- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Trương Đan có chút kinh ngạc.
- Trương tiểu thư, sự việc vốn sẽ không phức tạp như vậy, nhưng cô là phóng viên thủ hạ của Lương Dũng, cũng là bạn của Ninh Khiết, chắc chắn cô biết tình huống hiện tại, cô cảm thấy tôi có khoa trương không?
Tống Vệ Dân dùng giọng không nhanh không chậm hỏi.
- Điều này, hình như là không.
Trương Đan nở nụ cười ngượng ngùng, người này không hỗ danh là cảnh sát, ngay cả chuyện của nàng cũng biết rất rõ.
Trương Đan có chút do dự rồi hỏi:
- Điều này, cảnh sát Tống, anh chỉ là một cảnh sát, Lương Dũng là người có tiền có thế, sao anh có thẻ bảo đảm Ninh Khiết bình yên vô sự?
- Tôi dám nói lời này tất nhiên phải nắm chắc, Lương Dũng dù có chút tiền nhưng đứng trước mặt Tống gia thì Lương gia không đáng được nhắc đến.
Trong lời nói của Tống Vệ Dân có chút khinh thường:
- Còn các người có tin hay không, điều này phải xem vào các người, tôi không giải thích quá nhiều, bây giờ cả hai có thể xuống xe, nhưng sau khi xuống có kết quả gì thì ai cũng biết rõ. Nếu Ninh Khiết tình nguyện đi gặp người kia thì tôi nghĩ sẽ có cơ hội, vì vậy tôi khuyên các người nên đánh cuộc một lần.
Trương Đan ghét sát bên tai Ninh Khiết khẽ nói:
- Mình cảm thấy hắn ta nói rất đúng, chúng ta đánh cuộc một lần nhé?
Ninh Khiết suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu, nàng thật ra cũng không có nhiều lựa chọn, dù là thế nào thì cũng phải đi gặp người trong lời nói của Tống Vệ Dân, vì nàng đã đủ xui xẻo, chẳng lẽ còn gì đó nữa sao?
Khi thấy Ninh Khiết đồng ý thì Tống Vệ Dân thở phào một hơi, nếu nàng không đồng ý thì hắn cũng chỉ còn cách dùng thủ đoạn cưỡng chế mà thôi. Nửa giờ sau, khi Trương Đan và Ninh Khiết thấy một khu biệt thự lớn thì đã tin lời Tống Vệ Dân. Tuy Lương Dũng kia có vài tỷ tài sản nhưng các nàng tin, chỉ cần khu biệt thự này cũng có giá trị vượt qua số tài sản của Lương Dũng, xem ra Tống Vệ Dân cũng có tư bản.
Trương Đan ở trong một tòa biệt thự, có người của Tống gia phụ trách tiếp đón nàng, còn Ninh Khiết được Tống Vệ Dân dẫn dắt đi vài ngàn mét mới đến một địa phương không phù hợp lắm so với khu biệt thự bên ngoài. Nơi đây có một ngôi nhà trệt, có một khoảng sân rộng, hầu như trong sân không có thứ gì.
- Tiểu thư, người ngài muốn gặp đã được đưa đến.
Tống Vệ Dân đi vào một căn phòng trong nhà, hắn cung kín nói.
Khi thấy dáng vẻ cung kính của Tống Vệ Dân thì Ninh Khiết cảm thấy rất kỳ quái, người bên trong rốt cuộc là thế nào?
Đúng lúc này một âm thanh lạnh lùng và cực kỳ dễ nghe truyền ra:
- Cho cô ấy vào.
- Vâng, tiểu thư.
Tống Vệ Dân lên tiếng, sau đó hắn nhìn Ninh Khiết:
- Cô có thể vào.
- À, được.
Ninh Khiết có chút chần chừ, nàng đi vào bên trong, không hiểu vì sao nàng sinh ra cảm giác lạnh buốt, bầu không khí bên trong có chút quái dị, điều này làm cho nàng sinh ra cảm giác như xem phim kinh dị.
Khi Ninh Khiết đi vào trong nhà thì cảm thấy khí lạnh vỗ vào mặt, thời tiết tháng chín ở thủ đô vẫn coi là nóng nhưng trong nhà lại lạnh, tình cảnh quái dị làm Ninh Khiết muốn xoay người bỏ chạy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Trước mắt đột nhiên sáng ngời, trong phòng đột nhiên sáng đèn, nhưng Ninh Khiết lại cảm thấy kỳ quái, đây là đèn dầu, đã thời đại nào rồi mà còn dùng đèn dầu?
Nhưng đèn dầu cũng giúp Ninh Khiết nhìn rõ tình huống trong phòng, nàng thấy một màn lụa, trong màn lụa là một người, nhưng không thể nào nhìn rõ bộ dạng người bên trong.
Đúng lúc này một sợi tơ màu đen từ trong màn lụa phóng ra quấn lấy eo thon của Ninh Khiết.
- Á... ....
Ninh Khiết chợt hô lên một tiếng kinh hoàng, sau đó nàng phát hiện mình bay lên, một giây sau nàng phát hiện mình đã ngồi trên giường, một cánh tay trắng nõn từ bên trong duỗi ra nắm lấy tay Ninh Khiết. Lúc này Ninh Khiết cảm thấy lạnh buốt, nhưng một giây sau bàn tay kia lại rút về, đồng thời một âm thanh truyền vào tai Ninh Khiết:
- Đúng là linh khí.
- Cái gì là linh khí?
Ninh Khiết vô thức hỏi một câu.
Nhưng người phụ nữ trong màn lụa cũng không trả lời vấn đề của Ninh Khiết, nàng chỉ hỏi:
- Cô tên gì?
- Tôi là Ninh Khiết.
Ninh Khiết trả lời, không biết vì sao mà người phụ nữ kia hỏi gì thì nàng chợt trả lời không chút do dự.
- Cô biết Hạ Thiên sao?
Người phụ nữ trong màn lại hỏi.
- Biết.
Ninh Khiết trả lời.
- Hạ Thiên hôm nay đã trị bệnh cho cô, bây giờ cô nói rõ tình huống cho tôi, càng kỹ càng tốt.
Người phụ nữ trong màn lụa lại hỏi.
Ninh Khiết khẽ gật đầu, sau đó nàng nói rõ tình huống, tất nhiên đây cũng là những tình huống nàng biết trong vòng giới hạn, kể cả luồng khí tiến vào người nàng, còn có những chất bẩn bám trên người, nàng biết rõ và không giấu diếm.
Người phụ nữ trong tấm màn lẳng lặng nghe lời tự thuật của Ninh Khiết, tuy không nhìn rõ nét mặt nhưng lại nghe rất chân thành, nàng chỉ không hiểu vì sao người phụ nữ này lại có hứng thú với những vấn đề trên như vậy? Nhưng nàng biết mình sở dĩ bị gọi đến cũng chỉ vì có liên quan đến tên khốn Hạ Thiên.
"Tên này đúng là ngôi sao tai họa!"
Trong lòng Ninh Khiết có ý nghĩ như vậy, trước khi quen Hạ Thiên thì nàng có thể nói là không may nhưng cuộc sống coi như yên ổn, không có chuyện lớn gì xảy ra. Từ khi nàng biết Hạ Thiên, cuộc sống của nàng bắt đầu đảo lộn, nàng bây giờ nàng đã là đại mỹ nữ nhưng tình hình còn không may hơn trước kia rất nhiều.
Sau khi nghe xong lời tự thuật của Ninh Khiết thì người phụ nữ trong tấm màn trở nên trầm mặc, giống như đang suy nghĩ đến vấn đề nào đó.
Ninh Khiết nhịn không được muốn hỏi điều gì đó nhưng người phụ nữ trong màn lụa đã mở miệng, nàng cũng không hỏi Ninh Khiết, chỉ dùng một giọng điệu kỳ dị lẩm bẩm:
- Mình hiểu rồi, thì ra là như vậy, hèn gì Nguyệt Thanh Nhã lại... ....
Giọng điệu càng nói càng nhỏ, cuối cùng biến mất, Ninh Khiết có nghe cũng không hiểu, không biết đối phương muốn nói điều gì.
- Cô biết vì sao mình lại mạnh như vậy không?
Đúng lúc này người phụ nữ trong màn lại hỏi Ninh Khiết.
Ninh Khiết lắc đầu:
- Không biết.
- Vì trong người cô có linh khí, tuy không nhiều nhưng lại có lực lượng khủng bố, vì vậy có thể đơn giản đánh bay người khác, cũng có thể đánh vỡ bàn.
Người phụ nữ trong tấm màn dùng giọng kiên nhẫn nói với Ninh Khiết