- Đại tẩu, đám này là người của võ quán Lôi Đình, người đứng đầu cũng có tên là Lôi Đình, nghe nói là quán chủ võ quán. Bọn họ cũng không nói có chuyện gì, tạm thời cũng không ra tay, chỉ nói muốn gặp đại ca.
Tên mập cũng biết rõ cơ bản, nhưng hắn không biết vì sao đám người này lại muốn tìm Hạ Thiên.
Hạ Thiên đi sang nói:
- Các người muốn tìm tôi sao?
- Cậu là Hạ Thiên à?
Mở miệng là một tên thanh niên đứng đầu, bộ dạng người này không cao, khoảng một mét bảy, làn da rất trắng, đàn ông mà trắng như vậy là rất hiêm. Lúc này hắn đang nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, ánh mắt rất lợi hại.
- Đúng vậy, anh là ai?
Hạ Thiên nói với bộ mặt bất mãn:
- Tôi cảnh cáo các anh, không cần vây quanh cửa hàng hoa Hinh Hinh, nếu không tôi sẽ chẳng khách khí.
- Tôi là Lôi Đình, Lôi Vũ là em tôi!
Tên thanh niên trắng bóc nói.
- Này, thằng ngu kia là em của anh sao?
Hạ Thiên tất nhiên nhớ rõ, tên dám mở mồm mắng thần tiên tỷ tỷ là Lôi Vũ, điều này sao hắn không nhớ rõ cho được?
- Đúng vậy, Lôi Vũ là em tôi.
Lôi Đình dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên có chút nghi ngờ:
- Hắn thật sự là em của anh sao? Tôi thấy anh trắng, hắn lại quá đen,nếu hắn thật sự là em của anh thì rõ ràng cả hai có yếu tố biến dị gien di truyền.
- Tiểu tử, nói chuyện như vậy sao?
- Mẹ kiếp, muốn chết phải không?
- Lôi Đình ca, để em cho nó một trận.
... ....
Đám người sau lưng Lôi Đình chợt trở nên rất tức tối, ngược lại, tuy vẻ mặt Lôi Đình có tức giận nhưng vẫn cố gắng giữ tỉnh táo như cũ, hắn khóa tay rồi quát một tiếng:
- Tất cả im miệng cho tôi.
Lôi Đình gầm lên thì đám người lập tức câm như hến, rõ ràng Lôi Đình có quyền uy tuyệt đối trong võ quán Lôi Đình, lời hắn nói ra không ai dám vi phạm.
- Hạ Thiên, tôi đã đến đây nửa giờ, trong nửa giờ đó tôi có thể đập nát cửa hàng hoa của nữ nhân của cậu, nhưng tôi không làm. Tôi chờ cậu về cũng vì hy vọng hai bên có thể bàn bạc với nhau, cũng không muốn sự việc trở nên náo loạn.
Lôi Đình chậm rãi nói:
- Tôi hy vọng cậu có thể hiểu, tôi rất có thành ý.
- Đại sư phụ có nói thành ý không đáng tiền, vì vậy anh có thành ý hay không chẳng liên quan đến tôi.
Hạ Thiên ra vẻ không cho là đúng:
- Anh không đập phá cửa hàng hoa Hinh Hinh, đó là vận may của anh, vì nếu anh đập phá, sợ rằng bây giờ anh cũng không thể đứng đây nói chuện với tôi.
Trên mặt Lôi Đình lộ ra vẻ giận dữ, người này quả nhiên ngông cuồng, nhưng vì em trai nên hắn phải nhẫn nhịn. Bây giờ tình huống của em trai quá nghiêm trọng, bệnh viện cũng bó tay, thậm chí bác sĩ căn bản không có biện pháp trị liệu, vì dù có truyền dịch cũng chỉ làm cho Lôi Vũ thêm đau đớn, mà uống bát cháo cũng làm cho cổ họng rát bỏng. Có lẽ điều đáng mừng duy nhất là Lôi Vũ không thể nào tự sát, vì nếu có hành vi tự hại chính mình cũng làm bản thân thêm đau đớn, hắn căn bản không thể có ý nghĩ tự sát.
Tất cả đều đã nghiệm chứng lời nói của Hạ Thiên, tất cả hành vi đều đau đớn, làm một người đau đớn cũng rất dễ, nhưng làm cho kẻ đó không thể chết mới là khó. Hạ Thiên làm được những điều này, dù Lôi Đình biết rất ít về Hạ Thiên nhưng vẫn xem đối phương là một đối thủ khủng bố, vì vậy hắn rất cẩn thận.
- Hạ Thiên, tôi cũng không quanh co, cậu có điều kiện gì xin cứ nói, phải làm sao cậu mới buông tha cho Tiểu Vũ?
Lôi Đình cưỡng chế tức giận trong lòng, hắn cố gắng làm giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh.
- Buông tha cho Lôi Vũ sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Lôi Đình:
- Đầu óc anh có vấn đề à? Sao tôi phải buông tha cho hắn.
Đám người sau lưng Lôi Đình đều dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Hạ Thiên, thằng này quá mức khốn nạn. Nhưng lúc này Lôi Đình không lên tiếng thì bọn họ không dám mắng người và thậm chí là ra tay đánh người.
- Hạ Thiên, Lôi Vũ đắc tội với cậu, tôi có thể xin lỗi, nhưng tôi biết nó chỉ nói sai một câu, cậu cũng không nên tuyệt tình như vậy.
Lôi Đình cắn răng nói, bây giờ hắn cố gắng nhẫn nhịn rất vất vả.
- Tôi nói rồi, trên đời này nếu có bất kỳ người nào mắng thần tiên tỷ tỷ thì chỉ có một kết cục, đó là phải chịu đau đớn khổ sở.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Lôi Vũ ngu ngốc dám mắng thần tiên tỷ tỷ, kết cục của hắn là không đổi, dù anh cầu xin tôi cũng vô dụng, hắn chỉ phải chịu đựng như vậy mà thôi.
- Hạ Thiên, ý của cậu là việc này không thể thương lượng sao?
Giọng điệu của Lôi Đình rõ ràng đã khó nén được tức giận.
- Đúng vậy, tôi đã nói rất rõ ràng, anh cũng có thể đi được rồi, đừng để nhiều người đứng đây ảnh hưởng đến vấn đề làm ăn của cửa hàng hoa.
Hạ Thiên phất tay, bộ dạng muốn đuổi người. Nguồn: http://thegioitruyen.com
- Hạ Thiên, cậu muốn tuyệt tình vậy sao? Không để lại cho nhau đường sống à?
Lôi Đình cuối cùng cũng rống lên tức giận:
- Tôi rất có thành ý giải quyết chuyện này, nhưng cậu không có thành ý, chẳng lẽ cậu cho rằng Lôi Đình tôi sợ cậu sao?
Hạ Thiên bĩu môi, hắn dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lôi Đình:
- Chẳng lẽ anh cho rằng tôi sợ anh?
- Hừ, thiên ca mà sợ chúng mày sao?
- Thiên ca, chỉ cần anh nói một câu thì các anh em sẽ thu phục đám người này ngay.
- Đúng là không biết trời cao đất rộng, rõ ràng dám nói như vậy với thiên ca, cũng không biết thiên ca là ai sao?
- Cái gì mà võ quán, nghe nói đám võ quán toàn gạt tiền, đây chẳng qua chỉ là những nơi tập thể dục mà thôi.
Đám thủ hạ của Đinh Báo bắt đầu ồn ào, có tên còn dứt khoát chuẩn bị ra tay. Nếu tính theo số người thì bên phía bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối, nếu so về lực chiến thì bọn họ càng tin không ai là đối thủ của thiên ca. Vì vậy mà đám người này không chút sợ hãi, không thèm quan tâm đến đám người Lôi Đình.
- Tốt, Hạ Thiên, cậu đã không thương lượng thì tôi cũng nói rõ ràng, nếu em trai của tôi có một ngày không tốt thì cậu cũng đừng hòng yên tĩnh.
Lôi Đình lạnh lùng nói:
- Bạn bè của cậu, phụ nữ của cậu, người nhà của cậu đều phải nhận sự trả thù của Lôi Đình tôi. Tôi đã cho cơ hội thương lượng mà cậu không biết nắm bắt, sau này cứ đến mà cầu xin tôi.
- Mẹ kiếp, thằng này dám uy hiếp thiên ca, không muốn sống nữa à?
- Tao thấy thằng này chán sống rồi, các anh em, chém chết mẹ nó đi.
- Nhưng thiên ca còn chưa lên tiếng.
- Thiên ca, có muốn bọn em xiên thằng kia không?
Đinh Báo cũng mở miệng:
- Thiên ca, có muốn anh em ra tay không?
Hạ Thiên còn chưa nói thì Lôi Đình bên kia đã quát lạnh:
- Lên hết cho tao, đập nát cửa hàng, dạy cho chúng nó một bài học.
Đám người võ quán Lôi Đình đã sớm không thể nhịn được, bây giờ Lôi Đình lên tiếng thì bọn họ lập tức phóng lên như hổ đói vồ mồi.
Đám người Đinh Báo cũng không chút do dự, tất cả cùng ùa lên, vì vậy mà một trận hỗn chiến bắt đầu mở màn. Vì bên phía Đinh Báo chiếm ưu thế về nhân số nên cơ bản là ba người đánh một, nhưng kết quả thì khác biệt, đám đàn em của Đinh Báo liên tục gào lên và ngã xuống.
Chưa đến ba phút thì đám người phía Đinh Báo đã ngã hơn phân nửa, Đinh Báo và Hắc Tam thì vẫn còn gắng gượng được. Mà một phút sau, tất cả mọi người kể cả Đinh Báo cũng ngã xuống, đám người bên kía võ quán Lôi Đình không chút tổn thương, ngay cả Lôi Đình cũng còn chưa ra tay.
Tên mập đáng thương muốn đục nước béo cò chiếm chút niềm vui đánh người, nhưng hắn căn bản chưa kịp ra tay thì đã bị đối phương đánh ngã không chút lưu tình.
- Hạ Thiên, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu bây giờ cậu tình nguyện thương lượng, tôi sẽ bỏ qua tất cả, xem như chưa có gì xảy ra.
Lôi Đình tỏ vẻ đứng từ trên cao nhìn xuống:
- Nếu không người ngã xuống tiếp theo chính là cậu.
- À, các người cũng có bộ dạng luyện tập võ thuật chân chính.
Hạ Thiên duỗi lưng một cái:
- Đáng tiếc tôi sẽ không cho các người cơ hội, đáng lý ra tôi chỉ muốn Lôi Vũ kia phải khổ sở, các người không sao, nhưng bây giờ các người ức hiếp tiểu đệ của tôi, tôi không ra tay thì các người còn tưởng dễ ức hiếp.
Hạ Thiên nói xong thì nhào đến đám người võ quán Lôi Đình, mọi người chỉ cảm thấy một chiếc bóng lóe lên, sau đó trước ngực truyền đến cảm giác đau đớn, cổ họng ngòn ngọt, máu tươi phun ra.
Hầu như chỉ trong một khoảng thời gian, mười mấy tên võ sinh đều phun máu, sau đó kêu rên thảm thiết rồi ầm ầm ngã xuống.
- Không chịu nổi một đòn.
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh thường nhìn đám người trên mặt đất, sau đó hắn nhìn Lôi Đình:
- Võ công của đám phế vật này là anh dạy sao? Không phải anh đang dạy hư võ sinh à?