Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 586: Ninh Khiết biến đổi quá lớn




Nhưng Đỗ Tinh cũng không phản bác, nàng chợt sinh ra cảm giác tan vỡ. Thế đạo này là vậy sao? Một Ninh Khiết mắt cận như mù và chân dài chân ngắn lại trở nên xinh đẹp như vậy à? Điều này đúng là không có thiên lý, vì sao chuyện tốt như vậy không chuyển lên người nàng?



- Thang máy đến rồi.



Ninh Khiết lúc này thản nhiên nói, sau đó nàng bước vào bên trong. Tuy Đỗ Tinh đang ngây cả người nhưng tốt xấu gì cũng theo vào.



Vài phút sau công ty thời trang Y Nhân đã huyên náo.



- Không thể nào, đây là Ninh Khiết sao?



- Đúng là quá khó tưởng, Ninh Khiết khi nào thì xinh đẹp thế này? Còn đẹp hơn cả ngôi sao.



- Mắt đã tốt lên, chân dài, đúng là thần kỳ.



- Không phải có người giả mạo đấy chứ?



- Anh ngốc thế? Ai thèm giả mạo Ninh Khiết?



- Nhất định là kỳ tích bạn trai thần y của cô ấy tạo ra, đúng là lợi hại, thật sự là thần y.



- Bây giờ nếu ai nói Hạ Thiên kia không phải là thần y, tôi chắc chắn sẽ liều mạng với hắn.



... ....



Mọi người bàn luận rôm rả, Ninh Khiết về lại vị trí của mình, nàng cũng ngồi xuống chiếc ghế cũ, mở máy tính. Những lời mọi người nghị luận với nhau nàng nghe được rất rõ, nàng có thể hiểu được sự kinh ngạc của mọi người, thực tế dù là nàng đến bây giờ cũng cảm thấy như ảo giác.



Tối hôm đó Ninh Khiết đến gặp mặt một người phụ nữ mà đến bây giờ còn chưa biết tên, thực tế đến bây giờ nàng còn chưa được nhìn thấy dung mạo của đối phương, nhưng người phụ nữ kia thật sự là sư phụ của nàng.



Ninh Khiết từ trong miệng người phụ nữ kia mà nghe được rất nhiều chuyện, nàng cũng biết kể từ khi đó mình không còn là người thường. Vì trong người nàng có linh khí, chính vì vậy mà người phụ nữ kia mới thu nàng làm đệ tử.



Sau khi Ninh Khiết trở thành đệ tử của người phụ nữ kia, nàng chợt có thân phận hiển hách, vì nàng là đệ tử duy nhất của người phụ nữ kia, hơn nữa cả Tống gia, là một gia tộc khổng lồ rất tôn kính vị sư phụ này của nàng. Bây giờ bọn họ cũng rất tôn kính nàng.



Tất cả đến với nàng quá đột ngột, đột nhiên đến mức đến lúc này nàng vẫn còn chưa bình tĩnh trở lại. Nhưng bây giờ nàng đã hiểu, tất cả không phải là giấc mộng, là sự thật. Nàng cần phải nhanh chóng thích ứng với sự thay đổi này, sau này cuộc sống của nàng sẽ khác trước hoàn toàn.



Tất cả nguyên nhân đều đến từ Hạ Thiên kia, bây giờ nàng không biết nên hận hắn hay cảm tạ hắn, vì có hắn mà bây giờ bản tính của nàng biến đổi, cũng vì hắn mà bây giờ nàng thực hiện được nguyện vọng của mình. Bây giờ nàng là người đẹp, cũng là tài nữ, nàng đi làm có Rolls-Royce đưa đón, hơn nữa chỉ cần nàng tình nguyện thì sẽ có rất nhiều tư kỷ minh Nhưng nàng bây giờ vẫn muốn làm một nhân viên thiết kế thời trang tầm thường, vì vậy nàng phải đến đây đi làm.



- Các người ồn ào gì vậy?




Một âm thanh bất mãn từ cửa truyền vào, mọi người im lặng, ai về chỗ nấy, vì người vào chính là ông chủ công ty, là Chương Cửu Kim.



- Chào ông chủ.



Ninh Khiết chủ động bắt chuyện với Chương Cửu Kim.



Khi Chương Cửu Kim nhìn thấy Ninh Khiết thì không khỏi sững sờ, ngay sau đó hắn dùng giọng khó tin hỏi:



- Cô...Cô là Ninh Khiết sao? Cô trị hết bệnh rồi à?



- Đúng vậy, tôi đã hết bệnh.



Ninh Khiết gật đầu nói.



- Đúng là thần y.



Trong mắt Chương Cửu Kim lóe lên cái nhìn có chút ham muốn, rõ ràng dáng người và bộ dạng của Ninh Khiết làm hắn động tâm. Không thể nghi ngờ Chương Cửu Kim này cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, nếu không sẽ chẳng thâu tóm một người như Đỗ Tinh làm tình nhân. Trước kia hắn không có ý nghĩ với Ninh Khiết, vì Ninh Khiết chẳng có gì khơi gợi hứng thú của hắn. Nhưng bây giờ Ninh Khiết đã là người đẹp siêu cấp, nếu hắn không có ý nghĩ khác lạ thì không bình thường.




Nhưng lúc này Chương Cửu Kim tạm thời không hành động, đối với hắn mà nói thì có một chuyện quan trọng hơn, vì vậy hắn hỏi ngay:



- Ninh Khiết, vậy cô đã nói chuyện của tôi với thần y chưa? Khi nào thì anh ấy có thể đến xem bệnh?



- Ông chủ, cậu ta đã đồng ý rồi, nhưng thời gian cụ thể còn chưa xác định, tôi sẽ điện thoại hỏi thăm.



Ninh Khiết trả lời.



- Vậy thì được, Ninh Khiết, việc này kính nhờ cô. Nguồn:



Chương Cửu Kim không thể không nôn nóng, còn chuyện Ninh Khiết xinh đẹp lộng lẫy, hắn không cần gấp. Dù sao nàng cũng đi làm trong công ty của hắn, hắn cần gì phải sợ nàng bỏ chạy?



Chương Cửu Kim nhanh chóng vào phòng làm việc của mình, Đỗ Tinh tất nhiên sẽ đi theo. Đám người nói gì bên trong phòng thì Ninh Khiết không quan tâm, cũng chẳng muốn quan tâm, khi một người có thân phận biến đổi thì cách nhìn không còn giống như trước, bây giờ cách suy nghĩ của Ninh Khiết cũng biến đổi.



Điện thoại vang lên, Ninh Khiết lấy ra xem, người gọi đến là Trương Đan.



- Ninh Khiết, bạn không sao đấy chứ? Mấy ngày qua mình không điện thoại được cho bạn, Tống gia kia cũng không nói bạn làm gì ở đâu, điều này làm tôi nôn nóng muốn chết, thiếu chút nữa đã đi báo cảnh sát.




Điện thoại vừa nối thông thì Trương Đan đã vội vàng nói.



- Tôi không sao.



Ninh Khiết nói, có câu nói hoạn nạn gặp chân tình. Trước kia khi còn học đại học thì Ninh Khiết còn chưa cảm thấy Trương Đan thật lòng, nhưng sau sự kiện lần trước thì nàng phát hiện ra Trương Đan là bạn chí cốt của mình.



Ninh Khiết dừng lại một chút rồi bổ sung:



- Trương Đan, tối có rảnh không? Chúng ta cùng nhau đi dùng cơm.



- Tối sao? Đi, không có vấn đề, bạn nói địa điểm đi.



Trương Đan suy nghĩ một chút rồi đồng ý.



- Địa điểm tạm thời chưa xác định, thế này đi, tối bạn tan tầm thì đứng ở cổng công ty, mình sẽ đến đón.



Ninh Khiết suy nghĩ rồi nói.



- Vậy thì được, cứ như vậy nhé, bạn khong có việc gì là tốt rồi, tôi còn làm việc, tối dùng cơm sẽ tiếp tục trò chuyện.



Trương Đan bây giờ có chút bề bộn, lúc này nàng biết Ninh Khiết không có gì, vì vậy nhanh chóng cúp điện thoại.



Ninh Khiết cầm điện thoại, có nên điện thoại cho Hạ Thiên không?



... ....



Diệp Mộng Oánh là người đẹp có trí tuệ, đáng tiếc là trước kia nàng chưa từng luyện công, vì vậy cũng không được như Tiểu Yêu Tinh có chỉ số thông minh cao vút. Vì thế dù trong người nàng có chân khí nhưng muốn dạy cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.



Nhiều giờ trôi qua, mãi đến hơn mười hai giờ trưa thì Diệp Mộng Oánh mới biết cách vận công, Hạ Thiên bỏ một buổi sáng chỉ dạy xem như không uổng phí.



- Sau này mỗi ngày đều phải vận công như vậy một thời gian sao?



Diệp Mộng Oánh ngồi trên giường vận công, nàng cảm thấy tinh thần sảng khoái, cũng có hứng thú với tâm pháp thế này. Tất nhiên nàng không biết thứ làm nàng sảng khoái tinh thần chính là chân khí, cũng chẳng phải nội công tâm pháp mà nàng vừa học được.