Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 522: Hạ Thiên đáng giận




Người đàn ông trung niên này chính là ông chủ công ty Y Nhân, mỗi ngày hắn cũng chẳng phải đều đến đây, dù sao ngoài văn phòng này thì hắn vẫn còn vài nhà xưởng. Hơn nữa ông chủ cũng là ông chủ, không cần phải đi làm mỗi ngày.



Ông chủ tên là Chương Cửu Kim, đáng lý ra tên thật của hắn là Chương Cửu Cân, nghe nói khi sinh ra hắn những chín cân, vì vậy được đặt tên như vậy. Sau này hắn thấy cái tên quá tục, không thể nào nói với người, vì vậy hắn sửa lại thành Chương Cửu Kim. Chưa nói đến vấn đề gì khác, sau khi hắn đổi tên thì bắt đầu có tiền, bây giờ tuy không tính là phú hào nhưng cũng có tài sản vài chục triệu.



Chương Cửu Kim cũng không phải người thủ đô, vợ và con đều ở quê, vì vậy hắn có thể yên tâm kiếm phòng nhì ở thủ đô. Nếu những khi Chương Cửu Kim không đến đây làm việc thì Đỗ Tinh luôn coi mình là bà chủ.



Ninh Khiết nhanh chóng tiến vào phòng làm việc của Chương Cửu Kim, nàng còn chưa ngồi xuống đã chủ động nói:



- Ông chủ, bản thiết kế mới vẫn chưa xong, khả năng còn mất vài ngày nữa, tôi sẽ cố gắng hoàn thành trước cuối tuần.



- Ninh Khiết, cô ngồi đi.



Chương Cửu Kim dùng giọng vui vẻ nói:



- Những chuyện công tác cũng không cần gấp, những gì cô sắp xếp đều rất tốt, tôi tính chỉ trong thời gian ngắn nữa sẽ khá nổi tiếng.



Ninh Khiết ngồi xuống:



- Ông chủ, vậy ông còn chuyện gì khác?



- À, có chút chuyện tư.



Chương Cửu Kim khẽ gật đầu:



- Nghe nói cô biết thần y Hạ Thiên?



Ninh Khiết nghe nói như vậy thì thiếu chút nữa đã tan vỡ, tại sao lại là Hạ Thiên?



Ninh Khiết rất muốn mắng người, nhưng đáng tiếc đối phương là ông chủ của nàng, nàng không thể mắng, vì vậy nàng chi còn cách mềm dẻo nói:



- Ông chủ, thật ra tôi chỉ gặp mặt Hạ Thiên được hai lần, thật sự không tính là quen thuộc.



- Ninh Khiết, tôi biết bây giờ có rất nhiều người tìm cô, cô cũng đừng cảm thấy phiền, những năm nay ai mà chẳng có bệnh, tôi cũng vậy. Độ tuổi của tôi không tính là cao, nhưng bình thường xả giao quá nhiều lại thiếu rèn luyện, vì vậy sức khỏe không tốt.



Giọng điệu của Chương Cửu Kim rất ôn hòa:



- Thật ra tôi cũng không có chuyện gì khác, chỉ là muốn xem cô có thể liên lạc với Hạ thần y kia được không, hoặc là biết cậu ấy ở đâu, tôi sẽ tự mình đến thăm hỏi. Tôi chỉ muốn cậu ấy hỗ trợ, chỉ cần cho ra một đơn thuốc là được... ....



- Ông chủ, tôi... ....



Ninh Khiết cảm thấy rất khó hiểu, ông chủ không nghe nàng nói sao? Nàng không quen biết với Hạ Thiên.



- Ninh Khiết, đừng căng thẳng như vậy, tôi đã nói là việc tư, chỉ nhờ cô giúp một chuyện mà thôi, tất nhiên nếu cô cảm thấy không dễ dàng thì cũng chẳng sao.



Chương Cửu Kim không cho Ninh Khiết một cơ hội giải thích.



Ninh Khiết lúc này cũng không biết nói gì hơn, nàng chỉ đành phải gật đầu rồi dùng giọng mất hết sức lực nói:




- Ông chủ, tôi sẽ cố gắng, nếu tôi có thể liên lạc được với cậu ta, tôi sẽ nhắc chuyện này với cậu ấy.



Khi Ninh Khiết nói những lời này thì trong lòng thầm nghĩ, nếu nàng không liên lạc được với Hạ Thiên thì cũng phải chịu thôi, đối với nàng thì khả năng không liên lạc được là rất cao, vì nàng không biết được số điện thoại của Hạ Thiên, cũng không chắc Hạ Thiên có thể đến tìm mình.



- Vậy thì làm phiền cô rồi.



Chương Cửu Kim có vẻ rất vui sướng.



- Ông chủ, tôi đi ra làm việc trước.



Ninh Khiết có chút bất đắc dĩ.



- Được, cô đi đi, đừng quá mệt nhọc, nên nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi.



Chương Cửu Kim ra vẻ rất quan tâm đến Ninh Khiết.



- Cám ơn ông chủ. Nguồn:



Ninh Khiết đứng dậy rời khỏi phòng làm việc của Chương Cửu Kim, nàng trở về vị trí của mình, sau đó cả buổi sáng tinh thần của nàng đều không yên, cũng không có tâm tư thiết kế trang phục, cuối cùng quyết định không làm gì cả.



Cứ như vậy đến trưa thì Ninh Khiết gọi điện thoại đặt cơm, trước nay nàng đi đứng không thuận tiện, giữa trưa đều ít khi ra ngoài dùng cơm, bình thường đều gọi điện thoại đặt cơm. Những đồng sự khác ở công ty đều ra ngoài ăn cơm, dù sao cơm đặt cũng chẳng ra hồn gì.



Chương Cửu Kim cũng đưa Đỗ Tinh ra ngoài, lúc này tinh thần của Đỗ Tinh là không tệ, có thể được làm vợ của ông chủ một cách quang minh chính đại cũng không nhiều, vì vậy nàng có đủ tư chất để kiêu ngạo.




Trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Ninh Khiết, nàng đang chờ cơm, nhưng nàng không phải chờ lâu, đã có người đến.



- Xin hỏi một chút, chị Ninh Khiết có ở đây không?



Một người đàn ông hơn bốn mươi xuất hiện trước cổng văn phòng công ty, giọng điệu có chút khách khí.



- Là tôi.



Ninh Khiết vẫy vẫy tay, trong lòng có chút kỳ quái, trước nay nàng gọi cơm cũng đâu nói ra tên?



- Chị Ninh Khiết, xin hỏi bây giờ chị có rãnh không? Tôi có vài việc cần bàn.



Người đàn ông trung niên đi đên bên cạnh Ninh Khiết rồi dùng giọng khách khí nói.



Ninh Khiết lúc này coi như hiểu rõ, người ta không phải đến đưa cơm, rõ ràng tìm nàng có việc.



- Xin hỏi anh là ai? Tìm tôi có việc gì?



Ninh Khiết không khỏi hỏi một câu, trong lòng thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng liên quan gì đến tên khốn Hạ Thiên kia là được.



- Tôi là Thường Vinh, chị Ninh Khiết chưa dùng cơm có phải không?




Người đàn ông trung niên nhanh chóng báo tên:



- Nếu chị Ninh Khiết đồng ý thì tôi rất hân hạnh được mời một bữa cơm rau dưa.



- Không cần, tôi đã gọi cơm rồi.



Ninh Khiết trong lòng thầm nghĩ, vô duyên vô cớ sao lại mời dùng cơm? Người ta nói không chuyện mà ân cần thì chẳng phải cướp cũng là đạo chích, người này tám phần chẳng tốt đẹp gì.



- Với thân phận của chị Ninh Khiết, sao lại phải đặt thức ăn nhanh?



Thường Vinh mỉm cười:



- Chị Ninh Khiết, kính xin chị nể mặt đi theo tôi, tôi chỉ có chút chuyện muốn nhờ mà thôi, không có ác ý.



- Tôi đã nói tôi không đi, tôi cũng không quen biết gì anh.



Ninh Khiết cảm thấy rất bức bối, giọng điệu cũng chẳng tốt đẹp gì.



- Sao cô có thể nói chuyện với chú Vinh như vậy?



Một âm thanh bất mãn vang lên, hai người đàn ông trẻ tuổi đi vào, có một người dùng ánh mắt mất hứng nhìn Ninh Khiết:



- Chú Vinh mời cô, vậy mà cô còn không đi? Nể mặt mà cô không biết điều sao? Tôi nói cho cô biết, cô không đi cũng phải đi.



- Này, anh là ai, tôi không đi thì sao?



Ninh Khiết thật sự tức giận, đây là loại người nào, mời người ăn cơm cũng cưỡng ép, may mà nàng còn chưa đồng ý, đám người này rõ ràng không tốt đẹp gì.



- Cô không đi thì chúng tôi áp giải đi.



Một người đàn ông trẻ tuổi hừ lạnh:



- Tốt nhất đừng làm loạn, đừng để chúng tôi ra tay, nếu không đừng trách không biết nặng nhẹ.



- Này, các người muốn làm gì? Các người mau di ra, nếu không tôi gọi người.



Ninh Khiết đứng lên, nàng vô thức lui về phía sau vài bước, trong lòng không khỏi bối rối.



- Chị Ninh Khiết, chúng tôi thật sự không có ác ý.



Thường Vinh lúc này mở miệng nói:



- Chúng tôi biết cô là bạn của Hạ thần y, vì vậy mời cô một bữa cơm, chỉ đơn giản vậy thôi.



Ninh Khiết lập tức muốn nổi điên, lại là Hạ Thiên