Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 387: Đánh Uông Đại Hải




- Sao ngu vậy? Tôi vừa đánh ông, ông quên rồi sao?



Hạ Thiên mất kiên nhẫn:



- Mau cút đi, tôi phải về với cảnh sát tỷ tỷ, tôi không có thời gian.



- Mày cho rằng đánh tao thì có thể đi sao? Tao cho mày biết, không dễ như vậy đâu... ....



Uông Đại Hải vừa nói xong hai câu thì câm mồm, sau đó hắn không nói ra được câu nào, trong miệng chỉ phát ra những tiếng kêu và tiếng rên thảm thiết.



Mức kiên nhẫn của Hạ Thiên cũng chỉ có hạn, trước đó hắn mặc kệ Uông Đại Hải chỉ vì muốn quay về với Lãnh Băng Băng, nhưng tên khốn này tiếp tục lắm lời, vì vậy hắn hoàn toàn mất kiên nhẫn. Sau đó hắn nhanh chóng ra tay ra chân, chỉ trong nháy mắt Uông Đại Hải đã ăn vài chục đấm, vài chục đá.



Đợi đến khi Hạ Thiên dừng lại thì Uông Đại Hải đã cảm thấy toàn thân cực kỳ đau đớn, hắn muốn mở miệng nhưng lại quá đau, thiếu chút nữa thì hôn mê bất tỉnh. Hắn muốn di chuyển thân thể, nhưng vừa nhấc chân, vừa muốn cử động chân thì hai chân đã mềm nhũn, mới đứng lên lại té xuống.



Uông Đại Hải té bật ngửa xuống đất mà kêu như heo chọc tiết, cảm giác đau đớn khó thể miêu tả thiếu chút nữa làm hắn chết ngất. Nhưng vì quá đau mà hắn không thể nào ngất đi, thực tế là lúc này hắn hy vọng mình hoàn toàn hôn mê, ít nhất như vậy hắn sẽ không còn cảm giác đau đớn.



- Đúng là thằng ngu, tôi nói đánh là đánh, đi là đi, làm gì được tôi?



Hạ Thiên đánh Uông Đại Hải mềm người, sua đó hắn mắng một câu:



- Nếu chẳng phải không muốn có người chết trong cục cảnh sát của cảnh sát tỷ tỷ thì tôi đã trực tiếp giết chết ông, lần sau đừng để tôi gặp lại ông, nếu không tôi sẽ xử lý.



Hạ Thiên cảm thấy đây là phân cục cảnh sát của cảnh sát tỷ tỷ, giết người trong đây cũng không tốt, vì vậy hắn để lại cho Uông Đại Hải một mạng, nhưng cũng đánh cho đối phương sống không bằng chết.



Uông Đại Hải nằm trên mặt đất, hắn cố gắng chuyển động vài lần, cuối cùng cũng thấy được Hạ Thiên. Hắn rất muốn nói vài câu, đáng tiếc là không nói nên lời. Thực tế thì Hạ Thiên cũng không cho đối phương cơ hội mở lời, hắn xoay người và trực tiếp đi vào trong phòng.



Uông Đại Hải nhìn qua chung quanh vài lượt, hắn thấy bên ngoài truyền đến âm thanh náo nhiệt, hắn tưởng rằng có cảnh sát thấy được tình cảnh này sẽ bắt Hạ Thiên lại, ít nhất cũng phải hỏi thăm tình huống của hắn. Nhưng kết quả cuối cùng làm hắn cực kỳ thất vọng.



- Ủa, quái lạ, sao vừa rồi còn nghe thấy tiếng la hét, bây giờ sao không thấy người nào?



- Đúng vậy, tôi cũng thấy vậy, quá kỳ quái, cũng có thể là mèo kêu.



- Cục cảnh sát có mèo sao?



- Có, lúc nãy còn thấy một người đẹp ôm mèo đi qua.



- À, có lẽ thật sự là mèo, chúng ta vào thôi, buồn ngủ quá, vào ngủ một lát đi... ....



Khi nghe được những lời đám cảnh sát nghị luận với nhau thì Uông Đại Hải cực kỳ bực bội, hắn không phải còn nằm một đống ở đây à? Sao đám cảnh sát kia lại xem như không có ai? Dù bọn họ không thấy hắn nằm trên mặt đất, it nhất cũng phải thấy Hoàng An Bình và Bạch Thắng Thiên chứ?



Nhưng sau khi đám cảnh sát nghị luận với nhau thì nhanh chóng bỏ đi mất biệt.



- Uông Đại Hải, bây giờ hối hận chưa?



Hoàng An Bình nói, giọng điệu rất giễu cợt:



- Ông cho rằng Hạ Thiên là người có thể chọc vào sao?



Uông Đại Hải nghe Hoàng An Bình nói như vậy thì chợt hiểu ra, đám cảnh sát vừa rồi không phải không nhìn thấy hắn mà cố ý không thấy. Nói cách khác, những gì vừa xảy ra ở đây xem như chưa từng phát sinh, dù hắn bị đánh bò lê bò càng, dù có người thấy hắn bị đánh nhưng căn bản không ai làm chứng, nói đúng ra thì hắn bị người ta đánh cho một trận không công.



- Này, Tiểu Bạch, có nên đánh người này không?



Hoàng An Bình đột nhiên hỏi.



- Muốn!



Bạch Thắng Thiên trả lời không chút do dự, hắn không muốn mới là lạ.



- Tranh thủ thời gian ra tay thôi, cơ hội hiếm có khó tìm.



Hoàng An Bình nói xong thì đá lên người Uông Đại Hải:



- Tôi ra tay trước, tên khốn này đáng bị đánh.



- Tôi cũng rất muốn đập tên khốn nạn này.



Bạch Thắng Thiên cũng gia nhập cuộc chiến.



Hoàng An Bình và Bạch Thắng Thiên trực tiếp tay đấm chân đá, chưa được một lúc sau thì Uông Đại Hải đã hôn mê. Đến lúc này Hoàng An Bình và Bạch Thắng Thiên coi như giúp Uông Đại Hải một ân huệ lớn, đã chính thức cho lão hôn mê bất tỉnh.




- Có đánh nửa không?



Bạch Thắng Thiên hỏi.



- Đánh làm gì? Chúng ta có làm gì đâu?



Hoàng An Bình lắc đầu nói.



- À, đúng, chúng ta chưa làm gì, chẳng thấy gì.



Bạch Thắng Thiên gật đầu:



- Bây giờ chúng ta làm gì?



- Đơn giản thôi, đi đến đội trật tự trị an, để bọn họ phải thả người.



Hoàng An Bình kéo Bạch Thắng Thiên bước đi:



- Nếu có người nào đó không thả người thì để bọn họ đến đây xem xét tình hình của Lương Tĩnh và Uông Đại Hải.



Nhưng đội trật tự trị an cũng không ai rãnh rổi đến xem xét tình hình của hai tên Lương Tĩnh và Uông Đại Hải đáng thương, thực tế đối với đám cảnh sát bình thường kia, không ai muốn đắc tội với Hoàng An Bình và Bạch Thắng Thiên, bây giờ Lương Tĩnh đã như vậy thì bọn họ tất nhiên sẽ thả người. Lúc này coi như Hoàng An Bình và Bạch Thắng Thiên đến đây cũng đạt được mục đích, nhưng bọn họ biết rất rõ, lần này xem như Hạ Thiên ra tay trợ giúp.



Nhưng Hạ Thiên cũng không quan tâm đến "phản ứng phụ" giúp đỡ người khác, hắn chỉ không muốn có người làm ồn ảnh hưởng đến giấc ngủ của vợ cảnh sát tỷ tỷ mà thôi.



- Khi cảnh sát tỷ tỷ ngủ thì đúng là càng đẹp ra.



Hạ Thiên lúc này đang ở trong phòng làm việc của Lãnh Băng Băng, hắn nhìn chằm chằm vào một Lãnh Băng Băng đang ngủ ngọt ngào rồi lầm bầm nói.



Lãnh Băng Băng ngủ rất ngon, Hạ Thiên cũng nằm xuống bên cạnh nhìn nàng mà chẳng thấy chán. Suốt vài giờ buổi trưa không có ai dám đến làm phiền Lãnh Băng Băng, thật ra bọn họ đã nhìn thấy kết cục của Uông Đại Hải, ai còn dám đến?



Vài giờ cứ trôi qua như vậy, mãi đến sáu giờ chiều Lãnh Băng Băng mới tỉnh lại, khi thấy Hạ Thiên ngồi bên cạnh ngây ngốc nhìn mình, gương mặt nàng trở nên đỏ ửng, sau đó nàng tức giận trừng mắt với hạ thiên:



- Nhìn cái gì? Không biết tôi là ai sao?




- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi thấy chị càng lúc càng đẹp.



Hạ Thiên chân thành nói.



Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên:



- Một ngày nào đó tôi sẽ xấu đi.



- Không biết được, cảnh sát tỷ tỷ, chị chỉ nên biết càng ngày mình càng đẹp. Nguồn truyện: Truyện FULL



Hạ Thiên vẫn rất chân thành nói.



- Chúng ta sẽ không già sao?



Lãnh Băng Băng tức giận nói.



- À, sẽ không.



Hạ Thiên cũng chân thành gật đầu:



- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị sẽ cứ trẻ khẻo đẹp đẽ như thế này.



- Đúng là nói bậy bạ.



Lãnh Băng Băng tất nhiên không tin lời hạ thiên, đối với nàng thì đây chỉ là lời nói dỗ ngọt của Hạ Thiên mà thôi.



Lãnh Băng Băng ngồi dậy, nàng đi về phía cửa phòng rồi thuận miệng hỏi:



- Buổi chiều có ai tìm tôi không?



- Không.



Hạ Thiên trả lời, hắn cũng không nói dối, thật sự không có ai đến tìm.




- Sao bên ngoài yên tĩnh như vậy?



Lãnh Băng Băng lầm bầm nói, sau đó nàng mở cửa phòng nhìn ra, ngay sau đó thì ngây người. Khu văn phòng không có ai, chẳng lẽ đi đâu hết rồi?



- Có chuyện gì xảy ra? Mọi người đi đâu hết rồi?



Lãnh Băng Băng quay đầu hỏi Hạ Thiên.



Hạ Thiên lắc đầu vô tội:



- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi cũng không biết, nãy giờ tôi đều ở đây ngủ với chị.



Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn hạ thiên, ngay cả lời nói của lưu manh này cũng muốn chiếm tiện nghi của nàng, như thế này mà nói là ngủ chung sao?



- Cậu không phải có lỗ tai nghe nghìn mét sao? Chẳng lẽ cậu không nghe được động tĩnh bên ngoài?



Lãnh Băng Băng lại hỏi.



Hạ Thiên lắc đầu:



- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi toàn tâm toàn ý ngắm chị, cũng không chú ý đến chuyện bên ngoài.



- Hừ, để tôi điện thoại hỏi.



Lãnh Băng Băng có chút bất đắc dĩ, lỗi tai nghìn mét của tên khốn kia coi như mất linh.



Lãnh Băng Băng nhấc điện thoại lên gọi cho Đồng Giang.



- Có chuyện gì, mọi người đi đâu hết rồi?



Khi điện thoại vừa được nối thông thì Lãnh Băng Băng dùng giong không vui hỏi.



- Cục trưởng, chúng ta đã có được tin tức tên khốn đã cướp súng, vì vậy mới đi điều tra.



Đồng Giang vội vàng báo cáo tình huống.



- Cái gì?



Lãnh Băng Băng chợt kinh ngạc, nàng có chút tức giận:



- Sao không nói tôi một tiếng?



- Cục trưởng, chị...Chị đang ngủ... ....



Đồng Giang lắp bắp nói, thật ra hắn cũng muốn đến báo cáo cho Lãnh Băng Băng, nhưng sợ rằng đến gõ cửa sẽ bị Hạ Thiên đánh. Con gái của hắn trước đó đã bị Hạ Thiên làm cho thê thảm, đến bây giờ còn chưa khôi phục lại, trước nay hắn luôn nghĩ sẽ tìm cơ hội để Lãnh Băng Băng hỗ trợ, nói Hạ Thiên chữa tốt cho con gái, vì vậy hắn không dám đắc tội với Hạ Thiên.



- Hừ, trước tiên không truy cứu vấn đề này, tình huống bây giờ thế nào rồi? Bắt được người chưa?



Lãnh Băng Băng hỏi.



- Còn chưa, phạm nhân bắt cóc một con tin, trên tay còn có súng, vì vậy... ....



Giọng nói của Đồng Giang có chút mất tự nhiên.



Lãnh Băng Băng không khỏi chau mày:



- Bắt cóc con tin sao? Nói cho tôi biết địa điểm, tôi đến ngay.



... ....



Cẩm Tú là một khu dân cư tương đối cao cấp của thành phố Giang Hải, bình thường những người có thể mua nhà trong đây đều phải có thu nhập cao. Gần đây trị an trong khu dân cư này rất tốt, nhưng sự kiện bắt cóc con tin hôm nay đã coi như đánh tan ấn tượng của mọi người.



Khi Lãnh Băng Băng và Hạ Thiên đến khu dân cư thì Đồng Giang đang đứng đón trước cổng, lúc này tuy cảnh sát đã dựng giới tuyến nhưng vẫn có rất nhiều vây quanh xem xét. Người trong nước luôn là như vậy, rõ ràng khó thể thay đổi, dù ai cũng biết làm như vậy rất nguy hiểm, dù ai cũng thấy trong tay tội phạm có súng, nhưng dù là ai cũng nghĩ rằng nếu có chuyện không may xảy ra thì chưa chắc chĩa vào mình.



- Nói rõ tình huống cho tôi.



Lãnh Băng Băng vừa đi vào khu dân cư vừa nói với Đồng Giang.