Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 657: Thả người còn phải nói lời xin lỗi




Vẻ mặt Cốc Tử Điền có chút khó coi, hắn lấy điện thoại ra tìm một lúc, sau đó đưa đến trước mặt Vân Thanh:



- Cô nói Hạ Thiên, là hắn sao?



- Đúng vậy, chính là hắn.



Vân Thanh khẽ gật đầu, sau đó nàng lập tức không nhịn được phải hỏi:



- Hắn, chẳng lẽ hắn là phần tử khủng bố?



- Hy vọng là không phải.



Vẻ mặt Cốc Tử Điền có chút khó coi, giọng điệu chợt trở nên hòa hoãn rất nhiều:



- Luật sư Vân, làm phiền chị nói rõ những vấn đề xảy ra vào tối qua một lần.



Cốc Tử Điền không những biết Hạ Thiên, hơn nữa còn là người tận mắt nhìn thấy năng lực của đối phương. Trước đó sự kiện một tên khốn định nổ bom trong siêu thị cũng do Hạ Thiên giải quyết, điều này làm cho Cốc Tử Điền cảm thấy Hạ Thiên không phải là phần tử khủng bố. Tất nhiên hắn rất sợ Hạ Thiên là phần tử khủng bố, vì loại người như Hạ Thiên nếu thật sự là phần tử khủng bố thì sẽ là cơn ác mộng với tất cả cảnh sát.



Vân Thanh gật đầu, nàng cũng không giấu diếm mà nói rõ chân tướng sự việc, nàng cũng không muốn mình bị người ta nghi ngờ là phần tử khủng bố, điều này chẳng thể nào nó đùa được.



Cốc Tử Điền càng nghe thì vẻ mặt càng khó coi, hắn cũng không ngu, đây chẳng phải chỉ là một vụ án nhỏ thôi sao? Thủ đô thường phát sinh những chuyện thế này, tuy hắn chưa từng tự mình đi xử lý nhưng không phải chỉ được nói qua một lần.



Đúng lúc này điện thoại của Cốc Tử Điền lại vang lên.



Cốc Tử Điền lấy ra xem, là cục trưởng La Dân Sinh điện thoại đến, vì vậy hắn tranh thủ nhận điện thoại:



- Cục trưởng... ....



La Dân Sinh không đợi Cốc Tử Điền kịp nói gì, lão lập tức hỏi ngay:



- Có phải cậu bắt một người phụ nữ tên là Vân Thanh?



- Cục trưởng, có chuyện này.



Cốc Tử Điền cảm thấy không ổn, chuyện này sao lại kinh động đến cục trưởng cục công an thủ đô rồi?



- Vì sao lại bắt cô ấy?





La Dân Sinh hỏi nguyên nhân.



- Cục trưởng, là thế này, có người nói cô ấy là phần tử khủng bố, muốn tôi... ....



Cốc Tử Điền nói khá nhỏ, đúng là gặp quỷ, sao hắn có thể nói rõ sự việc cho được?



- Làm càn.



La Dân Sinh nổi giận:



- Mau thả người, mau xin lỗi cô ấy.




- Nhưng, cục trưởng, chúng ta còn chưa điều tra rõ ràng.



Cốc Tử Điền ngây ngẩn nói, hắn cũng chẳng phải không muốn thả người, nhưng dù sao cũng phải công tác có trình tự chứ?



- Có gì mà điều tra?



La Dân Sinh tức giận nói:



- Cốc Tử Điền, gần đây cậu rất thông minh, sao bây giờ lại làm càn? Vân Thanh là bạn gái của Hạ Thiên, cậu có thể nói Hạ Thiên là phần tử khủng bố sao?



Đứng ở góc độ của La Dân Sinh thì tất nhiên sẽ không cho rằng Hạ Thiên là phần tử khủng bố, vì Hạ Thiên có quan hệ với Mộc Hàm, dù sao hắn cũng không phải là phần tử khủng bố. Nếu Hạ Thiên là phần tử khủng bố thì Mộc Hàm sẽ chẳng thể nào được ngồi yên trên địa vị tổ trưởng Địa tổ. Ai sẽ cho một người phụ nữ của một tên khủng bố làm tổ trưởng Địa tổ? Trừ khi đầu óc đám thượng cấp có vấn đề.



Nhưng vấn đề là Cốc Tử Điền không biết rõ thân phận của Mộc Hàm, vì vậy hắn cũng không đưa ra phán đoán như vậy:



- Cục trưởng, tôi sẽ giữ cô ấy lại một lúc... ....



Cốc Tử Điền tuy có chút buồn bực nhưng vẫn phải nghe lời cục trưởng mà chẳng dám cãi lại.



- Không cần phải chờ gì cả, lập tức thả ngay.



La Dân Sinh tức giận nói:



- Cốc Tử Điền, tôi đã nói với anh rồi, Hạ Thiên đã điện thoại cho tôi, nếu cậu không thả người sớm, như vậy Hạ Thiên gặp cảnh sát sẽ ra tay đánh người. Người khác thì không nói làm gì, chẳng lẽ cậu không biết hắn ta nói được làm được sao?




- Cục trưởng, tôi hiểu rồi, tôi sẽ thả người ngay.



Cốc Tử Điền bây giờ không còn chút ý nghĩ do dự, năng lực của Hạ Thiên dù sao cũng vẫn làm hắn phải sợ hãi.



Cốc Tử Điền cúp điện thoại, sau đó hắn dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Vân Thanh:



- Luật sư Vân, thật xin lỗi, chúng tôi đã bắt sai người, bây giờ chị có thể đi.



- Cảnh sát Cốc, tôi muốn biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?



Vân Thanh không muốn bỏ đi một cách mù mờ như vậy.



- Luật sư Vân, là thế này, Dương Lâm báo rằng các người đả thương hắn, hơn nữa hắn ta còn nói vô tình nghe được mọi người bày mưu khủng bố. Chị cũng biết rồi đấy, thời điểm này rất quan trọng, có người chuyển thông tin lên trung tâm chống khủng bố, vì vậy chúng tôi bắt được Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào ở tòa nhà Vọng Kinh, đồng thời cũng biết được cô đang dạo chơi ở tường thành. Cuối cùng chúng tôi chạy đến bắt chị, bây giờ nói tóm lại tất cả chỉ là hiểu lầm.



Cốc Tử Điền giải thích một lượt, lúc này hắn không giải thích không được, nếu Hạ Thiên cứ tiếp tục truy cứu thì sợ rằng hắn sẽ gặp xui xẻo.



Vân Thanh lúc này mới hiểu, thì ra không phải là Hạ Thiên có vấn đề, rõ ràng là Dương Lâm bên kia giả tạo sự thật, vì vậy nàng lập tức nổi giận:



- Cảnh sát Cốc, điều này căn bản không phải là hiểu lầm, Dương Lâm cố ý hãm hại chúng tôi, tôi muốn truy cứu trách nhiệm của anh ta.



Cốc Tử Điền vội vàng gật đầu;



- Không có vấn đề, điều này là nhất định, chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của anh ta.




- Tôi sẽ theo dõi chuyện này, tôi chỉ hy vọng các anh có thể xử lý công bình công chính. Còn nữa, Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào chỉ đến đây để đòi nợ, cũng không phải là phần tử khủng bố, vì vậy tôi hy vọng các anh thả bọn họ ra.



Vân Thanh còn nói thêm.



Cốc Tử Điền cũng đáp ứng ngay:



- Không có vấn đề, tôi sẽ lập tức điện thoại thả người.



Cốc Tử Điền có chút chần chừ, sau đó hắn mở miệng:



- Luật sư Vân, chị có thể điện thoại cho Hạ Thiên được không?




- Gọi điện thoại cho cậu ta làm gì?



Vân Thanh có chút buồn bực.



Cốc Tử Điền chợt mơ hồ, người ta chẳng phải là đàn ông của cô sao? Bây giờ cô không sao, chẳng lẽ không điện thoại cho hắn?



Cốc Tử Điền nghĩ như vậy nhưng không dám nói ra, hắn chỉ phải cẩn thận giải thích:



- Luật sư Vân, là thế này, Hạ Thiên đang tìm chị, chị tốt nhất nên gọi điện thoại báo rằng đã bình an, nếu không chúng tôi cũng khốn khổ.



Vân Thanh chợt sững sờ:



- Các anh khốn khổ cái gì?



Cốc Tử Điền có chú khó chịu, người phụ nữ này chẳng phải có một thằng đàn ông trâu chó sao? Đáng giá phải đánh lên mặt hắn vậy à?



- Luật sư Vân, tôi cần phải báo cáo với cục trưởng, cục trưởng của chúng tôi đã rất khốn khổ vì Hạ Thiên, nếu cục trưởng đã mệt thì tôi càng mệt hơn, bây giờ cô đã hiểu chưa?



Cốc Tử Điền nói bằng giọng ngột ngạt.



Vân Thanh há hốc mồm, đến lúc này nàng mới hiểu, xem ra cảnh sát tình nguyện thả nàng không vì ai khác mà vì Hạ Thiên. Rõ ràng đối phương không phải chẳng phải là phần tử khủng bố, hơn nữa còn là loại người làm người ta sợ hãi.



- Được rồi, làm phiền anh cho tôi mượn điện thoại, lúc này tôi không mang theo điện thoại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Vân Thanh cuối cùng cũng đồng ý.



Vân Thanh mượn điện thoại của Cốc Tử Điền, sau khi nàng xác nhận Vân Tiểu Đông không có việc gì thì mới bấm số của Hạ Thiên. Trước nay nàng rất mẫn cảm với dãy số này, vì vậy nàng nhớ rất rõ.



- Hạ tiên sinh, là tôi, tôi đã không sao, cám ơn sự trợ giúp của cậu.



Điện thoại được nối thông, Vân Thanh mở miệng nói.



Cốc Tử Điền ở bên cạnh chợt buồn bực, Vân Thanh này chẳng phải là phụ nữ của Hạ Thiên à? Sao lại nói chuyện khách khí như vậy?