Hộ Người Bình An

Chương 2




Có lẽ hôm đó đã kích thích Thẩm Huyên.

Sau đêm đó, ta cũng chưa từng nhìn thấy Bùi Cảnh.

Vốn ám vệ không thể lộ ra ánh sáng.

Mà lúc trước Bùi Cảnh ở bên cạnh ta, cũng bởi vì gương mặt làm cho người ta vui mắt kia mà trở thành độc nhất.

Mà bây giờ, kẻ trở thành độc nhất bên cạnh ta lại là Vệ Tịch.

Mặc dù hắn cũng phải vì gương mặt của hắn.

Ta nhìn đám râu ria lôi thôi của Vệ Tịch, tương phản với đôi mắt chỉ thưởng thích vẻ đẹp của ta, thực sự không chịu nổi, quá cay mắt, đành di chuyển ánh mắt.

"Ngươi lại tới tìm bản cung làm gì?"

"Trách nhiệm của thần không phải là cần theo sát bảo vệ tiểu điện hạ hay sao?"

"Bản cung nói qua, ngươi là người bản cung muốn che chở, không cần liều mạng bảo hộ bản cung, chỉ cần làm bạn xíu là được."

Trước đây, ta cũng đã từng nói những lời này với Bùi Cảnh.

Chỉ là khi đó dù Bùi Cảnh không nói gì, nhưng đáy mắt loại lộ ra vẻ bị sỉ nhục.

Nhưng bây giờ, vừa nói xong, ta cảm giác có gì đó không đúng.

Ánh mắt của Vệ Tịch cũng lộ vẻ kỳ quái.

Hắn khựng lại, không thể tin chỉ vào mặt mình: "Tiểu điện hạ thực sự có thể ăn được gương mặt này của thần?"

Tên Vệ Tịch này, đúng là không hề giống một cái ám vệ chính thống xuất thân từ Ám Tư.

Khi nói những lời kia, vẫn là bộ dáng cà phất cà lơ.

Thế là ta quay đầu, nhân lúc hắn đang ngả ngớn không để ý mà tóm lấy đấm râu ria của hắn, chăm chú quan sát.

Cho đến khi ý cười trên mặt Vệ Tịch tiêu tan, toàn thân cứng ngắc, bây giờ mới ra vẻ nghiêm túc mở miệng: "Bản cung nhìn ngươi có vẻ tướng tá cũng không tệ, cạo hết râu ria, bản cung nghĩ mình cũng có thể ăn được."

Vệ Tịch nói không nên lời.

Thân thể cứng ngắc, ánh mắt nhìn loạn.

Nhưng ta chú ý tới vành tai phía sau lại đỏ au lên rồi.

Thế là ta càng tò mò, tên Vệ Tịch này đã bao nhiêu tuổi.

Đời trước lúc ta biết Vệ Tịch, người này đã làm tiểu thái giám.

Mặc dù ta không biết vì sao đường đường là ám vệ của hoàng tự lại lưu lạc tới mức tịnh thân làm thái giám nhưng nghĩ đến khi đó hắn cũng không còn nhỏ, nhất định là chịu không ít khổ cực.

Nghĩ đến đây, ta liếc mắt xuống phía thân dưới của Vệ Tịch, lại thuận miệng hỏi một câu: "Bao tuổi?" (*)

Ám vệ rất nhạy cảm.

Thế là ta chỉ cần nhìn người này từ trên xuống dưới một lần, gần như da thịt lộ ra bên ngoài đều ửng đỏ.

Khiến cho người khác cảm thán không thôi.

Chỉ là ta còn chưa cảm thán đủ, người này vừa ngượng ngùng lại vừa nghiêm túc hỏi ta: "Vậy làm trai lơ cho tiểu điện hạ thì tiền lương cao hơn là ám vệ thiếp thân không?"

Thế là ta cũng nghiêm túc suy nghĩ trả lời câu hỏi phía sau của hắn: "Tất nhiên!"

Hai bên nhìn nhau, sau đó -

"Vậy liền tới đi!!"

Vệ Tịch cởi áo ngoài, giọng nói khàn khàn: "Chỉ cần tiểu điện hạ ban thưởng thích hợp, muốn ta làm gì cũng được!"

"Đừng nói đến thân thể, ngay cả tim cũng có thể móc ra cho ngài!"

- Aiz, hoảng sợ nha!

Ta nhanh tay thả chỏm râu của Vệ Tịch, mặt không biến sắc, chỉ ra phía bên ngoài phủ điện: "Lăn cho bản cung!"

Vệ Tịch cười hi hi khi đi ra ngoài.

Trước khi đi còn lẩm bẩm: "Ha, cuối cùng ta cũng nhìn thấy bộ dáng tức giận của tiểu điện hạ."

"Tiểu cô nương ở tuổi này, nên là sinh khí bừng bừng, thể hiện cáu kỉnh mới là bình thường mà!"

Ta khẽ giật mình, loáng thoáng nhớ được hình như trước đây đã có người ở bên tai ta nói như vậy.

- Trăn Trăn tính tình sao lại tốt như vậy? Như thế này không được, tiểu cô nương thì nên tùy tiện nổi giận. Uhm, càn quấy một chút...Sợ cái gì? Có a huynh gánh cho muội, ta chính là Thái tử đấy!"

- Là a tỷ!"

- Được được được, là a tỷ! Nhưng Trăn Trăn, về sau xưng hô này chỉ có thể gọi lúc chỉ có hai ta mà thôi, chớ để người bên ngoài nghe thấy."

Vị a tỷ luôn mang nụ cười tươi sáng kia vẫn là dần phai mờ trong tâm trí ta.

Là a tỷ, không phải là hoàng huynh.

Nhưng có rất ít người biết được chuyện này.

Dù có người biết, có lẽ cũng sắp quên đi.

Ngay cả chính mẫu thân ruột của nàng.

Ngay cả chính nàng ấy.

Nhưng mà một người phóng khoáng rộng lượng như vậy, vậy mà lại chết trong sự dơ bẩn.

Thậm chí là ngay lúc đó có một ả phi tử quần áo không chỉnh tề ở bên cạnh thi thể của nàng khóc sướt mướt, tố cáo Thái tử sau khi say rượu khinh bạc nàng ta.

Khinh bạc?

Thật là nực cười!

Nàng rõ ràng chỉ là một cô nương vì dã tâm của mẫu thân ruột mà ép bản thân quên đi thân phận thật của mình vài chục năm.

Nhưng không có người sửa lại thanh danh cho nàng, cũng không người nào dám vì nàng mà đòi lại công bằng.

Nếu như tin tức Thái tử đương triều là nữ tử truyền đi, sẽ là một trận gió tanh mưa máu.

Hôm đó lửa cực lớn, khiến cho ta gần như muốn ngất xỉu.

Nhưng ta cưỡng ép mình nhìn, nhìn trận đại hỏa này bị dập tắt, nhìn một chỗ phế tích lụi bại không còn.

A tỷ của ta sinh ra quang minh lỗi lạc, có tài trị thế, vốn nên là một minh quân.

Cuối cùng chỉ còn lại ô danh, ngay cả sau khi c.h.ế.t cũng không được yên ổn.

Hôm đó mẫu hậu ôm ta khóc, luôn lặp đi lặp lại bên tai của ta: "Nếu nó không phải thân nữ nhi, nếu nó không phải thân nữ nhi..."

Ta ở đó nhưng không hề mở miệng.

Mẫu hậu cho rằng mình làm việc này kín kẽ không kẽ hở không ai biết.

Nhưng kiếp trước, trước khi phụ hoàng qua đời, chính miệng hắn nói với ta, hắn biết được a tỷ là thân nữ nhi.

Lúc đó hắn nằm trên long sàn, dù cho nửa thân đã tê liệt nhưng vẫn muốn chống người ngồi dậy, run run nâng tay chỉ về phía ta.

Có lẽ coi ta là a tỷ, sắc mặt phụ hoàng hung dữ, chỉ lặp lại:

"Nữ tử...đáng c.h.ế.t"

Chỉ vì là nữ tử không thể vào triều làm quan;

Chỉ vì là nữ tử không thể lập công danh.;

Chỉ vì nữ tử không thể làm hoàng trữ (người được thừa kế ngôi vua);

Chỉ vì nữ tử không được vượt qua nam tử!

Ta đã lâu không còn nhớ đến những chuyện cũ này.

Bây giờ lại vì câu nói kia của Vệ Tịch, lại đào ra được nhiều hồi ức hoang đường đáng buồn cười như vậy.

Nên là, a tỷ hãy nhìn mà xem, thế gian này đối với nữ tử khắc nghiệt như thế nào.

Nhưng ta lại không tin tà.

Ta muốn vì người, vì nữ tử thiên hạ xưng danh.

9

Mấy ngày sau, trong cung lưu truyền ta nhìn trúng ám vệ thiếp thân của mình, thậm chí còn có cả lời đồn bá vương ngạnh thượng cung với ám vệ.

Kiếp trước cũng có, chỉ là cũng không phải là lời đồn thổi.

Ta cũng không quá để ý.

Chỉ là nhìn thấy ánh mắt có vẻ xấu hổ thêm e sợ của Vệ Tịch kia, vẫn là khó kiềm chế được muốn động thủ đánh người.

Vì việc này, phụ hoàng đặc biệt triệu ta đến hỏi thăm.

Sau khi nghe thấy ta xác nhận đúng là ta đang cảm thấy hứng thú với ám vệ này, sắc mặt của hắn có chút phức tạp, cũng không nhiều lời.

Nhưng lại rõ ràng là bộ dáng thở phào nhẹ nhõm.

Mã cũng ngay sau đó, mẫu hậu cũng tuyên ta đến tẩm điện của nàng.

Nàng vẫn như thường lệ vừa uống chén canh an thần vừa nhìn ta, sau khi nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí, lại có vẻ tùy ý hỏi ta: "Thật là nhìn trúng nam tử kia rồi?"

"Vâng, nhi thần thấy thân thể hắn tráng kiện, nhất định là có chỗ hơn người."

Ta cười hi ha trả lời.

"Con ý..." Mẫu hậu nói giọng tức giận, sau vẫn là nở nụ cười, "Thôi, tùy con đi. Trước sau con vẫn là công chúa, cũng không dám có người nói gì con. Hơn nữa con còn có đệ đệ là Thái tử, về sau cũng có thể che chở con.".

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||

"À, dạo gần đây Thái phó khen Tử An học bài rất khá...'

Nàng như một người mẫu thân bình thường, kéo tay ta nói những chuyện về hoàng đệ.

Từ khi Thẩm Yên An được lập làm Thái tử, mẫu hậu dường như đã trở về dáng vẻ ngày xưa.

Nàng dường như đã quên đi có một nữ nhi vì dã tâm của nàng đã bị hãm hại c.h.ế.t oan.

Ta híp mắt nghe, sau đó chờ một chút rồi giả bộ có chút không kiên nhẫn la hét muốn ra ngoài chơi.

Thế là mẫu hậu mắng ta vài câu "Không tiến bộ, không có chút nào như đệ đệ của con.", sau đó phất tay cho phép ta rời đi.

Vệ Tịch ở bên ngoài trung cung chờ đợi.

Trong miệng người này ngậm lấy một đuôi cỏ không biết tìm thấy ở đâu, hai tay khoanh che trước ngực dựa vào tường.

Rõ ràng là ám vệ lãnh huyết vô tình, nhưng mà nhân duyên lại khá tốt, đi ngang qua cũng có nhóm người trong cung cũng có thể cùng hắn chào hỏi.

Đến nỗi còn nói chuyện phiếm không chút kiêng kị.

"Ngươi hỏi tiểu điện hạ ư? Đương nhiên ngài ấy thích ta, thích đến mức mỗi ngày đều muốn nhìn thấy ta!"

"Dáng vẻ của ta không được ư? Nông cạn, quá nông cạn! Tiểu điện hạ là loại người chỉ nhìn mặt thôi sao?"

Thậm chí khi nhìn thấy Thẩm Huyên mang theo Bùi Cảnh đến trung cung, Vệ Tịch còn đặc biệt nâng cao âm điệu.

"Tiểu điện hạ còn dặn dò riêng, nói ta là người mà ngài ấy che chở, khác với những ám vệ khác, ta chỉ cần bồi bạn ngài ấy là được."

Ta thấy mi mắt Bùi Cảnh run rẩy, ngước nhìn về phía Vệ Tịch như đang nhìn một người c.h.ế.t

Nhưng Bùi Cảnh không nhúc nhích.

Y yên lặng đứng bên cạnh Thẩm Huyên, giống như là trước kia ở cùng ta.

Ta gọi thị nữ đang định đi ra lại, vẫn tiếp tục ẩn mình trong bóng tối.

10

Mấy cung nhân hành lễ với Thẩm Huyên.

Nhưng rõ ràng là Thẩm Huyên thấy hứng thú với Vệ Tịch.

Thế là nàng chủ động hỏi Vệ Tịch những việc có liên quan đến ta, sau lại như vô ý nói câu:

"Đáng tiếc sự yêu thích của Tam hoàng tỷ dù sao cũng ngắn ngủi."

"Đó là đối với người khác," Vệ Tịch vẫn bộ dáng hi ha như cũ, chưa có nửa chút biến sắc, "Tiểu điện hạ đối với thần là khác biệt."

Người này lớn tiếng, ta nghe thấy rõ ràng, chỉ muốn cười lạnh.

Đúng rồi, ta đối với hắn là khác biệt.

Nếu không phải đời trước có mấy phần ân tình đưa cơm, ta sớm đã muốn lột hết y phục của tên tiểu thái giám tương lai này ném ra bên ngoài, để hắn mất hết mặt mũi trước mặt mọi người.

Ta liếc mắt, ánh mắt dừng lại trên người Bùi Cảnh.

Gương mặt y lạnh lùng đứng ở nơi đó.

Thế nhưng tay siết chặt bội kiếm lại không che giấu được tâm tư của hắn.

Ta biết Bùi Cảnh trọng sinh.

Ta cứ tưởng y tâm duyệt Thẩm Huyên, sau khi trùng sinh nhất định sẽ nói hết những bí mật của ta cho Thẩm Huyên biết.

Nhưng ta đã chờ mấy ngày, lại không thấy phía Thẩm Huyên có hành động gì, thậm chí ẩn ẩn theo xu thế tự loạn trận tuyến.

Mà mấy hành động của y ngày đó, lại giống như một mảnh thâm tình đối với ta mà lại bị ta làm tổn thương.

Chậc, thật khiến cho người ta buồn nôn đấy.

Ta bèn nhấc chân đi ra ngoài: "Sao, thất hoàng muôi coi trọng tiểu hộ vệ này của bản cung?"

"Vậy thì không được đâu," ta đưa để tay lên eo Vệ Tịch làm động tác thân mật, không ngừng cười, "Bản cung còn chưa chơi chán đâu."

"Hơn nữa, bản cung nhìn kẻ bên cạnh ngươi dáng vẻ cũng có vẻ tuấn tú. Chính là bản cung bây giờ thích mấy người tráng kiện một chút."

Ta cố ý "chậc" vài tiếng, tay còn chưa rời khỏi lưng Vệ Tịch.

Sau đó nhân lúc không có ai chú ý véo mạnh vài cái.

Thân thể Vệ Tịch cứng đờ, im lặng, mặt càng không có gì thay đổi.

"Tam hoàng tỷ chớ nói bậy."

Thẩm Huyên nhíu mày: "A Cảnh chỉ phụ trách bản vệ muội mà thôi."

"Đúng đúng đúng," ta gật đầu qua loa, "xưa nay thất hoàng muội luôn băng thanh ngọc khiết, là bản cung nhiều lời."

Thẩm Huyên nghe vậy, trên mặt thoáng có sự kinh ngạc.

Lúc này ta không muốn dây dưa thêm với nàng, bèn muốn dẫn Vệ Tịch đi trước.

Nhưng không nghĩ tới Thẩm Huyên cắn môi rồi gọi ta lại:

"Phụ hoàng ban cho muội ám vệ bên người."

Ta dừng bước, nghĩ thầm chuyện này ta đã sớm biết, chẳng lẽ người này còn muốn đến chỗ ta để khoe khoang?"

Nhưng câu tiếp theo của Thẩm Huyên khiến cho ta nhíu mày kinh ngạc.

Nàng nói: "Ta nghe nói trong đám ám vệ năng lực của Vệ Tịch cũng không xuất chúng. Bên ngoài tam hoàng tỷ cũng thiếu người, không thì ta đưa Bùi Cảnh cho tam hoàng tỷ, để y bảo vệ tỷ."

11

Trong lúc nói những lời này, Thẩm Huyên cũng không chú ý tới giọng nói của mình lẫn chút vội vã.

Trước đây ta còn có đôi chút cảm thấy Thẩm Huyên này có khả năng dự báo trước.

Dường như nàng biết rõ mỗi bước trong kế hoạch của ta, sau đó sớm chuẩn bị chu toàn.

Nhưng bây giờ ta trùng sinh, dường như nàng đã mất đi khả năng khống chế ta.

Không xác định được, thử một chút xem sao.

Thế là ta làm vẻ kinh ngạc: "Thất hoàng muội lại cam lòng nhịn đau ư?"

"Vẫn là sự an nguy của tam hoàng tỷ quan trọng hơn."

"Muội biết đó, trước nay bản cung không quan tâm những thứ này. Bản cung chỉ thích chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu."

Thẩm Huyên dường như khẽ thở phào.

Thế là nàng cười nói: "Dung mạo A Cảnh là nhất đẳng, nếu hoàng tỷ thích -"

"Bản cung cũng không thích."

Ta cắt ngang lời Thẩm Huyên, vẫn cười như cũ.

Nhưng từng câu từng chữ lại vô cùng lạnh lẽo: "Xưa nay bản cung luôn kén chọn, đồ chơi người khác đã dùng qua sẽ không chạm vào."

"Bản cung ấy, ngại bẩn."

Nói đến mấy chữ này, ta nhìn về phía Bùi Cảnh, mắt cong cong.

Bùi Cảnh khẽ giật mình.

Sau đó môi trắng bệch, thân thể lung lay, nhìn như có vẻ không chống đỡ nổi.