Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 464: Kẻ địch hùng mạnh xuất hiện




- Tao căn bản không biết Mộc Hàm ở đâu.



Trương Tiểu Niên vẫn cố nhịn đau, hắn tiếp tục giải thích:



- Mộc Hàm đã bỏ chạy, đội trưởng phái người đi tìm, nhưng đội trưởng cũng không tìm được. Bây giờ mày có tra tấn đội trưởng cũng không thể nói ra vị trí của Mộc Hàm.



- Mày nói thằng ngu này không bắt được vợ tao sao?



Lúc này Hạ Thiên mới có chút lòng tin.



- Đúng vậy, đội trưởng căn bản không bắt được Mộc Hàm.



Trương Tiểu Niên liên tục gật đầu:



- Mày đừng tra tấn đội trưởng, thả anh ấy ra.



- Hừ, thằng ngu này sao bắt được vợ tao?



Hạ Thiên lầm bầm nói, sau đó hắn nhớ đến một vấn đề:



- Sao điện thoại của vợ tao lại rơi vào trong tay tên ngốc này.



Trương Tiểu Niên vội vàng giải thích:



- Mộc Hàm trốn đi, điện thoại và hành lý ở lại, vì vậy điện thoại ở trong tay đội trưởng.



- Xem ra vợ mình không việc gì.



Hạ Thiên lầm bầm nói, điều này làm hắn yên tâm hơn.





Khi thấy Hạ Thiên có chút lòng tin thì Trương Tiểu Niên vội vàng nói:



- Bây giờ mày đã thả đội trưởng ra được chưa?



- Đùng, đùng!



Hạ Thiên nổ hai phát súng với Lý Minh Quang, súng vẫn bắn lên đùi, sau đó hắn bất mãn ném súng nói:



- Súng gì chán nản vậy, đạn quá ít.




Trương Tiểu Niên lại chấn động, hắn hô lên tức giận:



- Mày...Mày làm gì? Sao còn nổ súng với đội trưởng?



- Mày ồn ào cáo gì?



Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn Trương Tiểu Niên:



- Vì thấy vợ tao không bị bắt, bây giờ tâm tình của tao khá tốt, không muốn so đo với mày, nếu không tao đã xử lý rồi.



- Nếu đội trưởng không bắt vợ mày, như vậy sao còn nổ súng với đội trưởng? Mày muốn làm gì đội trưởng?



Trương Tiểu Niên vẫn tức giận chất vấn.



- Mày sao ngu vậy?



Hạ Thiên trừng mắt nhìn Trương Tiểu Niên:




- Thằng ngu này muốn giết vợ tao, tất nhiên tao phải cho hắn ra đi, nếu không phải tao nghĩ rằng hắn biết vị trí của vợ, sợ rằng tao đã sớm xử lý nó rồi. Bây giờ mày nói nó chưa bắt được vợ tao, như vậy còn giữ lại làm gì? Nhưng khốn nổi thằng ngu này dám lừa gạt tao, vì vậy trước tiên tao phải đánh nó thành tổ ong, sau đó lại xử lý hắn.



Trương Tiểu Niên lập tức choáng váng, hắn thật sự không thể nhìn Lý Minh Quang bị tra tấn, vì vậy mới giúp Lý Minh Quang. Nhưng xem ra bây giờ hắn đã hại Lý Minh Quang, hắn không nói thì Lý Minh Quang tuy bị tra tấn nhưng sẽ không chết, nhưng bây giờ hắn mở miệng, Lý Minh Quang chẳng khác nào không còn giá trị trước mắt Hạ Thiên, vì vậy cũng chỉ còn đường chết.



Tống Vệ Quốc lúc này đã không nhịn được phải mở miệng nói một câu:



- Hạ Thiên, tốt nhất cậu phải suy xét hậu quả.



- Đùng, đùng, đùng, đùng... ....



Trả lời Tống Vệ Quốc là những tiếng súng liên tiếp, trên tay Hạ Thiên chẳng biết đã có thêm một khẩu súng từ khi nào, sau đó hắn liên tục bắn vào hai chân Lý Minh Quang.



- Á... ....



Lý Minh Quang bắt đầu kêu lên thảm thiết không dứt, vì Hạ Thiên động tay động chân mà những viên đạn găm vào người tạo ra vết thương cực hạn, nhưng hắn vẫn không hôn mê, vẫn còn bảo trì được sự thanh tỉnh.



- Lại hết đạn.



Hạ Thiên có chút buồn bực, sau đó hắn hất chân lấy thêm một khẩu súng:




- Hừ, tao cũng chẳng thèm đánh mày thành tổ ong, trước tiên cho mày thành kẻ ngu, kiếp này đã ngu thì kiếp sau sẽ khôn hơn.



- Dừng tay.



Dù biết không hiệu quả gì nhưng Trương Tiểu Niên vẫn quát lên một tiếng, hắn lại chịu đau nhào qua ngăn cản.



Đáng tiếc, đừng nói Trương Tiểu Niên đã bị thương, dù hắn ở trạng thái cực thịnh cũng không thể ngăn cản được Hạ Thiên.




Hạ Thiên nâng súng chĩa lên đầu Lý Minh Quang, hắn chuẩn bị cho Lý Minh Quang về địa ngục, cho tên này cùng đi theo Lý Minh Hạo. Nhưng đúng lúc này một luồng khí tức nguy hiểm bùng lên sau lưng, khoảnh khắc này hắn đột nhiên cảm thấy áp lực khủng bố ập đến.



Hạ Thiên xoay người, trong tầm mắt hắn xuất hiện một sợi tơ màu đen rất dài, chủ nhân của sợi tơ đang ở ngoài trăm mét nhưng đầu sợ tơ đã bay đến trước mặt Hạ Thiên. Đáng lý ra đây là một sợi tơ mềm nhũn nhưng lúc này lại kéo căng thẳng tắp, giống như trên sợi tơ có một lực lượng cực kỳ khủng bố.



Tuy Hạ Thiên cảm nhận được một luồng áp lực khủng bố nhưng vẫn không tránh, hắn tiện tay quăng súng ra, sau đó hắn thò tay ra chụp lấy sợi tơ.



Đúng lúc Hạ Thiên chuẩn bị chụp trúng thì sợi tơ chợt rung động, hắn cảm thấy bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn, trên sợi tơ màu đen truyền đến một lực lượng cực kỳ khủng bố đánh văng bàn tay hắn ra ngoài.



Dưới áp lực khủng bố của sợi tơ đen, Hạ Thiên cũng không tự chủ được phải lùi về phía sau một bước. Đúng lúc này sợi tơ lại phóng đến trước mặt hắn chưa đến mười centimet.



Sợi tơ còn chưa chạm vào người nhưng Hạ Thiên đã cảm thấy luồng hàn khí lạnh thấu xương, đây là một luồng chân khí cực kỳ băng hàn và khủng bố, dù chưa tiếp xúc nhưng hắn đã cảm giác được một lực phá hoại khủng bố.



Vừa rồi liều mình chụp vào sợi tơ và ăn phải quả đắng, bây giờ Hạ Thiên quyết định tạm thời tránh đi, vì vậy hắn dùng Phiêu Miểu Bộ và lách ra.



Sợi tơ màu đen vốn đang phóng đến thẳng băng, đúng lúc này lại hóa thành một con rắn linh hoạt, vẫn bám theo Hạ Thiên như hình với bóng. Dù hắn né đến nơi nào thì sợi tơ cũng phóng đến, tình cảnh lúc này vì tránh né công kính của sợi tơ, Hạ Thiên giống như không còn cách nào khác phải dùng Phiêu Miểu Bộ và liên tục né tránh.



Kẻ địch hùng mạnh vượt qua dự đoán của Hạ Thiên, không thể ngờ, đay là đối thủ mạnh nhất mà hắn từng gặp phải đến tận bây giờ. Hắn thậm chí còn chưa có thời gian nhìn xem bộ dạng của đối phương là thế nào, trong tầm mắt của hắn thì giống như chỉ có sợi tơ đen, hắn không thể không tập trung tất cả lực chú ý lên sợi tơ.



Khi Hạ Thiên dùng toàn lực để đối phó thì sợi tơ lạ biến mất cực kỳ quỷ dị, rõ ràng là bị kẻ địch thu về. Nhưng đúng lúc này Hạ Thiên lại cảm thấy một bóng đen lóe lên, một luồng khí lạnh như băng tiếp cận, ngay sau đó một bàn tay hầu như trong suốt xuất hiện trong tầm mắt hắn.



Bàn tay trong suốt và cực kỳ xinh đẹp kia giống như không có bất kỳ hành động nào quá sức tưởng tượng, nhìn qua chỉ có thể cảm thấy bàn tay đang dò xét Hạ Thiên. Nhưng tốc độ nói thì rất chậm nhưng thực tế lại nhanh đến mức khó tưởng, Hạ Thiên căn bản không có bất kỳ phản ứng nào thì lồng ngực đã đau đớn, một chưởng vỗ lên ngực hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



- Người này quả nhiên tinh thông Phiêu Miểu Bộ.



Một giọng nói dễ nghe và lạnh như băng truyền vào tai Hạ Thiên:



- Nguyệt Thanh Nhã và cậu có quan hệ gì?