Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 525: Đừng nằm sấp




- Tùy tiện thôi, dù sao cũng không quá lâu.



Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn cũng không quan tâm đến vấn đề này, tuy hắn muốn tìm một địa điểm an toàn hơn nhưng đây là thủ đô, khó tìm được chỗ nào an toàn. Lúc này có Mộc Hàm ở bên cạnh, hẳn là cũng không có người quấy nhiễu hắn.



Ninh Khiết lập tức đưa Hạ Thiên và Mộc Hàm đi về nhà mình, thậm chí cũng không muốn ăn cơm trưa, tâm tình này của nàng ai cũng có thể hiểu được. Nàng đã vài chục năm làm người tàn tật, những khổ sở trong đó không cần tưởng tượng cũng có thể nghĩ ra được. Bây giờ nàng lại có cơ hội trở thành người bình thường, nàng, sao không vội?



Nếu như trước kia Ninh Khiết còn hoài nghi y thuật của Hạ Thiên, bây giờ nàng đã hoàn toàn tin tưởng. Những năm qua nàng liên tục tìm bác sĩ chữa hai mắt của mình, nhưng dù là khoa mắt cao cấp của bệnh viện thủ đô cũng không có bác sĩ nào có phương pháp gì ra hồn. Gần đây có một bác sĩ nói phẫu thuật sẽ khôi phục được chút thị lực cho nàng, nhưng nghe nói kết quả cũng không quá khả quan, hơn nữa còn nguy hiểm rất lớn.



Nhưng Hạ Thiên chỉ đâm lên đầu Ninh Khiết vài châm, nàng thậm chí còn chưa cảm nhận được chút đau đớn nào thái quá thì mắt đã tốt hơn hẳn, đã khôi phục lại như người bình thường, thậm chí có thể nói thị lực của nàng bây giờ còn tốt hơn những người khác. Ninh Khiết không phải kẻ ngu, dù Hạ Thiên mang đến cho nàng không ít phiền phức, dù hắn nói ra những lời làm nàng tức chết, dù nàng cảm thấy hắn rất đáng giận, nhưng nàng có thể xác định y thuật của người này là thật sự, mà lần này nàng gặp may mắn.



Ngay sau đó mọi người đã về đến căn hộ độc thân của Ninh Khiết, đóng cửa phòng, vào phòng ngủ, Hạ Thiên nói với Ninh Khiết:



- Cô nằm lên giường đi.



- À, được.



Ninh Khiết lập tức nằm lên giường không chút do dự.



Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Ninh Khiết một lúc lâu rồi nói thêm:



- Cô cởi quần áo ra.



- Được...Sao?



Ninh Khiết vô thức nói, nhưng một giây sau hắn đã kịp phản ứng:



- Cậu...Cậu nói tôi phải cởi quần áo sao?



- Đúng vậy, mặc quần áo sẽ ảnh hưởng, lần này tôi không quá nắm chắc, vì vậy tốt nhất phải cởi quần áo ra.



Hạ Thiên trả lời.



- Nhưng...Cởi nhiều ít thế nào?



Ninh Khiết chần chừ một chút rồi hỏi.



- Cởi hết ra đi.



Hạ Thiên không kịp nghĩ ngợi mà trả lời.



- Sao?



Ninh Khiết chợt ngẩn ngơ:



- Đều...Đều cởi hết sao? Cậu..Cậu muốn nói là cởi sạch luôn à?




- Đúng vậy.



Hạ Thiên dùng ánh mắ bất mãn nhìn Ninh Khiết, người này không phải quá ngốc đấy chứ? Sao một chuyện đơn giản như vậy mà nói vài lần không hiểu?



Lần này Ninh Khiết bắt đầu có chút do dự, nàng lắp bắp hỏi:



- Không phải cởi đồ sao? Không cởi được không?



Muốn Ninh Khiết cởi sạch tất cả nằm trước mặt một người đàn ông, điều này nàng khó thể làm được. Phải biết rằng nàng chưa từng có bạn trai, cũng chưa từng cho bất kỳ bộ vị nào của mình bộc lộ ra ngoài. Thậm chí có thể nói dù là phụ nữ với nhau, trước nay được xem qua thân thể nàng chỉ có mẹ mà thôi.



- Cũng không phải không cởi không được, nhưng nếu chị không cởi, xảy ra vấn đề đừng oán trách tôi.



Hạ Thiên thật ra cũng không có ý muốn cởi đồ của Ninh Khiết.



Nhưng Hạ Thiên nói như vậy thật sự làm cho Ninh Khiết không thể không cởi đồ, nàng đã gặp qua nhiều chuyện không may trong đời, nàng hy vọng hai chân mình có thể khôi phục, nàng hy vọng mình có thể trở nên xinh đẹp.



- Cởi thì cởi.



Ninh Khiết khẽ cắn môi, dù sao đối phương cũng là bác sĩ, lõa lồ trước mặt bác sĩ cũng chẳng phải chuyện gì quá phận.



Nhưng Hạ Thiên này quá đáng giận, trong lòng Ninh Khiết không khỏi sinh ra một ý niệm, người này không phải cố ý bắt nàng cởi quần áo đấy chứ? Tuy nàng có thể lấy lý do Hạ Thiên là bác sĩ để an ủi mình, nhưng thực tế thì hắn dù sao cũng là một người đàn ông.




Ninh Khiết nhìn Mộc Hàm, sau đó nàng có ý nghĩ, nàng mở miệng nói:



- Muốn tôi cởi quần áo cũng được, nhưng phải có cô ấy ở bên cạnh.



- Tôi sẽ ở bên cạnh xem xét.



Mộc Hàm đón lời.



- Vợ của tôi đã đồng ý, chị cởi nhanh lên.



Hạ Thiên có chút mất kiên nhẫn, trong miệng còn thầm nói một câu:



- Dáng người không tốt, chị cho rằng tôi sẽ thích nhìn sao?



Ninh Khiết nghe nói như vậy thì chợt sinh ra xúc động muốn đánh chết Hạ Thiên, người này đúng là, chiếm tiện nghi thì không thể trộm mừng thầm sao? Chưa nói nàng cởi sạch trước mặt hắn, hơn nữa hắn còn ghét bỏ nàng mới đau.



Đồng thời còn có một vấn đề, Ninh Khiết chẳng phải chỉ có một khuyết điểm chân dài chân ngắn thôi sao? Nếu bỏ nó đi thì dáng người của nàng vẫn rất tốt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -



Ninh Khiết tức giận thì tức giận nhưng vẫn không muốn đắc tội với tên khốn kia, người này thừa dịp chữa bệnh mà bắt nàng cởi sạch, đợi đến khi trị bệnh xong phải mắng vài câu cho hả giận.



Ninh Khiết cắn răng và bắt đầu cởi quần áo, nhưng nàng cơi được một nửa thì ngừng lại và nói với Hạ Thiên:




- Này, quay đầu lại.



- Tôi cũng không muốn xem.



Hạ Thiên bĩu môi, hắn dứt khoát quay đầu lại.



Lần này Ninh Khiết hoạt động rất nhanh, nàng nhanh chóng cởi tất cả quần áo trên người, sau đó nàng nằm ngay xuống giường, tư thế nằm sấp che đi những bộ vị mẫn cảm trước mắt Hạ Thiên.



- Chồng, được rồi.



Mộc Hàm khẽ nhắc nhở.



Hạ Thiên quay đầu, hắn nhanh chóng nhìn qua người Ninh Khiết, sau đó hắn thuận miệng nói:



- Dáng người cũng không tồi.



Ninh Khiết vốn rất xấu hổ, bây giờ nàng nghe Hạ Thiên nói như vậy thì vùi đầu vào trong chăn, cũng không dám nhìn Hạ Thiên. Bây giờ nàng chỉ mong sao quá trình trị liệu nhanh chóng kết thúc.



Nhưng lúc này Hạ Thiên lại nói:



- So ra vẫn kém xa vợ mình.



Ninh Khiết lập tức nổi giận, người này đúng là đáng giận không phải bình thường, nàng thừa nhận mình không bằng Mộc Hàm, nhưng đáng giá để nói như vậy sao? Hắn không thể nói thầm trong lòng được sao?



- Này, đừng nằm sấp, lập người lại.



Hạ Thiên lúc này mở miệng nói, hắn không nhịn được phải nhìn chằm chằm vào chỗ lồi ra của Ninh Khiết. Chỗ kia trắng nõn và cao ngạo, tuy không tính là đầy đặn nhưng nhìn qua vẫn có vẻ rất co dãn.



- Mình thật sự muốn giết người này.



Ninh Khiết thầm oán hận, người này sao lại lưu manh như vậy? Cái gì là đừng nằm sấp?



Nhưng tức thì tức, Ninh Khiết cũng không cưỡng ép mà dứt khoát lật người, nàng nằm ngửa trên giường nhưng hai tay lại che lấy ngực, bảo vệ cặp măng.



- Này, sao chị phiền phức như vậy? Lấy tay ra, tôi có thấy rõ thứ gì đâu?



Hạ Thiên dùng giọng mất vui nói.



- Cậu... ....



Ninh Khiết thật sự muốn nổi điên, người này rốt cuộc là muốn chữa bệnh hay xem thân thể của nàng.



Nhưng Ninh Khiết vừa nói được một chữ thì Hạ Thiên đã đâm một châm lên người nàng rất mất kiên nhẫn, sau đó Ninh Khiết cảm thấy hai tay mình tự động giãn ra, lúc này thân thể của nàng chợt hiện ra hoàn chỉnh trước mặt Hạ Thiên