Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 378: Hiệu trưởng vô sỉ




-Vương Tiểu Nha còn chưa nói thì cô giáo chủ nhiệm Lý Vân đã khẽ đón lời:



- Hiệu trưởng, em ấy là Vương Tiểu Nha.



- Đây là Vương Tiểu Nha sao?



Vẻ mặt La Lương Ngọc chợt biến đổi, mà vẻ mặt người đàn ông trung niên có thân thể chắc nịch cũng biến đổi, hắn nhìn về phía Vương Tiểu Nha, ánh mắt có chút âm trầm.



- Đúng vậy, hiệu trưởng, em ấy chính là Vương Tiểu Nha.



Lý Vân khẳng định, nữ sinh xinh đẹp cũng có rất nhiều nhưng được như Vương Tiểu Nha thì quá hiếm có, vì vậy Lý Vân vẫn có ấn tượng rất sâu với Vương Tiểu Nha.



La Lương Ngọc bước về phía La Ba, lão cúi đầu xem xét tình huống, sau đó phát hiện La Ba đã hôn mê, hơn nữa hai chân cũng chôn sâu vào trong đất, dù thế nào cũng không nhổ ra được.



- Lý Vân, mau gọi 120, mau báo cảnh sát.



La Lương Ngọc phân phó, sau đó ánh mắt lão rơi lên người Vương Tiểu Nha, giọng điệu trở nên nghiêm khắc:



- Em là Vương Tiểu Nha phải không? Tôi hỏi em, đây là có chuyện gì xảy ra?



- Hiệu trưởng, vừa rồi không phải tôi đã nói rồi sao?



Vương Tiểu Nha dùng ánh mắt kỳ quái nhìn La Lương Ngọc:



- Tôi ở đây nhổ củ cải.



Vương Tiểu Nha không đợi La Lương Ngọc nói chuyện, nàng đã cười hì hì nói:



- Hiệu trưởng, nhổ củ cải rất vui, ông có muốn chơi một chút không?



- Em!



La Lương Ngọc giận đến tím mặt:



- Đúng là buồn cười, tong trường có loại học sinh này sao? Lý Vân, bây giờ điện thoại về cho phụ huynh của học sinh này.



- Không cần, người nhà tôi có ở đây.



Vương Tiểu Nha trừng mắt, sau đó nàng chỉ vào Hạ Thiên ở bên cạnh:



- Ông xem, đây là Hạ Thiên ca ca, là bạn trai của tôi, là chồng tương lai, như vậy cũng là người nhà, ông muốn nói gì, cứ nói với Hạ Thiên ca ca.



"Bạn trai sao?"



Đám người chợt kinh hoàng, tiểu nha đầu này mới bao nhiêu tuổi, đã có bạn trai rồi sao?



- Hồ đồ, đúng là hồ đồ.



La Lương Ngọc rống lên:



- Vương Tiểu Nha, em mới mười hai tuổi phải không? Mười hai tuổi mà có bạn trai sao? Em đúng là không thuốc nào cứu chữa được nữa, bây giờ tôi nói cho em biết, Giang Đại Phụ chúng tôi không thể nào tha thứ cho một học sinh như vậy, tôi đuổi học em.



- Thật sự đuổi học sao?



Vương Tiểu Nha vội vàng hỏi.



Lý Vân ở bên cạnh không nhịn được phải nói:



- Hiệu trưởng, thành tích của Vương Tiểu Nha rất tốt.



- Đúng vậy, tôi muốn đuổi học em.



La Lương Ngọc quát lên với Vương Tiểu Nha, sau đó lão trả lời Lý Vân:



- Một học sinh như vậy, dù thành tích tốt thế nào cũng không cần.



- A, tốt quá.



Vương Tiểu Nha nhảy dựng lên với vẻ mặt hưng phấn:



- Cuối cùng tôi cũng bị đuổi học, cuối cùng cũng không cần phải đi học. Này, hiệu trưởng, ông rất xấu, nhưng bây giờ ông đuổi học tôi, nhìn ông đẹp trai hẳn ra.



Vương Tiểu Nha vui vẻ thoải mái, điều này làm cho đám người không còn gì để nói, người này bị đuổi học thì quá vui sướng, xem ra đã thật sự chờ mong bị đuổi học.



Nhưng điều này lại thiếu chút nữa làm cho La Lương Ngọc tức chết, trước nay khi lão đuổi học thì người nhà học sinh thường phải lên cầu xin. Nhưng bây giờ lão gặp phải một học sinh khác thường, bị đuổi học mà còn vui sướng giậm chân múa tay, càng làm cho lão thêm tức giận chính là nữ sinh này nói mình rất xấu.



- Vương Tiểu Nha, em đừng vui mừng quá sớm, các người dám đánh người, không chỉ đơn giản là đuổi học, chút nữa cảnh sát sẽ đến, các người đừng hòng thoát tội.



Vẻ mặt La Lương Ngọc rất âm tràm, sau đó lão quay đầu nhìn Hạ Thiên:




- Còn cậu, ngay cả cô bé mười hai tuổi cũng lấy làm bạn gái, cậu có biết như vậy là phạm tội không?



- Quan tâm gì đến lời nói của tên ngu ngốc như ông?



Hạ Thiên không quan tâm nói.



- Cậu có tố chất không vậy?



La Lương Ngọc nổi giận:



- Ăn nói vậy sao?



- Tôi thấy không hợp mắt với một tên ngu ngốc như ông.



Hạ Thiên bĩu môi:



- Tôi mới mười chín tuổi, dù lấy vợ mười hai tuổi thì cũng chỉ hơn vợ bảy tuổi. Còn ông nhìn qua ít nhất cũng năm mươi nhưng lại tìm một cô gái mới hơn hai mươi làm vợ. Sao ông không chạy đến cục cảnh sát tự thú là mình đã phạm tội?



La Lương Ngọc nghe nói như vậy thì chợt tức giận:



- Cậu nói bậy bạ gì vậy? Ai nói tôi có vợ hơn hai mươi? Đúng là bịa đặt phỉ báng.



Lúc này đám người đều cảm thấy Hạ Thiên nói bậy bạ, vì rất nhiều người biết vợ của La Lương Ngọc cũng là cô giáo trường này, tuy nhỏ tuổi hơn La Lương Ngọc, chưa đến năm mươi chứ không phải là hơn hai mươi.



- Chẳng lẽ tôi nhìn lầm?



Hạ Thiên có chút buồn bực:



- Này, không phải cô hơn hai mươi sao?



- Đúng vậy, tôi hơn hai mươi... ....



Lý Vân vô thức trả lời.



Đám người xung quanh lại không hiểu, Lý Vân hơn hai mươi thì có liên quan gì?



- Biết ngay là đoán không sai.



Hạ Thiên rất hài lòng, sau đó hắn quay sang nhìn La Lương Ngọc:




- Này, lão già chết, vợ ông đã thừa nhận mới hơn hai mươi.



La Lương Ngọc lại càng tức giận:



- Đúng là điên khùng, Lý Vân là giáo viên Giang Đại Phụ, không phải là vợ tôi.



Đám người này cuối cùng, thì ra người này tưởng Lý Vân là vợ của hiệu trưởng. Xem ra ánh mắt của tên này cũng không tốt, Lý Vân nào giống với một phu nhân hiệu trưởng chứ?



Hạ Thiên lập tức cảm thấy kỳ quái, hắn nhìn Lý Vân, sau đó lại nhìn La Lương Ngọc rồi bất mãn hỏi:



- Này, ông già chết bầm, nếu cô ấy không phải vợ ông, vậy sao tối qua hai người lại ngủ với nhau?



Hạ Thiên nói ra lời này thì tất cả đều sợ hãi.



Vẻ mặt La Lương Ngọc biến đổi lớn, lão rống lên:



- Đừng nói bậy bạ.



- Sao anh nói chuyện lung tung như vậy?



Lý Vân cũng ra vẻ rất tức giận.



Hạ Thiên bĩu môi:



- Tôi không nói lung tung, tối qua hai người ngủ chung với nhau, nhưng điều kỳ quái chính là cô không phải vợ ông ta, sao lại ngủ chung với ông ta? Chẳng lẽ cô là "gà"? Không đúng, cô là cô giáo mà?



Vẻ mặt Lý Vân chợt đỏ hồng, rõ ràng cực kỳ tức tối. Điều này cũng rất bình thường, bất kỳ người phụ nữ nào bị người ta nói là gà trước mặt bao người cũng khó thể chịu đựng được.



- Con bà nó, mày nói bậy bạ gì vậy?



Một tiếng gầm vang lên, thì ra là tên bảo vệ phóng đến trước mặt Hạ Thiên, hắn dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên rồi nói:



- Nếu mày còn nói lung tung, ông sẽ đập chết mày.



- Không có người nào đánh tôi chết được, gần đây tôi chỉ thường hay cho người khác "lên dĩa".



Hạ Thiên dùng giọng không cho là đúng nói:




- Sao anh kích động như vậy? Tôi nào nói anh là gà? Ủa, kỳ quái, sao anh cũng thường xuyên ngủ với cô kia?



- Cô ấy là vợ tôi.



Tên bảo vẹ quát lên với Hạ Thiên.



- À, anh đáng thương quá.



Hạ Thiên dùng ánh mắt đồng tình nhìn tên bảo vệ:



- Vợ anh cắm sừng lên đầu anh rồi.



- Hừ, con bà nó, muốn chết sao?



Tên bảo vệ gầm lên một tiếng rồi đấm lên người Hạ Thiên.



Hạ Thiên khẽ vươn tay chụp lấy nắm đấm của tên bảo vệ, sau đó hắn dùng sức đẩy, tên bảo vệ lui về phía sau vài bước.



- Nể anh là kẻ bị vợ cắm sừng, tôi không muốn đánh anh, nhưng vợ anh rõ ràng không có mắt, tuy anh không đẹp trai nhưng dù sao cũng mạnh mẽ hơn lão già kia, vợ anh thậm chí còn cho lão leo lên. Tôi khuyên anh nhé, bỏ con vợ này đi.



Hạ Thiên cười hì hì nói.



- Cậu câm miệng. Nguồn truyện: Truyện FULL



Gương mặt Lý Vân đỏ bừng bừng, nàng trừng mắt nhìn Hạ Thiên:



- Nếu cậu còn nói bậy bạ, tôi sẽ báo cảnh sát.



- Cô báo cảnh sát thì cứ báo, nhưng tôi cũng không nói bậy bạ.



Hạ Thiên bĩu môi:



- Trên người của cô vẫn còn hương vị của ông lão kia, tối qua khoảng mười giờ cô lăn lộn với ông này. Còn nữa, giữa trưa ngày hôm kia các người cũng quan hệ với nhau, cô đúng là kỳ cục, giữa ban ngày cũng dám hoạt động "dân sự"... ....



Vẻ mặt Lý Vân có chút trắng bệch.



Lúc này tên bảo vệ cũng quay đầu nhìn Lý Vân, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ:



- Cậu ta nói có thật không? Trưa hôm đó cô nói đi ăn cơm với bạn, kết quả là đến với lão La Lương Ngọc cầm thú này sao? Còn nữa, tối qua mười giờ anh điện thoại cho em, lúc đó em tắt máy, thực tế cũng ở cùng tên cầm thú La Lương Ngọc này sao?



- Đỗ Bằng, cậu nói gì vậy? Cậu mắng ai?



La Lương Ngọc tức giận quát, lão bị người ta mắng liên tiếp hai câu, tất nhiên khó thể chịu được.



Lý Vân bị chồng ép hỏi, nàng dần dần không chịu được, vì vậy mà khóc rống lên:



- Tiểu Bằng, em xin lỗi, em...Em cũng không muốn, em bị ép, nếu em không đồng ý thì lão sẽ chẳng cho công tác ở đây, mà công tác của anh... ....



Lý Vân vừa nói ra những lời này thì vài trăm ánh mắt nhìn về phía La Lương Ngọc, vị hiệu trưởng này bình thường có vẻ đường hoàng đạo mạo, xem ra cũng là loại cầm thú. Thì ra tên La Ba kia háo sắc cũng có nguyên nhân, thì ra người một nhà, đều có ghen "dê" như nhau.



- Lý Vân, cô không được nói bậy... ....



La Lương Ngọc còn đang muốn phủi sạch tất cả quan hệ với Lý Vân, lão còn chưa kịp nói dứt lời thì hét lên thảm thiết, thì ra tên bảo vệ tên là Đỗ Bằng đã phóng đến nện một đấm lên mặt La Lương Ngọc.



Đỗ Bằng đang tức giận, tất nhiên hắn ra tay dùng tất cả sức lực. La Lương Ngọc thì tuổi cao sức yếu, cũng không thể tránh né, vì vậy bị một quyền đánh cho ngã lăn xuống đất.



- Đỗ Bằng, anh dám đánh tôi, có tin tôi đuổi việc cho hai vợ chồng các người ăn không khí không...Á... ....



La Lương Ngọc lại hét lên thảm thiết, thì ra bị Đỗ Bằng cho một đá.



- Con mẹ mày, dám chơi vợ tao, ông phế mày.



Đỗ Bằng cũng không muốn dừng tay, hắn nhấc chân giẫm lên "thằng nhỏ" của La Lương Ngọc, một lần, hai lần, ba lần... ....



La Lương Ngọc phát ra vài tiếng gào thảm thiết, sau đó lão hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Lúc này đám đàn ông và nam sinh đang đứng bên ngoài lại sinh ra cảm giác sợ hãi, bọn họ dám khẳng định chỗ kia của La Lương Ngọc đã hoàn toàn bị phế, lúc này sợ rằng đã nát như cám rồi.



- Tiểu Bằng, thôi, dừng tay, nếu không sẽ chết người, anh...Anh sẽ phải ngồi tù... ....



Lý Vân đến can Đỗ Bằng.



- Cút.



Đỗ Bằng tát Lý Vân ngã lăn xuống đất:



- Ông không có con vợ lăng loàn như mày.



Khoảnh khắc này tình cảnh trở nên hỗn loạn, đám người đều chú ý đến ba người La Lương Ngọc, Đỗ Bằng và Lý Vân, còn hai người Hạ Thiên và Vương Tiểu Nha đã hoàn toàn bị xem nhẹ.