Hồ Ly Chẳng Ra Hồ Ly

Hồ Ly Chẳng Ra Hồ Ly - Chương 42: Quấy rầy




Y Lãnh Y ngồi trên xe Tử Phong Ngưng, cúi đầu, cầm di động nhìn nhìn, màn hình vẫn tối đen như trước, không có chút tin tức. Y Lãnh Y thở dài, quay đầu đi chỗ khác.



Lúc quay đầu, Y Lãnh Y nhìn thấy một hình nộm hồ ly treo phía trên bên cạnh tay lái của Tử Phong Ngưng, không khỏi sửng sốt, nghi hoặc nhìn Tử Phong Ngưng. Nàng biết Tử Phong Ngưng cũng không phải loại người mà không có việc gì lại treo hình nộm trên xe cho vui. Hồ ly, chẳng lẽ có liên quan tới Hồng nhi sao?



Tử Phong Ngưng vỗ vỗ tay lái, nhìn ngoài cửa sổ, cảm thấy cái nhìn chăm chú của Y Lãnh Y, khoé miệng hơi cong lên: “Y Y, thích không? Hồ ly đấy.”



“Chị treo nó làm gì?” Y Lãnh Y vội hỏi, bàn tay hơi siết chặt.



“Trừ tà.” Tử Phong Ngưng không chút biến sắc phun ra mấy chữ, tay mạnh mẽ đánh tay lái một chút, vượt qua chiếc xe phía trước. Cuối cùng quay đầu lại cười cười với Y Lãnh Y: “Gần đây đột nhiên tôi cực thích hồ ly.”



Nói xong, Tử Phong Ngưng vươn tay phải nắm lấy mặt hình nộm con hồ ly, cười nhẹ nhàng với Y Lãnh Y: “Không đáng yêu sao?”



Y Lãnh Y không nói, siết chặt tấm đệm xe, khuôn mặt bao phủ một tầng giận dữ nhàn nhạt, mà lòng đã sớm loạn thành một đoàn. Chị ta đã biết hay chỉ là trùng hợp thôi?



Tử Phong Ngưng nhìn, biết nàng nghĩ gì, cũng không nhiều lời nữa, khẽ cười, tiếp tục lái về nhà.



Vừa vào cửa, ba Tử, mẹ Tử liền ra đón, lôi kéo tay Y Lãnh Y hỏi han ân cần, rất thân thiết. Y Lãnh Y miễn cưỡng cười cười, không chịu nổi sự nhiệt tình của hai người, bị kéo vào phòng, xấu hổ ngồi trên sô pha, miễn cưỡng ứng phó với mấy câu hỏi của hai ông bà, mà trái tim lại sớm không ở trên người mình. Chẳng lẽ Tử Phong Ngưng đã sớm biết thân phận của Hồng nhi? Với tính tình của chị ta nhất định sẽ tìm cách đối phó nàng, phải làm sao bây giờ……



Sau khi Tử Phong Ngưng xuống xe rồi chỉ mỉm cười đứng một bên nhìn, cũng không nói gì, chờ đến khi Y Lãnh Y vào nhà rồi ánh mắt liền biến đổi, nháy mắt trầm mặt, hai tay đút túi, nhìn con đường phía sau, khẽ giễu cợt: “Từ khi nào thì Hồ tổng trở nên khúm núm như vậy? Nếu đã đến đây thì đi ra lộ cái mặt đi.”



Phía sau Tử Phong Ngưng vẫn như trước không một bóng người, nàng ngửa đầu đợi thật lâu, rốt cục không kiên nhẫn: “Không phải ngươi là yêu tinh sao? Yêu tinh cũng sợ người? Sao, không dám gặp ta? Sợ ta ăn thịt ngươi?!”



“Không dám gặp ta cũng có thể, chẳng lẽ — ngươi không muốn gặp Y Y sao?”



“Hừ hừ, Hồ Mộ Y, ngươi làm người thật thất bại, ngươi cho là tất cả mọi thứ ngươi làm với ta ta đều không biết sao? Ngươi không khỏi quá ngây thơ rồi!”



Rốt cục, dưới liên tiếp tiếng mắng chửi của nàng, Hồ Mộ Y sắc mặt âm trầm đi ra, lạnh lùng quét mắt liếc Tử Phong Ngưng một cái, nhưng không vì lời của nàng mà có chút thay đổi, ánh mắt vẫn như trước vô cùng lo lắng dõi về phía Y Lãnh Y rời đi.



Tử Phong Ngưng ngừng mắng, dựa vào cửa xe nhìn Hồ Mộ Y nghiền ngẫm: “Muốn gặp nàng?”



Ánh mắt Hồ Mộ Y ảm đạm, yên lặng cúi đầu, không nói một lời.





Gặp lại, thật sự rất muốn gặp, chỉ cần gần một cái bóng của Y Lãnh Y cũng có thể khiến nàng phát cuồng. Nỗi khổ tương tư, nàng xem như đã hoàn toàn cảm nhận được. Nhưng mà, nàng có tư cách gì để nói muốn gặp người kia đây……Y Y, nàng — nàng sợ là vẫn hận mình.



Đôi mắt hẹp dài nheo lại, Tử Phong Ngưng nhìn nàng từ trên xuống dưới. Hôm nay Hồ Mộ Y theo phong cách trung tính, mái tóc dài buộc lên gọn ghẽ, ân phục màu đỏ tự nhiên mở rộng, bày ra áo lông trắng hồng, quần dài màu lam bó sát người, phụ trợ cho cặp chân thon dài, rất có tính thẩm mỹ. Trên khuôn mặt trắng nõn của Hồ Mộ Y, đôi mày cau lại, giống như có mây đen dày đặc, đôi mắt băng giá, bắn ra quang mang lạnh lùng, môi mấp máy lại nói không ra một lời.



Tử Phong Ngưng nhìn cười khẽ: “Chậc chậc, ta đã nói mà, phàm phu tục tử như chúng ta sao có thể xinh đẹp như thế. Thì ra là một con hồ ly tinh.”



Hồ Mộ Y nghe xong ngẩng phắt đầu, hung hăng nhìn nàng: “Tử Phong Ngưng, ngươi không sợ ta giết ngươi?”



Tử Phong Ngưng cười lạnh, lấy điếu thuốc, châm lửa, đặt lên miệng: “Ngươi sẽ không.”




Hồ Mộ Y vẫn nhìn nàng chằm chằm như cũ, ánh mắt ngày càng lạnh như băng.



Tử Phong Ngưng hút thuốc, nhả ra một vòng khói giữa không trung, tự tiếp tục nói với mình: “Nhìn cô gái mình yêu thương đi cùng tình nhân có cảm giác gì, Hồ Mộ Y?”



“……”



“Với thân phận hồ ly tinh của ngươi, tranh giành với ta thế nào đây?”



“……”



“Ngươi xem, cho dù hiện tại Y Y không tha thứ cho ta, nhưng nàng có vô vàn mối liên hệ với ta. Đời này, nàng rốt cuộc cũng chỉ thuộc về một mình Tử Phong Ngưng ta mà thôi.”



Dần dần, mắt Hồ Mộ Y đỏ lên, mỗi một câu của Tử Phong Ngưng đều giống dao nhọn đâm vào trái tim nàng, lưu lại đầm đìa máu chảy sau đó cười khẽ rời đi. Thật lâu sau, Hồ Mộ Y chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tử Phong Ngưng: “Tử Phong Ngưng, mặc kệ người nói thế nào thì ta cũng sẽ không buông Y Y. Cho dù nàng không hề yêu ta……”



Nói tới đây, Hồ Mộ Y ngửa đầu nhìn trời, cố gắng không cho nước mắt chảy xuống.



“Tử Phong Ngưng, đối xử với nàng thật tốt, đừng lại coi nàng như món đồ chơi mà tuỳ tiện đùa giỡn nữa, Y Y nàng cũng thực đáng thương…..”



Nói xong, Hồ Mộ Y xoay người, yên lặng rời đi.




Y Y, em phải hạnh phúc đó, Hồng nhi nhất định sẽ vĩnh viễn canh giữ bên cạnh em.



Sương khói tràn ngập, Tử Phong Ngưng nhìn thân ảnh suy sụp của Hồ Mộ Y, ánh mắt càng tăm tối. Một lát sau, ném tàn thuốc trong tay xuống đất, dùng sức dẫm nát, đổi một bộ mặt tươi cười, đi vào nhà.



***



Thiên Thụ kinh hãi nhìn Hồ Mộ Y vẻ mặt sầu bi chầm chậm đi vào động Hồ Liên, vội buông gà nướng trong tay xuống, xoa xoa cái cằm bóng nhẫy, thật cẩn thận xem xét nàng: “Hồng nhi, lại làm sao thế? Không phải nói lén đi mừng sinh nhận Y Y sao? Thế nào lại trở về sớm vậy?”



Hồ Mộ Y không để ý tới nàng, cứ thế đi tới trước, đặt mông lên sàn nhà lạnh như băng: “Hừ hừ, người ta còn cùng mừng sinh nhật với ta? Không biết ăn uống vui vẻ biết bao nhiêu với Tử Phong Ngưng nữa.”



“Ra thế.” Thiên Thụ nghe xong cầm chân gà nướng hung hăng cắn một miếng: “Vậy ngươi cứ yên ổn ở trong động đi, đừng đi làm phiền người ta vui vẻ nữa.”



“Lôi Thiên Thụ!!!” Hồ Mộ Y nổi giận, cái này mà gọi là bạn tốt cái gì? Từ sau khi nàng đến động Hồ Liên, tiền tiêu vặt mấy năm của mình đều bị nàng lấy đi mua gà ăn. Người ta nuôi một tiểu bạch kiểm thì không có việc gì còn có thể đùa giỡn chút, nàng nuôi một phích lịch kiều oa lại chỉ có thể ngày ngày chịu người ta đả kích. Trong lòng cực kỳ bất bình, vừa định mở miệng răn dạy Thiên Thụ thì tiếng chửi quen thuộc lại vang lên ngoài động.



“Khốn kiếp, ngươi đi ra cho ta!”



Hồ Mộ Y nghe xong trắng mặt, ảo não lắc đầu. Nàng cực kỳ hối hận hành vi ngu xuẩn ngày đó mình đùa giỡn “đám bà già” ấy, con sói con này thật đúng là sảng khoái tuân thủ lời hứa, ra lệnh lang tộc lui về, không quấy nhiễu gia tộc hồ ly nữa, hai tộc coi như quay trở lại tốt đẹp như trước. Nhưng mà, người ta “bọ ngựa bắt bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau,” một mình nàng ở lại, ngày ngày canh giữ trước cửa động tạo ra tạp âm ô nhiễm, không kể mưa to giớ lớn, nhất định đúng giờ đến ngồi canh.



Thiên Thụ nghe xong cười trộm: “Tiểu lang đáng yêu kia lại tới kìa. Tiểu Hồng, mau ra xem đi.”




“Không xem!!!”



“Hồng nhi ah, ta thấy tám phần là nàng coi trọng ngươi, ngươi nghe thử xem, hai chữ ‘khốn kiếp’ này chất chứa bao nhiêu tình ý nha……”



Thiên Thụ uốn éo nói, đôi mắt nho nhỏ thỉnh thoảng liếc ra ngoài động. Từ sau lần đó nhìn trên kính tượng hết thảy, cho dù không tin là Y Lãnh Y làm hại Hồng nhi, nhưng lòng của nàng cũng dao động ít nhiều, không muốn Hồng nhi tiếp tục ở bên Y Lãnh Y, dù sao con người cũng không thân thuộc lắm. Lang và hồ lại xứng, thiên cổ chưa từng có, có khi còn có thể sinh ra giống biến dị gì đó. Chậc chậc, ngẫm lại thấy thực hứng thú.



Hồ Mộ Y thở dài, nằm nghiêng trên chiếc giường bạch ngọc, ôm hai tai, xoay người sang chỗ khác. Trong đầu nàng lúc này đều là hình ảnh Y Lãnh Y và Tử Phong Ngưng ở bên nhau, thế nhưng Lang Lâm lại cố tình không chịu để cho nàng yên tĩnh một lát, không ngừng kêu la ở bên ngoài.



Từ sau sự kiện “bắt cóc” lần đó, Lang Lâm trở thành tiêu điểm bàn tán của mọi người trong lang tộc, chuyện xấu giữa nàng và Hồ Mộ Y cũng bay khắp nơi, có người thậm chí còn trực tiếp lấy máy tính PS một con quái vật đầu hồ ly thân sói, lấy tên mỹ miều là “hậu duệ” của lang hồ. Lang Lâm nhìn thấy suýt chút nữa tức đến nổ mũi, đương trường biến trở về lang thân tìm được mẫu lang ghép ảnh PS đó, nghe nói đánh mẫu lang đó đến méo mặt, gần như huỷ dung, máu chảy ào ào. Như thế mọi người mới biết thu liễm, cuối cùng thậm chí phát triển đến mức mọi chuyện liên quan tới Hồ Mộ Y đều không được nhắc tới ở lang tộc.




Trước cuối tuần, lang tộc hứng trí bừng bừng tụ tập một chỗ, chúc mừng cuộc săn bắn mùa xuân thành công, ai ngờ không biết ở đâu nhảy ra một con công lang không có mắt mơ mộng tình đầu, ngâm thơ ca ngợi Lang Lâm: “Ah, Lâm Lâm, nàng ở trong mắt ta trong suốt đáng yêu như hồ nước kia; Ah, Lâm Lâm, tình cảm ngưỡng mộ sâu đậm của ta đối với nàng có trăng sao chứng giám; Ah, Lâm Lâm, đời này kiếp này ta nguyện trở thành chỗ dựa duy nhất của nàng.”



(dựa vào = y kháo)



Ngươi nói xem con công lang này thật đúng là không có mắt mà, lúc ngươi nhắc tới “hồ”, Lang Lâm đã biến sắc, lúc nhắc tới “mộ”, chén rượu đã bị ném lên bàn, thế mà ngươi dĩ nhiên còn có dũng khí nói tiếp, ghép đủ ba chữ “Hồ Mộ Y.” Nghe nói tên công lang kia bị Lang Lâm đương trường khiến cho huyết nhục mơ hồ, kêu cha gọi mẹ, cuối cùng được mấy lang có thân phận liên hợp lại cầu xin mới cứu được. Sau khi trở về, mất một tuần mới tỉnh lại, mà khuôn mặt tuấn tú cũng hoàn toàn bị huỷ, cũng bởi vậy mà để lại bóng ma tâm lý nghiêm trọng, thề đời này cũng không yêu nữ nhân.



Bất quá nỗi đau khổ của một mình hắn lại tạo phúc cho mọi người, mỗi khi bóng đêm buông xuống, tiểu lang nào mà không chịu ngủ, lang ba lang mẹ không hề nề hà, cười hù đám nhóc: “Nếu không ngủ, nếu không ngủ thì Lang Lâm a di tới đó!”



Lúc Lang Lâm biết suýt chút nữa bùng nổ, đương trường cắt tóc thề, đời này kiếp này nhất định phải đuổi giết Hồ Mộ Y!



Hồ Mộ Y buồn bực lật người, bị tiếng huyên náo của Lang Lâm làm phiền, cắn răng đứng dậy, xông ra ngoài nhanh như chớp.



Ngoài động, Lang Lâm đang cầm một chai nước khoáng làm dịu cổ họng, ngẩng đầu đối diện với trời, lớn tiếng gào: “Khốn kiếp, ngươi chính là nữ nhi của vương bát* cùng đản, vương bát đản!”



(*con rùa đen, đản: trứng ~> vương bát đản: con rùa rụt cổ)



“Khốn kiếp, ngươi chính là nữ sắc hồ không cần FACE!”



“Khốn kiếp, đời này ai cưới phải ngươi chắc chắn sẽ rớt xuống mười tám tầng địa ngục!”



Lang Lâm mắng đến vui vẻ, thế cho nên không phát hiện Hồ Mộ Y xuất hiện, vẫn ngửa cổ tu nước, xong rồi tiếp tục mắng. Hồ Mộ Y nhìn, thở dài, đi đến bên cạnh Lang Lâm, vươn tay chọc chọc cánh tay nàng: “Này, còn gọi hả? Khốn kiếp cũng ra rồi đây!”



Lang Lâm nghe xong sợ tới mức run lên, lập tức cúi đầu, kinh ngạc nhìn lại, há miệng, phụt nước lên mặt Hồ Mộ Y.



“Rốt cuộc ngưoi muốn làm gì???!!!” Hồ Mộ Y giận dữ, túm áo Lang Lâm, nhấc nàng lên.



Lang Lâm cúi đầu, nhìn y phục mình bị túm khiến lộ ra bộ ngực sữa, liền cắn răng, đá một cước thật mạnh về phía bụng Hồ Mộ Y: “Khốn kiếp, ngươi lại đùa giỡn giở trò lưu manh?!”