Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 597: Ăn chay




- Chồng, chồng, vừa rồi em thiếu chút nữa đã bị người ta bắn chết, đúng là buồn cười, em thông minh đáng yêu như vậy, sao lại có người muốn giết em? Những người này còn đáng giận hơn cả chồng, à, không phải, vừa rồi em muốn nói bọn họ còn không nói lý lẽ hơn cả chồng... ....



Yêu Yêu thấy Hạ Thiên thì bắt đầu kể khổ, nhưng nàng vì nói không cẩn thận mà một tiếng đét vang lên, mông của nàng đã gặp nạn.



"Hu hu hu, đau quá, chồng là người xấu."



Yêu Yêu thầm khóc trong lòng nhưng biểu hiện lại không nói gì, nàng sờ lên mông rồi nói với Hạ Thiên:



- Chồng, đám người kia muốn giết em, anh phải báo thù cho em.



- Đương nhiên, bọn họ dám giết vợ anh, đến khi anh bắt được thì xử lý sạch.



Hạ Thiên mở miệng nói, yêu cầu này hắn sẽ đồng ý.



- Hì hì, chồng đúng là rất tốt.



Yêu Yêu trở mặt rất nhanh, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười sáng lạn. Nhưng lúc này trong lòng nàng đang thầm nghĩ, sau khi quay về phải luyện công cho tốt, nhất định một ngày nào đó phải đánh chồng lên bờ xuống ruộng.



Bạch Tiểu Lỗi lúc này thiếu chút nữa đã chết ngất, công chúa Triệu gia này lại bị Hạ Thiên cho ăn đòn, hơn nữa còn làm nũng, mở miệng là gọi chồng rất thân mật. Thì ra náo loạn một lúc Bạch Tiểu Lỗi mới biết đại ca còn có quan hệ thân thiết với cả Tôn gia. Trước đó hắn chỉ biết Lý gia phải thảm thương dưới tay Hạ Thiên, nhưng hắn không biết Hạ Thiên có quan hệ với Tôn gia, điều này không khỏi làm cho hắn nghi ngờ, chẳng lẽ Lý gia bị Hạ Thiên hại có liên quan đến Triệu gia?



Tất nhiên nếu đây là sự thật thì cũng không có gì xấu ảnh hưởng đến Bạch Tiểu Lỗi, hắn quả thật không hài lòng với địa vị hiện tai của Bạch gia, hắn hy vọng Bạch gia có thể hùng mạnh hơn nhưng chưa từng nghĩ sẽ khiêu chiến với địa vị của Triệu gia. Đối với Bạch Tiểu Lỗi thì địa vị của Triệu gia căn bản không thể nào khiêu chiến, mục tiêu của hắn chỉ muốn kéo Bạch gia thoát khỏi vị trí bốn tiểu gia tộc và vào nhóm tứ đại gia tộc mà thôi.



- Chồng, chồng, bây giờ chúng ta đi ăn cơm chưa?



Yêu Yêu lại thúc giục, bây giờ nàng thật sự rất đói.



- Được rồi.



Hạ Thiên đồng ý, tuy bây giờ thời gian còn sơm, chưa đến năm giờ, nhưng ăn cơm cũng không sao.



- Đúng rồi, ở gần đây có một khu phố đồ chay, thức ăn rất ngon, chúng ta đi ăn nhé?



Yêu Yêu lại hỏi.



Hạ Thiên không trả lời ngay, hắn nhìn Diệp Mộng Oánh rồi hỏi:



- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị thấy thế nào?



- Tôi không có vấn đề.



Diệp Mộng Oánh khẽ nói.



- À, được rồi, chúng ta sẽ đến đó ăn chay.



Hạ Thiên cũng không có ý kiến, hắn kéo tay Diệp Mộng Oánh rồi nói với Bạch Tiểu Lỗi:



- Chú cũng đi chứ?



- Vâng, đại ca.



Bạch Tiểu Lỗi gật đầu.



- Ủa, đại ca của anh không phải là Bạch Đại Sâm sao?



Yêu Yêu nhìn Bạch Tiểu Lỗi với ánh mắt buồn bực:



- Nhưng tên anh trai của anh nghe rất hay, à, nếu dễ nghe hơn thì phải là Đại Hắc.



- Điều này...Yêu Yêu, tôi có một đại ca là Bạch Đại Sâm, nhưng Hạ Thiên cũng là đại ca của tôi.



Bạch Tiểu Lỗi giải thích.




- Hì hì, vậy sao? Vậy thì anh phải gọi tôi là đại tẩu.



Yêu Yêu cười hì hì, bộ dạng rất thú vị.



- Vâng, đại tẩu.



Bạch Tiểu Lỗi rất bất đắc dĩ.



- Hì hì, ngoan lắm.



Yêu Yêu cố ý ra vẻ ta đây.



Bạch Tiểu Lỗi thiếu chút nữa thì ói máu chết, đã sớm nghe nói tiểu công chúa của Triệu gia thích đùa, thì ra lời đồn là sư thật.



- Đại ca, khu phố ăn chay rất gần chỗ này, đi bộ cũng chỉ năm phút đồng hồ, không bằng chúng ta đi bộ sang nhé?



Bạch Tiểu Lỗi sợ tiếp tục bị tra tấn, vì vậy hắn di chuyển chủ đề sang sự kiện dùng cơm.



- Vậy cũng được.



Hạ Thiên gật đầu.



- Vâng, đại ca, hai vị đại tẩu, xin mời.



Bạch Tiểu Lỗi đứng lên dẫn đường, Hạ Thiên thì kéo Diệp Mộng Oánh đi theo.



Yêu Yêu vừa ôm cánh tay của Hạ Thiên vừa nhìn chằm chằm vào Diệp Mộng Oánh, sau đó nàng thầm nghĩ:



"Chị này cũng có dáng người ngon hơn mình, trách không được chồng không muốn đưa cơm đến cho mình. Dáng người ngon thì hay sao? Nào có thông minh bằng mình?"




Bạch Tiểu Lỗi ở bên kia lại cảm khái, Hạ Thiên đúng là không hổ danh Hạ Thiên, nắm công chúa của Triệu gia, hơn nữa bây giờ còn dắt theo cả hai nàng, đúng là trâu chó không bình thường.



... ....



Năm giờ rưỡi, ở tòa soạn báo giải trí Thủ Đô.



- Trương Đan, tan tầm chưa?



Khi vừa ra khỏi tòa soạn thì Trương Đan đã nhận được điện thoại của Ninh Khiết.



- Vừa tan tầm, vừa mới ra luôn, còn bạn? Bạn tan tầm chưa?



Trương Đan hỏi.



- Mình đã thấy bạn rồi.



Ninh Khiết nói rồi cúp điện thoại, sau đó nàng hô lên với Trương Đan:



- Trương Đan, bên này.



Trương Đan nhìn lại, nàng thấy Ninh Khiết đại mỹ nữ đang đứng bên đường vẫy tay với mình, vì vậy vội vàng chạy đến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -



- Ninh Khiết, hôm nay bạn tan tầm sớm thế?



Trương Đan có chút kỳ quái.



- Thật ra không phải hôm nay quá sớm, chẳng qua lần trước tan tầm trể.



Ninh Khiết cười nhạt một tiếng, sau đó nàng kéo tay Trương Đan:




- Đi thôi, chúng ta đi dùng cơm.



- Được, đi đâu đây?



Trương Đan vừa đi theo Ninh Khiết vừa hỏi.



- Lên xe trước đã.



Ninh Khiết đã dừng lại bên cạnh một chiếc xe, lái xe cũng vừa lúc mở cửa.



- Điều này...Điều này... ....



Trương Đan nhìn chiếc xe mà lắp bắp, nàng dùng ánh mắt khó tin nhìn Ninh Khiết:



- Xe của bạn sao?



- Cứ xem là như thế, lên xe rồi nói sau.



Ninh Khiết kéo Trương Đan vào trong xe.



Lái xe đóng cửa, xe khởi động rất nhanh, Trương Đan ngồi phía sau vẫn ngây người, đây là Rolls-Royce, là Rolls-Royce. Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên nàng được ngồi Rolls-Royce.



- Ninh Khiết, bạn...Bạn phát tài rồi à?



Một lúc lâu sau Trương Đan mới hỏi.



- Cũng không phải phát tài, xe này mình có thể dùng, nhưng thật ra cũng không phải là của mình.



Ninh Khiết lắc đầu:



- Trương Đan, những ngày qua mình có một vài, à, một vài điều kỳ ngộ. Nhưng vì có nguyên nhân mà mình không thể hoàn toàn nói rõ cho bạn, sau này mình sẽ nói cho bạn biết.



- Được.



Trương Đan khẽ gật đầu đần độn, tất cả biến đổi quá mau làm nàng phản ứng không kịp.



Trong xe yên tĩnh trở lại, Ninh Khiết cũng không chủ động mở chủ đề, nàng cần thời gian cho Trương Đan tiêu hóa những biến đổi của mình.



- Đã đến nơi.



Một lát sau xe dừng lại, tài xế bước xuống mở cửa xe rồi cung kính nói với Ninh Khiết.



- Trương Đan, xuống xe thôi.



Ninh Khiết khẽ nhắc nhở.



- À, nhanh vậy sao?



Trương Đan lúc này đã tỉnh táo khá nhiều, nàng xuống xe rồi nhìn phía trước:



- Ủa, phố ăn chay sao? Mình nghe nói hương vị thức ăn ở đây rất ngon.



- À, mình cũng được người ta giới thiệu, mà mình nhớ bạn thích ăn chay mà?



Ninh Khiết vừa nói vừa kéo Trương Đan đi vào.



Đúng lúc này có người đi đến trước mặt, khi thấy người này thì vẻ mặt hai người phụ nữ chợt biến đổi.