Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 655: Không ai dám nợ tôi




- Điều này sao? Tôi cũng không biết là bao nhiêu, nhưng tôi và vợ đều có thể ở lại là được, vì tôi có rất nhiều vợ.



Hạ Thiên gãi đầu nói.



Tiền Vạn Kim có chút trầm ngâm, sau đó lão mở miệng nói:



- Hạ thần y, tôi nghĩ rằng dù cần một cái nhà như thế nào thì ba mươi tỷ cũng đã là quá đủ. Nếu không thì thế này, Hạ thần y, tôi có thể nhận lời giúp cậu xây một căn nhà, dù là chi phí thế nào thì tiền sẽ do Tiền gia bỏ ra, nếu vượt qua con số ba mươi tỷ thì chúng tôi sẽ bổ sung, nếu chưa cần đến ba mươi tỷ, còn dư tiền thì chúng tôi sẽ trả lại cho cậu, cậu thấy thế nào?



- Ý kiến này rất hay, cứ như vậy đi.



Hạ Thiên khẽ gật đầu đồng ý.



Tiền Vạn Kim chậm rãi thở ra một hơi, sau đó lão khách khí hỏi:



- Hạ thần y, có cần tôi làm giấy nợ với cậu không?



- Không cần.



Hạ Thiên phất tay không cần quan tâm:



- Không ai dám nợ tôi.



- Hạ thần y yên tâm, Tiền gia chúng tôi gần đây rất uy tín, tuyệt đối không quỵt nợ.



Tiền Vạn Kim vội vàng nói.



- Hạ Thiên, cậu không thấy mình có hương vị nhân lúc nhà cháy mà hôi của sao?



Tiền Tiểu Phú lúc này nhịn không được phải mở miệng, bộ dạng có chút tức giận:



- Trị một căn bệnh mà thu hơn ba mươi tỷ, trên đời này có cái giá chữa bệnh như vậy sao?



- Cũng không phải chữa bệnh cho anh, liên quan gì đến anh?



Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Tiền Tiểu Phú:



- Sao anh không hỏi thêm một câu nữa, trên đời này có thầy thuốc nào lợi hại hơn tôi?



- Nhưng cậu lấy giá quá cao, một tỷ là đã cao rồi, cậu lại lấy những ba mươi tỷ.



Tiền Tiểu Phú hừ một tiếng:



- Tôi càng hoài nghi, bệnh tình của anh tôi có phải do cậu mà ra không? Trước đó anh ấy rất tốt, đi đến thành phố Giang Hải một chuyến, gặp mặt cậu một lần, sau đó cậu nói anh ấy có bệnh... ....





- Tiểu Phú, câm mồm, không được nói loạn.



Vẻ mặt Tiền Vạn Kim chợt trầm xuống, lão quát lên nghiêm nghị.



- Bố, chẳng lẽ bố không cảm thấy... ....



Tiền Tiểu Phú còn muốn nói thêm điều gì đó.



- Câm mồm.



Tiền Vạn Kim rống lên tức giận:



- Con còn muốn anh mình còn sống không? Ba mươi tỷ tính là gì? Có đáng giá bằng sinh mệnh của anh con sao? Bố nói cho con biết, đối với Tiền gia chúng ta, chỉ cần có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề, như vậy không được coi là vấn đề.




Tiền Tiểu Phú muốn nói chợt dừng lại, cuối cùng hắn cũng chỉ biết dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên, hắn xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, rõ ràng rất bất mãn vì hành động xảo trá của Hạ Thiên với Tiền gia.



- Hạ thần y, kính xin cậu đừng chú ý, tôi thay mặt Tiểu Phú xin lỗi cậu.



Tiền Vạn Kim dùng ánh mắt hối lỗi nhìn Hạ Thiên, thực tế muốn nói lão không có hoài nghi như Tiền Tiểu Phú chỉ là giả, nhưng lão thấy, dù Tiền Đa Đa thật sự bị Hạ Thiên làm cho sinh bệnh thì cũng phải trả tiền chữa bệnh, người ta thường nói tiền đi thay người, đạo lý là như vậy.



Ba mươi tỷ dù là rất nhiều, nhưng Tiền Vạn Kim cảm thấy dùng để mua tính mạng của Tiền Đa Đa cũng rất đáng, tính mạng của Tiền Đa Đa cũng chẳng phải chỉ có số tiền nhỏ kia mà thôi.



- Tôi cũng sẽ không so đo với những kẻ không tiền.



Hạ Thiên lười biếng nói:



- Dù sao sau này tôi cũng không chữa bệnh cho cậu ta.



- Hạ thần y, bây giờ cậu có thể chữa cho Tiền Đa Đa được chưa? Tình huống của anh ấy bây giờ ngày càng xấu đi.



Quan Đình lúc này ở bên cạnh chợt nói.



Hạ Thiên quay đầu nhìn, hắn phát hiện sự thật đúng là như vậy, nãy giờ nói chuyện qua lại và Tiền Đa Đa đã nhắm mắt, có lẽ đã hôn mê.



- Đây là độc chất gì? Sao lợi hại như vậy?



Hạ Thiên thì thào nói.



Quan Đình khẽ giật mình:



- Hạ thần y, cậu nói Đa Đa trúng độc sao?




- Đúng vậy, anh ấy trúng độc vào đêm qua, đáng lý ra dựa theo nguyên nhân sinh bệnh thì sẽ không chết nhanh như vậy. Nhưng bây giờ độc chất phác tác nhanh hơn tốc độ tử vong của anh ấy, vì vậy tôi mới nghĩ rằng không biết anh ấy có thù oán với ai mà như vậy.



Hạ Thiên lấy ra một cây ngân châm rồi nhanh chóng đâm lên người Tiền Đa Đa.



- Trúng độc tối qua sao?



Vẻ mặt Quan Đình trở nên tái nhợt:



- Nhưng...Tối qua chúng tôi đi ăn cơm tây, uống nửa bình rượu đỏ, như vậy sao có độc?



- Tiểu Đình, trước tiên không nên quan tâm đến vấn đề này.



Tiền Vạn Kim khẽ vỗ vai Quan Đình:



- Đợi Hạ thần y chữa xong bệnh cho Đa Đa, sau đó chúng ta suy xét nguyên nhân cũng không muộn, bây giờ chúng ta không nên quấy rầy Hạ thần y.



Quan Đình khẽ gật đầu không nói gì, nàng dù sao cũng hiểu nặng nhẹ, bây giờ vấn đề quan trọng nhất là chữa tốt cho Tiền Đa Đa, những thứ khác không tính là gì.



Hạ Thiên cầm lấy ngân châm nhanh chón đâm lên người Tiền Đa Đa, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, lúc đầu thời gian trôi qua hơi chậm, nhưng nháy mắt đã là mười phút đồng hồ. Lúc này Hạ Thiên đã đâm vài trăm châm, sau đó tốc độ của hắn bắt đầu chậm lại, vài phút sau cuối cùng hắn cũng dừng tay.



- Được rồi, đưa anh ta đi tắm, thuận tiện để anh ta bài tiết tất cả ra ngoài.



Hạ Thiên nói với Quan Đình.



Quan Đình còn chưa phục hồi tinh thần trở lại, lúc này Tiền Đa Đa đã nhanh chóng ngồi thẳng người trên giường bệnh, hắn vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.



Tiền Vạn Kim thở phào một hơi, trong lòng sinh ra cảm khái. Đúng là không phục không được, y thuật của Hạ Thiên quả nhiên không phải khoác lác, con trai của lão vừa hấp hối bây giờ đã có thể đứng lên chạy như bay vào nhà vệ sinh.




- Hạ thần y, thật sự cảm ơn cậu.



Tiền Vạn Kim dùng ánh mắt cực kỳ chân thành nhìn Hạ Thiên:



- Nếu không có cậu thì sợ rằng Tiền Đa Đa sẽ khó qua được cửa ải này.



- Điều đó là đương nhiên, không có tôi thì anh ta nhất định sẽ phải chết.



Hạ Thiên không khiêm tốn:



- Nhưng ông cũng không cần cảm ơn tôi, vì tôi sẽ lấy tiền chữa bệnh.



- Dù là thế nào thì tôi vẫn phải cảm ơn Hạ thần y. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL




Tiền Vạn Kim cũng coi như là người thiệt tình, lão không sợ dùng tiền, chỉ sợ có tiền bỏ ra cũng không chữa hết bệnh.



- Này, bệnh viện này còn chỗ nào an toàn không?



Hạ Thiên hỏi một câu.



Tiền Vạn Kim cảm thấy nao nao:



- Hạ thần y, ý của cậu là... ....



- Tôi cần một chỗ an toàn, tốt nhất là không có ai quấy rầy mới có thể chữa hết bệnh cho Tiền Đa Đa.



Hạ Thiên giải thích một câu.



Tiền Vạn Kim càng kinh ngạc:



- Hạ thần y, cậu nói là...Đa Đa còn chưa được chữa xong?



- Đúng vậy.



Hạ Thiên lười biếng nói:



- Vừa rồi tôi chỉ giúp anh ta giải độc mà thôi, vấn đề ở cơ thể anh ấy vẫn còn chưa được giải quyết, thật ra thứ đó khá phiền phức, vì vậy tôi cần một địa điểm an toàn.



- Như vậy thì chúng ta nên quay về Tiền gia.



Tiền Vạn Kim suy nghĩ rồi nói.



Hạ Thiên cũng không có ý kiến gì với vấn đề này, thật ra hắn bây giờ cũng không có yêu cầu quá cao với địa phương an toàn. Dù tình huống của Tiền Đa Đa có chút phiền phức, muốn chữa khỏi phải dùng Ngịch Thiên Bát Châm, nhưng thật ra chỉ dùng đệ nhị châm mà thôi, với công lực Ngịch Thiên Bát Châm của hắn vào lúc này thì dùng đệ nhị châm cũng chẳng có ảnh hưởng gì nhiều.



Một lúc sau Tiền Đa Đa từ trong nhà vệ sinh đi ra, vẻ mặt đã khá hơn rất nhiều, lúc này Tiền Vạn Kim cũng đã sắp xếp xe chuẩn bị rời khỏi bệnh viện. Đúng lúc này điện thoại của Hạ Thiên lại vang lên.



- Chị Vân Thanh, chị nhớ tôi rồi sao?



Hạ Thiên rất vui vẻ nhận điện thoại, vì lần này người điện thoại đến là Vân Thanh.



Nhưng điều làm cho Hạ Thiên cảm thấy bất ngờ chính là đầu dây bên kia vang lên một âm thanh của Vân Tiểu Đông:



- Chú xấu xa, không tốt rồi, mẹ bị mấy chú cảnh sát bắt đi rồi.