- Chuyện này sao? Thật ra chồng cũng có nói với tôi.
Mộc Hàm khẽ trả lời:
- Mị Nhi, tôi...Tôi cũng không gạt cô, tôi so với cô lại càng hy vọng chồng có thể tiếp quản Ám tổ hơn, vài ngày qua tôi đã khuyên cậu ấy, nhưng cậu ta vẫn không muốn, vì vậy chúng ta cần suy nghĩ biện pháp khác.
- Cô có biện pháp gì tốt không?
Mị Nhi vội vàng hỏi:
- Cô hiểu cậu ấy hơn tôi, cô nhất định có thể nghĩ ra biện pháp chứ?
- Tôi có thể thấy chồng thật sự không có chút hứng thú với vị trí tổ trưởng Ám tổ.
Mộc Hàm suy nghĩ rồi nói:
- Nếu muốn làm cậu ấy tình nguyện làm tổ trưởng Ám tổ, trừ khi trong Ám tổ có thứ gì đó hấp dẫn cậu ấy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
- Tôi thấy cậu ta căn bản không có hứng thú với bất kỳ vấn đề gì, chỉ có hứng thú với người đẹp mà thôi.
Mị Nhi tức giận nói.
Mộc Hàm không khỏi nở nụ cười:
- Mị Nhi, cô cũng hiểu chồng rồi đấy, nói thật nhé, bây giờ chồng rất thích cô, nếu cô dùng chính mình uy hiếp cậu ấy, sợ rằng cậu ấy sẽ đồng ý.
- Cậu ấy không phải yêu thích gì tôi, chỉ cần là phụ nữ xinh đẹp thì cậu ấy thích sạch.
Mị Nhi khẽ hừ một tiếng.
- Cũng không phải, ánh mắt của chồng rất cao, trên đời này có không ít người đẹp, nhưng muốn để cho chồng vừa ý thì cũng không nhiều.
Mộc Hàm mỉm cười:
- Tất nhiên chồng cũng không phải loại người khó thuyết phục, vấn đề là ở chỗ dùng biện pháp nào để thuyết phục. Tôi từng nghe nói đàn ông cần phải lừa đảo, tôi cũng không biết người khác là thế nào, nhưng đối với chồng thì chiêu này khá hiệu quả.
- Tôi cũng không muốn gạt cậu bé.
Mị Nhi tức giận nói, rõ ràng Mộc Hàm đưa ra một ý kiến không tốt đẹp gì.
- Mị Nhi, cô nói vậy là sai rồi, tôi không nói cô xem chồng như một đứa trẻ và giở trò lừa gạt, cô phải xem cậu ấy là một người đàn ông.
Mộc Hàm cười nói.
- Tôi cũng không muốn gạt đàn ông.
Mị Nhi có chút mất hứng:
- Cô biết rõ như vậy sao không lừa cậu ta? Sao không ra tay ép cậu ta đồng ý chuyện này?
- Tôi có thể lừa cậu ấy đồng ý sao? Cũng không dễ dàng như vậy, nhưng nếu có cô phối hợp, tôi nghĩ rằng sự việc sẽ đơn giản hơn nhiều.
Mộc Hàm khẽ cười:
- Nhưng, Mị Nhi, thật ra những ngày nay tôi cũng đã suy xét cẩn thận về vấn đề này, dù tôi hy vọng chồng chấp chưởng Ám tổ, nhưng thực tế tôi cũng hiểu chồng không phải là nhân tuyển phù hợp cho chức vụ tổ trưởng Ám tổ.
- Cô cũng nghĩ như vậy sao?
Mị Nhi hình như có chút kinh ngạc:
- Thật ra tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng đây là tâm nguyện của tổ trưởng, Hạ Thiên là đồ đệ duy nhất của Ám Hoàng năm xưa. Xưa kia Ám Hoàng đã trao Ám tổ cho tổ trưởng, bây giờ tổ trưởng hy vọng có thể trả lại ám tổ cho đệ tử Ám Hoàng. Tuy tôi cảm thấy Hạ Thiên không phải là nhân tuyển phù hợp nhưng cũng hy vọng tổ trưởng có thể đạt thành tâm nguyện.
- Thật ra, Mị Nhi, cô có nghĩ đến một biện pháp điều hòa chưa?
Mộc Hàm có hơi trầm ngâm rồi hỏi.
- Cái gì là biện pháp điều hòa?
Mị Nhi hỏi.
Mộc Hàm quay đầu nhìn ngang dọc, sau đó nàng hạ thấp âm thanh:
- Thật ra chồng không muốn làm tổ trưởng Ám tổ cũng vì nghĩ rằng rất bận rộn, cả ngày đều phải làm việc. Cậu ấy không thích làm việc, chỉ thích chơi, nếu chúng ta có thể nói rõ sau khi cậu ấy lên làm tổ trưởng Ám tổ cũng không cần làm gì, như vậy thuyết phục sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Mị Nhi có chút mơ hồ:
- Điều này sao có thể? Tổ trưởng Ám tổ có trách nhiệm trọng đại, vì sao không cần làm việc?
- Không phải không có biện pháp, ví dụ chồng là tổ trưởng Ám tổ trên danh nghĩa, nhưng thực tế thì những chuyện của Ám tổ cũng không cần cậu ấy đi làm, chúng ta có thể thiết lập một chức vụ phó tổ trưởng, mà phó tổ trưởng sẽ do tổ trưởng Triệu Minh Phong đảm nhiệm. Lúc đó cô chấp chưởng Thiên tổ, tôi quản lý Địa tổ, như vậy chồng cũng chẳng cần phải làm gì.
Mộc Hàm rõ ràng có ý nghĩ với vấn đề này:
- Nói trắng ra thì chồng là một người vung tay nắm Ám tổ, thực chất chỉ có cái tiếng mà thôi.
- Như vậy cũng được sao?
Mị Nhi cười ngây ngốc, rõ ràng đề nghị của Mộc Hàm làm nàng động lòng, vì như vậy vừa có thể thỏa mãn nguyện vọng của Triệu Minh Phong, hơn nữa thực tế Triệu Minh Phong vẫn nắm Ám tổ, đây cũng là điều nàng hy vọng xảy ra, nàng cảm thấy Triệu Minh Phong mới là nhân tuyển cho vị trí tổ trưởng Ám tổ.
- Chỉ cần tổ trưởng Triệu thấy phương án này khả thi thì không có vấn đề gì, tôi tin như vậy chồng sẽ đồng ý.
Mộc Hàm lại tin tưởng mười phần với phương án của mình:
- Tất nhiên để tránh cho người ta nói này nọ, chồng cũng không phải hoàn toàn chẳng làm gì, ngoài chức vụ tổ trưởng Ám tổ trên danh nghĩa, tôi nghĩ rằng còn phải cho cậu ấy một chức vị nữa.
- Chức vị gì?
Mị Nhi vội vàng hỏi.
- Cô nên biết, lần này chồng ở lại nơi đây không ít ngày, những ngày qua cậu ấy còn kiêm luôn nhiệm vụ huấn luyện viên của Địa tổ.
Mộc Hàm nói.
Mị Nhi gật đầu, chuyện này nàng biết.
- Những ngày này thành viên Địa tổ phát triển rất mạnh, có thể nói chồng rất thích hợp làm huấn luyện viên. Lần này chồng chỉ dạy cho bọn họ kỹ thuật cận chiến, thực tế chồng còn hiểu rất nhiều thứ, ví dụ như kỹ thuật bắn súng, đao pháp, tất cả đều xuất sắc. Nếu cậu ấy tình nguyện làm huấn luyện viên cho thành viên Ám tổ, như vậy tuyệt đối không phải vấn đề.
Mộc Hàm nhanh chóng nói:
- Đến lúc đó sợ rằng Ám tổ sẽ ngày càng mạnh.
Mị Nhi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:
- Ý kiến này rất tốt, nhưng vấn đề là vừa rồi không phải cô nói không cho cậu ta làm gì sao? Để cậu ta ngẫu nhiên làm huấn luyện viên thì còn có thể, bây giờ bắt cậu ta làm huấn luyện viên thật sự, như vậy có khả năng không?
- Không cần cậu ấy liên tục làm huấn luyện viên, chỉ cần mỗi năm lại đây nghỉ ngơi một tháng là được.
Mộc Hàm nói.
- Nhưng cậu ta sẽ đồng ý mỗi năm vào đây một tháng sao?
Mị Nhi càng khó tin điều này.
Mộc Hàm khẽ cười với Mộc Hàm:
- Chẳng lẽ cô cảm thấy hai người chúng ta ở cùng một chỗ không có chút sức quyến rũ với cậu ấy sao?
- Có ý gì?
Mị Nhi không kịp phản ứng.
- Rất đơn giản, chỉ cần tôi và cô ở đây, mỗi năm yêu cầu chồng về đây nghỉ ngơi một tháng không phải là vấn đề, chỉ cần chúng ta ở cùng với cậu ta, cậu ta sẽ chẳng bao giờ chán, tất nhiên sẽ không đi.
Mộc Hàm cũng không nghi ngờ sức quyến rũ của mình.
Mị Nhi không biết nói gì, thì ra là như vậy, rõ ràng Mộc Hàm đang muốn dùng sắc để thu hút sắc lang kia. Nhưng ngoài ý kiến này, thì đề nghị của Mộc Hàm làm cho nàng động tâm.
- Tôi cần phải hỏi ý kiến của tổ trưởng, nếu anh ấy cảm thấy điều này có thể thực hiện được, như vậy cô có thể nói với Hạ Thiên.
Mị Nhi có chút chần chừ rồi nói.
- À, được, cứ như vậy.
Mộc Hàm khẽ gật đầu.
Mị Nhi đứng dậy bỏ đi, Mộc Hàm cũng đứng lên quay về khu nhà tập thể, còn Hạ Thiên thì đang đi về phía tòa nhà Vọng Kinh.
Hạ Thiên đi vào tòa nhà, hắn chuẩn bị đi tìm Ninh Khiết, đúng lúc này sau lưng hắn lại vang lên một âm thanh vui sướng:
- Đại ca, trùng hợp vậy sao?