Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 373: Cơm chùa




Liễu Mộng lắc đầu, nàng nói:



- Không, chị đâu mang theo tiền.



Ngay sau đó Liễu Mộng lại dùng giọng kỳ quái hỏi Hạ Thiên:



- Tiểu bại hoại, cậu hỏi chị như vậy làm gì?



- Chị không phải nói bữa cơm này những một triệu sao? Trên người tôi không có số tiền như vậy.



Hạ Thiên cũng không phải có quan điểm quá mạnh, bình thường hắn cũng chỉ mang theo chút tiền trên người, không coi là nhiều cũng không tính là thiếu. Trong thẻ ngân hàng của hắn có không ít tiền, nhưng hắn cũng không phải luôn mang thẻ theo bên người, lúc này hắn không mang thẻ ngân hàng theo, vì vậy trên người không thể nào có một triệu tiền mặt.



- Cần tiền làm gì? Chị đang định không trả tiền.



Liễu Mộng dùng ánh mắt mê man nhìn Hạ Thiên:



- Chị cố ý đến đây ăn cơm chùa mà.



Liễu Mộng không đợi Hạ Thiên trả lời, nàng bổ sung thêm một câu:



- Từ nhỏ đến lớn chị chưa từng được ăn cơm chùa, hơn nữa ma nữ Mộng Mộng chị ăn cơm mà phải trả tiền, như vậy còn gọi là ma nữ sao?



Trong ấn tượng của Liễu Mộng thì ma nữ là một tồn tại có thể đánh người, có thể ăn cơm không trả tiền, ma nữ làm việc gì cũng được... ....



Hạ Thiên nghe nói Liễu Mộng muốn ăn cơm chùa thì cũng cảm thấy không có vấn đề, đối với hắn thì vợ ăn cơm trả tiền thì trả, không thì không, chẳng có gì là không được.



- Tiểu thư, trứng cá muối của chị đây.



- Tiểu thư, đây là gan ngỗng nước Pháp.



... ....



Nhân viên phục vụ bắt đầu đưa đồ ăn lên, Liễu Mộng cũng tuyệt đối không khách khí mà bắt đầu tấn công ngay.



- Món này ngon, mang thêm hai phần nữa... ....



- Món này không tồi, cho thêm bốn phần... ....



- Phụt...Rượu gì thế này? Khó uống quá, đổi một chai khác... ....



... ....



Nhân viên phục vụ bị Liễu Mộng sai qua sai lại, mà Liễu Mộng cũng không giữ hình tượng thục nữ, điều này không khỏi làm cho nhân viên phục vụ phải nghi ngờ, người này có vẻ không giống như tầng lớp thượng lưu có tiền.



Nhân viên phục vụ hoài nghi thì hoài nghi nhưng cuối cùng cũng không nói gì, ngược lại còn thỏa mãn tất cả những yêu cầu của Liễu Mộng. Nguyên nhân rất đơn giản, Liễu Mộng quá đẹp, khí chất khó thể chê, giống hệt như một tiên nữ. Những năm gần đây đẹp thường có ưu thế, vì Liễu Mộng quá đẹp nên nhân viên phục vụ không thể ngờ nàng có thể đến ăn cơm chùa.



Hơn nửa giờ sau.



- Này, chị đã ăn no, Tiểu bại hoại, cậu no chưa?



Liễu Mộng sờ bụng rồi hỏi Hạ Thiên.



Hạ Thiên gật đầu:



- Đã no.



- Chúng ta đi thôi.



Liễu Mộng đứng lên chuẩn bị đi, lúc này nhân viên phục vụ đang nhìn chằm chằm vào Liễu Mộng cũng tranh thủ đi đến.



Khi thấy bộ dạng của Liễu Mộng thì nhân viên phục vụ dùng giọng khách khí nói:



- Tiểu thư, chị muốn đi toilet sao? Toilet ở ngay bên cạnh, tôi có thể đưa chị qua.



- Tôi không đi toilet, tôi đã ăn no, tôi phải đi.



Liễu Mộng trừng hai mắt nói.



Nhân viên phục vụ nở nụ cười ngây ngốc, sau đó nhìn Hạ Thiên:



- Xin hỏi hai vị ai là người tính tiền.



- Chúng tôi không tính tiền.



Liễu Mộng cười hì hì nói:



- Chúng tôi đến ăn chùa.



Vẻ mặt nhân viên phục vụ chợt cứng đờ, sau đó nở nụ cười miễn cưỡng nói:



- Tiểu thư, chị cứ nói giỡn.



- Chị sao phải nói giỡn với em? Chị không thích nói giỡn.



Liễu Mộng bĩu môi:



- Chị thật sự đến ăn cơm chùa, bây giờ chị đi, các người cứ đuổi theo, đuổi được thì chị trả tiền.



Liễu Mộng nói xong thì quay sang Hạ Thiên:



- Tiểu bại hoại, chạy mau.



Nhân viên phục vụ rốt cuộc cũng ý thức được vấn đề, nàng tranh thủ thời gian nói một câu:



- Mau ngăn bọn họ lại.



Đám nhân viên phục vụ khác trong nhà hàng và bảo vệ đã nhanh chóng hành động, đáng tiếc là bọn họ vẫn chậm một bước, Liễu Mộng và Hạ Thiên chạy khỏi nhà hàng trong nháy mắt. Đến khi đám người này chạy ra khỏi cổng thì hai người kia đã biến mất không còn bóng dáng.



Nhân viên phục vụ lập tức sinh ra cảm giác khóc không ra nước mắt, người nào thế này? Đúng là quá xấu xa, đã ăn cơm chùa thì gọi ít thôi, khốn nổi gọi toàn món ngon đắt tiền và nhiều phần, thậm chí bao nhiêu trứng cá muối và gan ngỗng trong nhà hàng đều bị hai người kia ăn sạch.



- Hồng nhan họa thủy, người phụ nữ xinh đẹp thường không đáng tin.



Nhân viên phục vụ thầm nghĩ, lúc này nàng quên mình cũng rất đẹp.



... ....



- Hì hì, thú vị.



Liễu Mộng vừa chạy vừa cười:



- Thì ra ăn cơm chùa có hương vị như vậy, trước kia chị nghe nói ăn cơm chùa thường cảm thấy rất ngon, không ngờ đúng là, trứng cá muối và gan ngỗng hôm nay ăn rất ngon.



- Chị Mộng, nếu chị thích thì tôi và chị mỗi ngày đều ăn cơm chùa.



Hạ Thiên cười hì hì nói.



Liễu Mộng cuối cùng cũng dừng chạy, nàng nghiêng đầu, sau đó lại lắc đầu:



- Cũng không cần phải làm như vậy, chị nghe nói chuyện gì nếu làm hơn một lần sẽ mất thú vị, vì vậy chúng ta chỉ ăn chùa một lần, sau này nên bỏ.




Hạ Thiên gãi đầu, hắn cũng không phải rất thừa nhận điều này, vì giống như có một việc hắn làm một ngày cả trăm lần vẫn còn rất muốn làm tiếp.



Nhưng Liễu Mộng đã không muốn tiếp tục đi ăn cơm chùa, vì vậy Hạ Thiên cũng chỉ còn biết làm theo ý nàng, hắn cùng đi chơi với nàng, tất nhiên phải làm cho nàng cảm thấy vui.



- Này, tiểu bại hoại, sao phía trước có nhiều người chạy về phía chúng ta như vậy?



Liễu Mộng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía trước:



- Chẳng lẽ bọn họ biết chúng ta vừa ăn cơm chùa, vì vậy đến gây phiền sao?



- Không phải.



Hạ Thiên nhìn về phía trước, ít nhất cũng có một trăm người đang chạy về phía bên này, đám người kia có nam có nữ có già có trẻ, nhìn thế nào cũng không giống đang tiến lên gây phiền.



Một lát sau đã có hơn chục người chạy đến trước mặt Hạ Thiên và Liễu Mộng, quả nhiên như những gì Hạ Thiên dự đoán, những người này hoàn toàn không để ý đến hai người bọn họ, ai cũng nhanh chóng chạy đi. Nguồn truyện: Truyện FULL



- Không phải tìm chúng ta đòi tiền sao?



Liễu Mộng lầm bầm:



- Vậy sao lại chay như ma đuổi thế?



Hạ Thiên nắm lấy tay một tên chạy qua bên cạnh, hắn hỏi:



- Này, mọi ngừoi chạy đi đâu vậy? Maraton sao?



- Maraton cái con khỉ.



Người này rất tức giận:



- Có hổ từ vườn bách thú chạy ra, không muốn chết thì chạy đi.



"Có hổ sao?"



Hạ Thiên không khỏi có chút hưng phấn, đã lâu rồi hắn chưa được thấy hổ.



- Hổ thật sao?



Liễu Mộng cũng rất hưng phấn:




- Hổ ở đâu? Chị chỉ thấy trên ti vi.



- Ở bên kia.



Người này còn kéo tay Hạ Thiên:



- Mau buông ra, tôi cũng không muốn bị hổ cắn chết, như vậy rất đáng tiếc.



Những năm gần đây hổ đáng giá hơn người, nếu người đánh chết hổ thì tù mọt gông, nhưng hổ cắn chết người thì hơn phân nửa là không sao, nhiều lắm cũng chỉ nhốt vào lồng mà thôi.



- Chị muốn nhìn hổ.



Liễu Mộng hưng phấn chạy đi.



- Không có vấn đề.



Hạ Thiên cũng buông tay người này ra, hắn chạy theo Liễu Mộng.



- Hai thằng điên.



Người này thầm nói một câu, sau đó cùng đám người chạy về phía trước.



Không riêng gì người này cho rằng Hạ Thiên và Liễu Mộng là hai kẻ điên, một vài người chạy qua cũng cho rằng như vậy. Có một ông lão thấy hai người chạy theo chiều ngược lại thì hảo tâm nhắc nhở:



- Các cháu đừng qua bên kia, có hổ, sẽ cắn người.



Sau đó Liễu Mộng nói một câu:



- Cháu muốn xem hổ.



Hạ Thiên cũng nói:



- Cháu muốn bắt hổ.



Đoàn người nghe hai người nói như vậy thì lắc đầu, đúng là điên khùng, vì vậy mà chẳng ai quan tâm, mạng nhỏ của mình quan trọng hơn, nếu có hai đứa điên muốn chế thì cứ tự nhiên.



- Ôi, hổ đẹp quá!



Liễu Mộng lúc này đã dùng giọng nũng nịu kêu lớn, rõ ràng nàng đã được thấy hổ.



Hạ Thiên cũng thấy hổ, ngay sau đó hắn lập tức khinh bỉ đám người khốn kiếp kia. Có gì mà chạy? Hổ này căn bản đang đứng chơi không nhúc nhích.



Con hổ này cũng không quá lớn, rõ ràng là chưa trưởng thành, những vằn tên người trông có vẻ rất "xinh xắn". Lúc này chú hổ đang đứng ở một quán gà nướng ăn thịt gà ngấu nghiến.



Còn ông chủ quán gà nướng có lẽ đã chạy mất cha mất mẹ, rõ ràng hổ bây giờ không nhích cũng vì đang thưởng thức bữa trưa.



- Tiểu bại hoại, cậu xem, hổ cũng ăn chùa, xem ra nó cũng giống chị, chị thích nó.



Liễu Mộng cười hì hì:



- Chị quyết định, sau này chị gọi nó là Tiểu Hổ, nó sẽ là thú cưng của chị.



Liễu Mộng nói xong câu đó thì phóng về phía thú cưng nói:



- Tiểu Hổ, ôm một cái nào.



Không biết vì hổ đang ăn bữa trưa hay vì sống trong vườn bách thú quá lâu mà tính cảnh giác quá kém, nó cũng không phát hiện có người đang tiếp cận, nhưng nguyên nhân cũng có lẽ vì tốc độ của Liễu Mộng quá nhanh. Tóm lại Liễu Mộng đã phóng đến bên người con hổ, nàng giang tay ôm lấy cổ nó.



- Á... ....



Những tiếng hô kinh hoàng vang lên, tuy rất nhiều người bỏ chạy, nhưng lúc này vẫn có rất nhiều người đứng từ xa quan sát. Tình cảnh này lập tức làm đám người hoảng sợ, người đẹp này ở đâu ra, sao hùng mạnh như vậy?



- Grào... ....



Con hổ gầm khẽ một tiếng, lúc này nó cũng không có phản ứng, cũng không còn là hổ, thậm chí còn chẳng bằng một con mèo.



Thân thể con hổ chợt run lên giống như muốn hất văng Liễu Mộng ra. Đáng tiếc là cố gắng của nó không có hiệu quả, vì vậy nó quay đầu lại nhìn, trong miệng vẫn là một con gà nướng, xem ra chú em này đã đói đến mức choáng váng mặt mày, lúc này cũng không muốn bỏ món ngon.



- Tiểu Hổ ngoan, đừng lộn xộn, nếu không chị sẽ cho em nhịn đói.



Liễu Mộng khẽ nhảy lên rồi ngồi xuống trên lưng hổ, sau đó nàng dùng tay ấn đầu nó nói:



- Tiểu Hổ, nghe lời không? Nghe lời thì có gà ăn, không nghe thì sẽ nhịn...Có nghe không? Chị đánh em...À, vậy mới ngoan, được rồi, phần thưởng là một con gà nướng.



Đám người đứng ở phương xa đã rung động không biết nói gì hơn, thiên tiên mỹ nữ kia cưỡi lên lưng hổ chẳng lẽ là tiên nữ hạ phàm? Nếu không sao lại dễ dàng khuất phục hổ như vậy?



n sao?