Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 383: Dùng nước bọt giết chết ngươi




Trong đại lý xe quả nhiên có một chiếc BMW X6, tuy đã được Đông Cao nhiệt tình giới thiệu công năng nhưng Hạ Thiên hoàn toàn không hiểu, hắn chỉ cảm thấy chiếc xe này không quá tệ.



Liễu Vân Mạn cũng rất thích chiếc xe này, điều này cũng bình thường, chỉ cần tùy tiện hỏi một người hay chạy một chiếc xe giá một trăm ngàn xem có thích BMW X6 hay không, tất nhiên ai cũng thích.



Đối với Liễu Vân Mạn thì vấn đề duy nhất chính là chiếc xe này có hơi đắt, nhưng bây giờ Hạ Thiên muốn mua, hơn nữa Hạ Thiên cũng là người bỏ tiền, tất nhiên nàng cũng không nói gì hơn.



Lần này mua bán nhanh chóng thỏa thuận xong, đáng lý chiếc xe này làm tốt tất cả thủ tục cũng hơn một triệu, nhưng Đông Cao nể mặt Hoàng An Bình nên chỉ thu đúng một triệu. Hơn nữa bây giờ Liễu Vân Mạn có thể lái xe đi, thủ tục phải vài ngày sau mới làm xong.



- Liễu tiểu thư, nếu chị thỏa mãn thì có thể lái xe về nhà, còn tiền xe, chị có thể đợi chúng tôi làm thủ tục xong rồi đưa cũng không muộn.



Đông Cao nói với Liễu Vân Mạn, bây giờ hắn đã biết tên của nàng.



- Tôi sẽ trả ngay bây giờ.



Liễu Vân Mạn suy nghĩ một chút rồi nói, thật ra nàng cũng không lo lắng vấn đề này.



- Vậy cũng được, Liễu tiểu thư, mời chị vào bên trong trả tiền.



Đông Cao khẽ gật đầu nói.



Tất cả đều được tiến hành rất thuận lợi, Liễu Vân Mạn nhanh chóng thanh toán tiền xe, sau đó chuẩn bị chạy chiếc BMW về nhà. Nhưng đúng lúc này lại có một giọng nữ quyến rũ vang lên:



- Em thích chiếc BMW này.



Liễu Vân Mạn không tự giác phải quay đầu, nàng phát hiện một cặp nam nữ đang tay trong tay đi về phía bên này.



Người phụ nữ kia rất trẻ, khoảng hai mươi tuổi, ngũ quan rất đoan chính, dáng người cũng không tệ, tương đối cao, cũng hơn một mét bảy, cũng đủ để đám đàn ông phải có ý nghĩ phạm tội. Nhưng nếu chỉ đơn giản nhìn qua cách ăn mặc của nàng, rõ ràng là thuần túy dụ dỗ đàn ông phạm tội.



Trên người cô gái là một chiếc áo ngắn, phía dưới là một chiếc váy ngắn, rõ ràng nàng đang hận không thể bộc lộ tất cả vị trí trên người mình ra, sợ người khác không thể nhìn thấy.



Còn người đàn ông ở bên cạnh thì ăn mặc nhiều hơn, giày tây, đáng tiếc là bộ dạng phải xin lỗi người nhìn, thân người cao gầy, hốc mắt sâu hoắm, bộ dạng giống như bị tửu sắc rút hết sinh lực.



- Ông chủ, xe này giá bao nhiêu.



Người phụ nữ chạy đến trước chiếc xe BMW rồi nói:



- Tôi sẽ mua nó.



- Tôi mua rồi.



Liễu Vân Mạn cuối cùng cũng không nhịn được phải nói.



Lúc này Đông Cao cũng mở miệng nói:



- Thật xin lỗi, tiểu thư, chiếc BMW X6 nay đã được Liễu tiểu thư mua rồi, nếu chị thích xe này, chị có thể đặt, ba ngày sau sẽ có xe.



- Tôi không đợi đến lúc đó, bây giờ tôi muốn có xe ngay.



Người phụ nữ kia nói với vẻ mặt không vui, sau đó nàng quay đầu nhìn Liễu Vân Mạn:



- Các người ba ngày sau đến lấy xe đi.



- Cô bị gì sao?



Dù Liễu Vân Mạn gần đây rất ôn hòa nhưng lúc này cũng không nhịn được, người phụ nữ này coi mình là ai? Nàng đã thanh toán tiền xe, bây giờ chỉ chuẩn bị lái đi, bây giờ lại bắt nàng đợi ba ngày sau đến lấy xe sao?



- Cô nói gì?





Người phụ nữ kia lập tức nổi giận:



- Cô dám nói như vậy với tôi sao? Cô có biết tôi là ai không?



- Tôi không cần biết cô là ai, cũng không có hứng thú.



Liễu Vân Mạn tức giận nói:



- Tôi đã mua, xe là của tôi, cô muốn mua thì cứ đợi, không liên quan gì đến tôi.



- Hừ, đáng lý ra chúng ta không liên quan gì đến nhau, tôi cũng không muốn có quan hệ với loại người như cô, như vậy rất mất thân phận của tôi.



Người phụ nữ kia có vẻ rất vênh váo tự đắc:



- Nhưng bây giờ tôi muốn mua xe, vì vậy mà chúng ta có liên quan với nhau. Thế này đi, tôi cũng không muốn mang tiếng ức hiếp người khác, tôi cho cô hai mươi ngàn, bây giờ cô bán xe này cho tôi, cô chỉ đợi ba ngày mà thôi, trong thời gian đó có được hai mươi ngàn, rõ ràng là lợi lớn.



Liễu Vân Mạn rất căm tức, trên đời sao lại có loại phụ nữ thế này? Đúng là không biết nói lý lẽ.




- Này, ngu ngốc, tôi cho cô hai vạn, cô cút ngay cho tôi, thế nào?



Hạ Thiên mở miệng nói, nếu không phải hắn cảm thấy cô gái kia quá xấu, đánh bẩn tay thì đã trực tiếp đạp bay ra khỏi cửa từ lâu.



- Anh...Anh mắng tôi?



Người phụ nữ nhìn Hạ Thiên, bộ dạng khó thể tin, sau đó mặt tức giận đến mức đỏ bừng:



- Anh dám mắng tôi sao? Anh có biết tôi là ai không?



- Tôi biết, cô họ Bạch, tên Ngu!



Hạ Thiên bĩu môi nói, sau đó hắn còn quay sang nhìn Bạch Thắng Thiên:



- Này, cô gái ngu ngốc kia hình như cùng họ với anh, anh có quen biết cô ta không? Không phải là người nhà của anh chứ? Nếu vậy thì kéo đi dùm.



Bạch Thắng Thiên chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn vô thức nói một câu:



- Nhà chúng tôi không có ai tên là Bạch Ngu... ....



Liễu Vân Mạn vốn rất tức nhưng cũng không nhịn được phải cười thành tiếng, Hạ Thiên náo loạn như vậy cũng làm tâm tình của nàng tốt hẳn lên.



Nhưng người phụ nữ bị Hạ Thiên gọi là ngu ngốc đã thiếu chút nữ nổi trận lôi đình:



- Anh...Các người dám nói vậy với tôi sao? Tôi nói cho các người biết, tôi là Mạnh Ny, là ngôi sao Mạnh Ny.



- Thì ra cô là Mạnh Ny. Nguồn:



Hoàng An Bình cuối cùng cũng xen vào một câu:



- Hèn gì cảm thấy quen quen.



Hạ Thiên dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn Hoàng An Bình:



- Ánh mắt của anh kém vậy à? Sao lại quen biết với một người phụ nữ ngu ngốc thế này?



- À, cũng không phải quen biết gì.




Hoàng An Bình có chút xấu hổ:



- Cô ấy là ngôi sao chưa từng lên ti vi hay ca hát gì cả, nói chung cũng đã từng tham gia vài show diễn, trước kia tổ càn quét tệ nạn xã hội điều tra một vụ trang web sex, trên đó có bộ phim của cô này được xem rất đông, vì vậy tôi có ấn tượng với cô ta.



Hoàng An Bình hạ giọng xuống rất thấp, Mạnh Ny cũng không nghe thấy hắn đang nói gì, nhưng nàng thấy có người biết mình thì lập tức đắc ý:



- Thế nào? Bây giờ đã biết rõ tôi là ai rồi sao? Nếu thức thời thì đem xe tặng cho tôi, nếu không tôi sẽ ra ngoài la lên, sẽ để cho fan hâm mộ dùng nước miếng dìm chết các người.



Mạnh Ny nói đến đây thì dùng ánh mắt kiêu ngạo nhìn Hạ Thiên:



- Biết tôi có bao nhiêu Fan không? Tôi nói cho anh biết, trên một triệu, mỗi người chỉ cần nhổ một bãi nước miếng cũng có thể dìm đại lý xe này.



Hoàng An Bình cũng không tin những lời này, một ngôi sao thế này chỉ được coi là sao phim cấp ba, có nhiều người hâm mộ như vậy sao?



Hạ Thiên cũng có chút kỳ quái, người phụ nữ này lấy đâu ra nhiều fan* như vậy? Chẳng lẽ nàng có nhà máy sản xuất fan? Nhưng hắn không nghe được mùi fan trên người đối phương.



(*: miến, mỳ... ....)



Hạ Thiên không thích ăn mỳ, vì vậy hắn không có hứng thú với người phụ nữ này, ngược lại rất ngạc nhiên vì mỳ của đối phương có thể nhổ nước miếng. Hơn nữa người phụ nữ này muốn kéo mỳ đến nhổ nước miếng dìm chết hắn, điều này làm hắn cảm thấy khó chịu.



- Này, ngu ngốc, tốt nhất cô cút ngay cho tôi, nếu không tôi chỉ cần nhổ một bãi nước miếng là giết chết cô.



Hạ Thiên trừng mắt nhìn Mạnh Ny.



Mạnh Ny vốn đang rất đắc ý, nhưng nàng nghe nói như vậy thì chợt nổi giận:



- Anh...Đúng là không biết sống chết, được, anh chờ đấy, tôi sẽ ra ngoài la lên.



Mạnh Ny vừa nói vừa lấy điện thoại ra, nàng nhanh chóng giữ lấy ống nghe, cũng không biết đang làm những gì.



Hạ Thiên thấy người phụ nữ kia vẫn chưa cút đi, hắn cuối cùng cũng không nhịn được, hắn há miệng phun ra một bãi nước miếng, nước miếng phóng về phía Mạnh Ny.



Liễu Vân Mạn chợt ngẩn ngơ, Hoàng An Bình và Bạch Thắng Thiên cũng ngây người, Hạ Thiên này muốn dùng nước bọt đánh Mạnh Ny thật sao? Cũng không biết có phải đây là lần đầu tiên nàng bị người ta nhổ nước miếng hay không?



Tốc độ bay của nước miếng là khá nhanh, Mạnh Ny cũng không phát hiện ra. Sau đó nước miếng bắn vào giữa trán Mạnh Ny.




- Á... ....



Mạnh Ny đang nghe điện thoại thì đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó nàng ngửa đầu ra phía sau và ngã nặng nề lên mặt đất, đồng thời còn phát ra một âm thanh khá lớn.



- Mạnh Ny, Mạnh Ny, em làm sao vậy?



Nãy giờ người đàn ông ở bên cạnh Mạnh Ny luôn tỏ ra rất uể oải, cũng không nói lời nào với Mạnh Ny và đám người Hạ Thiên. Mãi đến khi Mạnh Ny ngã xuống đấ thì hắn mới phục hồi tinh thần lại, hắn ôm lấy Mạnh Ny rồi cố gắng hô lớn.



Liễu Vân Mạn có chút ngẩn ngơ, mà Hoàng An Bình và Bạch Thắng Thiên thì càng bội phục Hạ Thiên. Người này đúng là quá trâu bò, bọn họ cũng xem như được tận mắt nhìn thấy sự mạnh mẽ của hắn, người này chỉ cần nhổ một bãi nước bọt cũng đánh ngã Mạnh Ny sao?



- Mày làm gì Mạnh Ny?



Lúc này tên đàn ông của Mạnh Ny mới ngẩng đầu rống lên với Hạ Thiên.



- Ngu quá.



Hạ Thiên không thèm nhìn tên đàn ông kia, hắn quay sang Liễu Vân Mạn:



- Chị Vân Mạn, chúng ta đi thôi, đừng chú ý đến hai tên ngu ngốc kia.




- Dược rồi.



Liễu Vân Mạn có chút sững sờ, nhưng nàng cũng nhanh chóng leo lên chiếc BMW và khởi động.



- Đứng lại.



Tên đàn ông kia cũng quát lên nghiêm nghị:



- Khi chưa biết rõ sự việc thì không được ai bỏ đi...Á... ....



Hạ Thiên mất kiên nhẫn, hắn phun một miếng nước bọt, sau đó tên đàn ông kia cũng ngã xuống, thế giới yên tĩnh trở lại.



Hoàng An Bình thấy tình cảnh như vậy thì không khỏi lo lắng, hắn không nhịn được phải hỏi một câu:



- Hạ Thiên, bọn họ sẽ không chết đấy chứ?



- À, chỉ ngủ vài ngày thôi, không sao đâu.



Hạ Thiên thuận miệng nói, sa đó hắn lên xe:



- Chị Vân Mạn, chúng ta đi thôi.



Hoàng An Bình nghe Hạ Thiên nói như vậy thì cũng yên lòng, hắn đi về phía Đông Cao, nhanh chóng phân phó:



- Quản lý Đông, anh điện thoại gọi xe cứu thương, nói hai người này đột nhiên hôn mê, anh cũng không biết việc gì khác, được chứ?



- Được.



Đông Cao gật đầu.



Hoàng An Bình gật đầu thỏa mãn, sau đó hắn leo lên xe của Bạch Thắng Thiên:



- Tiểu Bạch, chúng ta cũng đi thôi.



Bạch Thắng Thiên khởi động xe, hắn đang chuẩn bị rời khỏi đại lý xe, đúng lúc này điện thoại đã vang lên, hắn lấy ra nhìn, sau đó nhận điện thoại.



Ngay sau đó vẻ mặt Bạch Thắng Thiên trở nên trắng bệch.



- Tiểu Bạch, có chuyện gì xảy ra?



Hoàng An Bình ý thức được tình huống không ổn, vì vậy hắn mở miệng nói.



- Tiểu Bình điện thoại đến.



Giọng nói của Bạch Thắng Thiên trở nên âm trầm:



- Khách sạn của nàng bị niêm phong, cảnh sát cũng đưa nàng đi.



- Cái gì?



Hoàng An Bình chấn động:



- Sao lại như vậy?