Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 551: Lão già La Dân Sinh




Hai tên cảnh sát xuống xe, một người khoảng bốn mươi, một người hai mươi, xem như là người có kinh nghiệm dẫn dắt kẻ trẻ tuổi. Hai người thấy một đám người bị đánh ngã, sau đó còn bị người ta đá lên người liên tục, vì vậy mà lập tức sững sờ. Người kia nhìn qua chỉ thấy bình thường nhưng đánh nhau quá hăng, rõ ràng là trái ngược.



Tên cảnh sát trẻ tuổi nhìn Hạ Thiên, trong ánh mắt thậm chí có chút sùng bái, vị huynh đệ kia quá trâu, chỉ cần nhìn dàn ống tuýp trên mặt đất là thấy đám người kia có xài "hung khí" nhưng lại bị tên kia đánh cho tơi tả. Nhưng khi nhìn thấy Mộc Hàm ở bên cạnh Hạ Thiên thì tên cảnh sát trẻ lại cảm thấy ghen ghét, người phụ nữ này quá ngon hàng, nếu có được một người phụ nữ xinh đẹp như vậy thì một ngày phải lái máy bay một trăm lần mới được.



- Có chuyện gì xảy ra?



Tên cảnh sát trung nhiên mở miệng nói:



- Mau dừng tay, đừng đánh, có gì từ từ nói.



- Chồng, thôi bỏ đi?



Mộc Hàm lúc này cũng đến bên cạnh Hạ Thiên rồi khẽ nói.



- Phiền phức nhất là những tên ngu đến gây phiền phức.



Hạ Thiên bất mãn nói một câu, sau đó hắn còn tung một đá vào người một tên, cuối cùng mới dừng tay.



Đám người trên mặt đất đã không còn cảm giác đau, vì bọn họ đã hôn mê bất tỉnh, chẳng còn cảm thấy đau đớn.



- Tiểu Vương, mau gọi xe cứu thương.



Tên cảnh sát trung niên nói thấy tình huống có vẻ kỳ lạ, vì vậy tranh thủ phân phó tên cảnh sát trẻ tuổi.



Tên cảnh sát trẻ tuổi lập tức gọi điện thoại, lúc này tên cảnh sát trung niên nhìn Hạ Thiên rồi hỏi dò:



- Có chuyện gì vậy? Sao lại đánh người ta như vậy?



- Cảnh sát, tôi và chồng đang đi dạo phố, những người này đột nhiên cầm ống tuýp lao đến, chồng tôi chỉ ra tay tự vệ, tuy chồng tôi ra tay hơi nặng nhưng đây cũng chỉ là phòng vệ mà thôi.



Mộc Hàm mở miệng nói.



Tên cảnh sát trung nhiên nhìn hơn vài chục cây tuýp trên mặt đất, hơn nữa lại nhìn đám người, hắn thấy có vài gương mặt thân quen, đều là lưu manh thủ đô, sau đó lại nhìn thấy hai chiếc xe mười sáu chỗ, cuối cùng cũng tin tưởng lời nói của Mộc Hàm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -



Nhưng vấn đề là tên cảnh sát trung niên thấy trên mặt đất có vài chục người nằm bất tỉnh nhưng tên khốn phòng vệ chính đáng kia lại chẳng có việc gì, hơn nữa quần áo cũng không bẩn, nếu như vậy thì đúng là quá sức tưởng tượng.



Tên cảnh sát trung niên còn định nói gì đó nhưng đang định mở miệng thì tên cảnh sát trẻ đã đi đến bên cạnh rồi khẽ nói:



- Chú Mạnh, chú xem cô ấy có phải rất quen không? Hình như là Mộc Hàm mà cục trưởng đã nói chúng ta tìm kiếm.





Tên cảnh sát trẻ tuổi trước nay luôn chú ý đến người đẹp, khi hắn thấy Mộc Hàm thì đã cảm giác quen quen, sau đó nhanh chóng nghĩ ra đối phương là người đẹp mà vài ngày trước hầu như tất cả cảnh sát thủ đô đều phải truy tìm, nhưng hắn không thể nào xác nhận.



Tên cảnh sát trung niên được gọi là chú Mạnh nghe nói như vậy cũng không nhịn được phải nhìn kỹ Mộc Hàm, sau đó cũng nghĩ ra, người đẹp tóc vàng này rất quen mắt, hình như là Mộc Hàm.



- Xin hỏi chị có phải là Mộc Hàm tiểu thư không?



Tên cảnh sát trung niên mở miệng hỏi.



- Không sai, tôi là Mộc Hàm.



Mộc Hàm khẽ gật đầu, nàng biết Hạ Thiên từng để cho sáu mươi ngàn cảnh sát thủ đô tìm mình, vì vậy tên cảnh sát biết nàng cũng chẳng có gì kỳ quái.




"Đúng là Mộc Hàm rồi!"



Tên cảnh sát trung niên có chút kích động, trước đó cục trưởng cục công an thành phố đã có nói rõ, bất kể ai tìm thấy Mộc Hàm đều phải điện thoại cho mình, cũng vì điều đó mà tạo nên động lực cho biết bao cảnh sát. Phải biết rằng phần lớn cảnh sát còn chưa được nhìn tận mặt cục trưởng, lại càng chưa nói đến vấn đề gọi điện thoại trực tiếp, nếu người nào được gọi điện thoại cho cục trưởng, sợ rằng sau này địa vị ở cục công an cũng không còn như trước.



- Mộc Hàm tiểu thư, xin chị chờ chút, trước tiên chúng tôi điện thoại cho cục trưởng.



Tên cảnh sát trung niên nói, giọng điệu đã trở nên rất khách khí.



- Được.



Mộc Hàm khẽ gật đầu.



Lúc này Hạ Thiên lại chen ngang một câu:



- Này, chú định gọi điện thoại cho lão già La Dân Sinh kia sao?



Tên cảnh sát trung niên vừa định lấy điện thoại ra quay số chợt sững sờ, sau đó hắn vô thức trả lời:



- Đúng vậy, chúng tôi gọi điện thoại cho cục trưởng Lamborghini



- À, vậy chú thuận tiện nói cho lão ấy biết, đừng có tìm vợ tôi nữa, tôi tự tìm được rồi.



Hạ Thiên lười biếng nói.



Tên cảnh sát trung niên chợt sững sờ, người này quen biết cục trưởng La sao?




- Xin hỏi tiên sinh xưng hô thế nào?



Tên cảnh sát trung niên lại hỏi.



- Tôi là Hạ Thiên, ông lão kia biết tôi là ai, mau điện thoại đi.



Hạ Thiên có chút mất kiên nhẫn.



- À, được, tôi sẽ gọi điện thoại.



Lúc này tên cảnh sát trung niên đã hoàn toàn bị Hạ Thiên làm cho hoảng sợ, hắn không dám đắc tội với Hạ Thiên, chỉ vội vàng quay số.



Điện thoại chuyển rất nhanh, bên kia vang lên giọng điệu hiền hòa của La Dân Sinh:



- Tôi là La Dân Sinh.



- La...Cục trưởng La, chào anh, tôi là Mạnh Đại Binh đến từ phân cục Hải Điến, tôi...Tôi có chuyện muốn báo cáo với anh.



Tên cảnh sát trung niên là Mạnh Đại Binh có vẻ rất kích động, vì vậy mà trở nên lắp bắp.



- Nói đi, có chuyện gì?



La Dân Sinh ngược lại, lão rất thoải mái.




- Cục trưởng La, tôi đã thấy Mộc Hàm tiểu thư.



Mạnh Đại Binh cuối cùng cũng trấn tĩnh hơn.



- Mộc Hàm sao?



La Dân Sinh không tự giác phải lên giọng:



- Cô ấy ở đâu?



- Các trường đại học Bắc Kinh không xa, chỗ này còn có một đám lưu manh muốn tập kích cô ấy và một người khác.



Mạnh Đại Binh nhanh chóng nói, sau đó lại nghĩ đến lời của Hạ Thiên, hắn tiếp tục nói:




- Cục trưởng, người cùng đi với Mộc Hàm là Hạ Thiên, cậu ấy bảo tôi nói với anh, nói anh không cần tìm vợ giùm cậu ấy nữa... ....



- Anh nói Hạ Thiên đi cùng Mộc Hàm sao?



La Dân Sinh không chờ Mạnh Đại Binh nói dứt lời, lão cắt ngang.



- Đúng vậy, cục trưởng.



Mạnh Đại Binh trả lời.



- À, anh đưa điện thoại cho Hạ Thiên, tôi muốn nói với cậu ấy vài câu.



La Dân Sinh trầm giọng nói.



- Vâng, vâng.



Mạnh Đại Binh vội vàng đưa điện thoại cho Hạ Thiên:



- Hạ tiên sinh, cục trưởng muốn nói vài câu với anh.



Hạ Thiên nhận điện thoại:



- Này, ông lão, ông muốn nói gì?



- Hạ Thiên, trước đó tôi không liên lạc với cậu, chẳng qua vì số điện thoại của cậu không liên lạc được... ....



La Dân Sinh trước đó đã điều động cảnh sát tìm kiếm Mộc Hàm, nhưng một ngày mà không có kết quả, vì vậy lão mới bỏ qua. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, lão không thể nào tiếp tục điều động sáu mươi ngàn cảnh sát ở thủ đô chỉ tìm một người, bọn họ còn có nghiệp vụ cần phải làm. Nhưng lúc đó lão cũng muốn điện thoại giải thích với Hạ Thiên, lão lại không gọi được, vì vậy muốn giải thích một câu.



- Ông lão, tôi đã đổi số điện thoại, nhưng tôi cũng không muốn nói cho ông biết, dù sao cảnh sát cũng chẳng làm ăn ra gì, tìm người cũng không ra. Được rồi, tôi chẳng muốn nói nhảm với ông, tôi cùng vợ đi dạo phố đây.



Hạ Thiên cắt ngang lời La Dân Sinh, hắn nói vài câu rồi trực tiếp đưa điện thoại cho Mạnh Đại Binh rồi kéo Mộc Hàm tiếp tục đi dạo.



Mạnh Đại Binh có chút sững sờ, hắn nhận điện thoại rồi trơ mắt nhìn Hạ Thiên và Mộc Hàm bỏ đi. Hắn không dám ngăn cản, trong lòng cũng thầm nói, tiểu tử này rốt cuộc là ai? Đúng là hàng khủng, dám nói chuyện với cục trưởng như vậy.



Đúng lúc này một chiếc Audi A8 chạy đến không một tiếng động, sau đó dừng lại ở bên cạnh Mộc Hàm và Hạ Thiên