Hồ Vương Thanh Liên

Chương 49: Bại lộ thân phận




Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống của Thanh Liên và Bảo Bảo rất bình yên,tự tại, ba bữa cơm đều là cao lương mỹ vị, mỗi ngày hai người không đọc sách ngắm hoa thì là cùng nhau ở trong phòng.

Liễu Vô Song không biết là có chuyện gì phải làm hay là do bị ThanhLiên giáo huấn trên bàn cơm hôm đó mà nhiều ngày qua rất an phận, chưamột lần tìm tới chỗ bọn họ.

Bất quá nhìn thái độ cung kính của người hầu thì cũng biết là Liễu Vô Song vẫn âm thầm chiếu cố bọn họ.

Đối với Bảo Bảo, chỉ cần ngày nào Liễu Vô Song không xuất hiện thì đó là ngày hạnh phúc, nàng mặc kệ bây giờ đang ở trên địa bàn của ai.

Thanh Liên thì lại như lão tăng đang định thần, không biết đang suynghĩ cái gì, còn Kiều tiên sinh kia cũng liên tiếp mấy ngày không xuấthiện trước mặt bọn họ, không biết có phải bị dọa sợ hay là đang suy tính kế sách gì.

Một buổi sáng sớm, Liễu Vô Song tiêu sái đi vào Liên viên “ ThanhLiên, hôm nay ta có hẹn vài nhân vật nối tiếng trong vùng cùng nhau đidu thuyền trên hồ, làm thơ bình văn, ngươi cùng đi đi. Đã nhiều ngày tabận công việc trong phủ nên không có hảo hảo chiêu đãi các ngươi”

Thanh Liên nhíu mày, còn chưa kịp cự tuyệt, hắn lại nhiệt tình dàodạt nói,” Vừa đúng dịp hội thơ tổ chức mỗi năm một lần, rất náo nhiệt.Nhị muội, ngươi cũng đi xem đi, có rất nhiều trò vui, còn có nhiều hoạtđộng khác, ở trong phủ lâu cũng sinh buồn chán a, hôm nay ta có thờigian rảnh, ngươi có đi hay không?”

Bảo Bảo vốn không có hứng thú nhưng nghe nói có náo nhiệt thì hai mắt sáng lên, nhìn về phía Thanh Liên, miệng không nói gì nhưng biểu tìnhđã cho thấy là nàng muốn đi lắm rồi.

Thanh Liên thấy vậy cũng gật đầu “ cũng được”

” Thanh Liên, ngươi đáp ứng rồi? Thật tốt quá! Ta đi bảo quản giachuẩn bị thuyền, các ngươi cứ ở Liên viên chờ là được, lát nữa gặp lại”. Liễu Vô Song vừa nghe Thanh Liên đồng ý thì đã cao hứng vô cùng, vui vẻ rời đi. Nhìn bộ dáng của hắn, Bảo Bảo lấy tay xoa trán, than thổ” LiễuVô Song này ngoại trừ ngu ngốc một chút thì cũng không đến nỗi xấu, khótrách Thanh Liên ngươi nguyện ý nhận hắn làm bằng hữu”

Thanh Liên bất đắc dĩ gật đầu “ nếu không biết bản tính hắn khôngxấu, ngay từ ngày đầu ta đã mang ngươi rời đi, làm sao còn theo hắn tớitận bây giờ, chỉ là…”

” Thanh Liên, ta sẽ không ăn giấm chua bậy bạ, chúng ta coi như hắnkhông tồn tại là được. Đừng vì chuyện này mà phiền não, huống chi cũngchỉ ở lại đây thời gian ngắn thôi, vài ngày nữa chúng ta sẽ rời đi, hắnkhông tìm thấy chúng ta, lâu dần cũng sẽ nhạt phai”

Bảo Bảo biết hắn muốn nói gì, vội vàng cắt lời của hắn, bởi vì khôngthể vì sự ái mộ mù quáng của Liễu Vô Song mà làm ảnh hương tới quan hệcủa nàng và Thanh Liên, cho nên mấy ngày qua nàng đã suy nghĩ thôngsuốt, không thể từ bỏ thì tốt nhất không quan tâm tới là được.

“Cũng đã đến lúc chúng ta nên rời khỏi đây, ngày mai chúng ta liềnlên đường đi phương Bắc đ, ngươi không phải muốn nhìn xem Hiệp Kháchthành sao?”. Thanh Liên gật đầu, hỏi ý Bảo Bảo.

” Có thể đi rồi sao? Không xử lý chuyện của Kiều tiên sinh sao?” BảoBảo ngẩn người, nàng đã sớm muốn bỏ đio nhưng nghĩ Thanh Liên muốn xử lý chuyện Kiều tiên sinh cho nên mấy ngày qua nàng nhẫn nại chờ đợi, bâygiờ nghe giọng điệu của Thanh Liên thì dường như là hắn cũng muốn rời đi sớm nhưng vì băn khoăn nàng nên mới lưu lại, nên rất ngạc nhiên.

“Ta nghĩ những lời lúc trước hẳn là đã đủ để hắn nhận thức được bổnphận và vị trí của mình, sau khi đưa ngươi đi Hiệp Khách thành thì chúng ta quay về Hồ cung đi”. Thanh Liên hoàn toàn không lo lắng chuyện Kiềutiên sinh lại có thể ở sau lưng hắn dở thủ đoạn, hắn hẳn rõ ràng hơn aihết là mình cho thể xử lý hắn, hiện tại không xử trí là vì nể tình hắnđã nhiều năm trung thành, nếu hắn còn không ý thức được mà làm nhữngchuyện không nên làm thì mình sẽ không buông tha hắn.

“Vậy mấy ngày nay chúng ta còn ở lại đây làm gì?”

” Còn không phải bởi vì ngươi thích ăn đồ ăn Giang Nam của Liễu phủ sao?” Thanh Liên thản nhiên lại mang theo sự cưng chiều đáp.

“Đồ ăn Giang Nam? Thanh Liên vì ta thích ăn đồ ăn Giang Nam, cho nênngươi miễn cưỡng mình ở lại đây mấy ngày sao?”. Bảo Bảo hai mắt sánglên, khóe mắt lông mày đều tràn đầy ý cười.

“Nếu không thì ngươi nghĩ vì sao?”

“Thanh Liên ngu ngốc, muốn ăn đồ ăn Giang Nam của Liễu phủ thì quáđơn giản nha, chỉ cần cách không mang về là được mà, cần gì phải ủykhuất mình ở lại đây, uổng cho ngươi thông minh một đời mà hồ đồ nhấtthời, chỉ vì một việc nhỏ mà biến mình thành ngu ngốc nha”

Bảo Bảo cười tươi như hoa, tuy ngoài miệng nói Thanh Liên ngu ngốcnhưng đã cầm tay hắn áp lên mặt, làm cho hắn vuốt ve khuôn mặt và máitóc của nàng.

“Vậy cũng đúng, từ khi bắt đầu thích tiểu yêu tinh ngươi thì ta trởnên ngu ngốc a”. Thanh Liên bật cười thành tiếng, làm cho khuôn mặt vốnbình thường vì nụ cười của hắn mà trở nên phong tình, Bảo Bảo chợt thấytâm thần nhộn nhào, thanh âm trở nên khàn khàn “ Thanh Liên, ban ngàyđừng cười như vậy”

Thanh Liên ngẩn ra, sau đó lại cười nhiều hơn, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng đi tới bên hồ “ đi thôi, Vô Song cũng đã tới”

Bảo Bảo nhìn hắn ở bên cạnh, mặc hắn nắm nàng đi, miệng bất mãn thanthở nói,” Thật muốn chạy nhanh rời khỏi nơi này, ta nghĩ tới là thấychán”

“Nơi nhàm chán? Ta nhớ rõ hôm qua ngươi còn nói sau này sẽ xây dựngXà cung giống như Liễu phủ, sao hôm nay lại nói như thế?”. Thanh Liêntrêu chọc, Bảo Bảo cũng không thẹn thùng mà còn bĩu môi nói “ chỉ lànhất thời nông nỗi thôi”

“Lý sự quá”

” Thanh Liên, thuyền thật đẹp, bây giờ thì ta biết nhân loại quả làbiết cách hưởng thụ hơn yêu tinh chúng ta”. Bảo Bảo đưa tay chỉ mộtchiếc thuyền thật lớn đang đậu trên mặt hồ cách đó không xa. Chiếcthuyền có ba tầng, mỗi tầng đều chạm trổ công phu, trang trí xa hoa,toàn bộ thân thuyền sơn màu vàng, Liễu Vô Song một áo bào màu xanh đangđứng trên bong tàu thật lớn, ngẩng đầu đón gió, phong thái vốn tiêu sáicủa hắn giờ lại tăng thêm vài phần.

Hắn đang hướng về bọn họ mỉm cười. Bảo Bảo khi nhìn thấy quần áo củahắn thì cười không nổi “ Thanh Liên, Liễu Vô Song này thật là hết biếtnói hắn nha, ngươi nhìn quần áo hôm nay của hắn đi, y như là quần áo của ngươi, ngươi không biết vì sao sao?”

Thanh Liên làm như không để ý “ Bảo Bảo, tiểu yêu tinh này, ngươi chỉ sợ thiên hạ không loạn”

Đối với sự chấp nhất của Liễu Vô Song như vậy cũng hết chỗ nói rồi.

Hắn hôm nay mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, tay áo thêu chỉ vàng,bên ngoài là áo khoác màu xanh tú, y phục hoa lệ nhưng lịch sự, tao nhã, càng tôn lên khí chất của hắn. Bảo Bảo thì vẫn mặc y phục mày xanh lụcnhạt nàng yêu thích. Hai người, một xanh, một lục đứng chung một chỗ rất cân xứng, hài hòa.

Hiện tại có thêm một kẻ vốn luôn mặt đồ trắng giờ chuyển sang màuxanh là Liễu Vô Song. Ba người đứng chung một chỗ làm cho người ta cảmthấy có một sự quái dị nói không nên lời.

Nhìn tướng mạo, người khác chắc chắn sẽ nghĩ Thanh Liên là bắt chướccách ăn mặc của Liễu Vô Song, chứ không ai cho rằng Liễu Vô Song vì muốn người khác yêu thích mà thay đổi phong cách, cho nên làm cho tình cảnhcủa ba người đứng chung một chỗ có chút không hay, mà Liễu Vô Song vẫncòn cao hứng nên hoàn toàn không có cảm giác, Thanh Liên thì thản nhiêncoi như không thấy.

Nhưng trong lòng Bảo Bảo thì thấy khó chịu, hung hăng liếc Liễu VôSong một cái, cái tên cao da chó này thật ngu ngốc, một chút tự giáccũng không có. Hắn muốn đọ xem hắn và Thanh Liên, ai mặt màu xanh đẹphơn sao?

Đi vào khoang thuyền mới thấy đã có một đám người cả nam lẫn nữ,nhưng ai cũng nói năng nhỏ nhẹ, không có một chút huyên náo cũng khôngmột tiếng động, khi nhìn thấy ba người bọn họ đi vào thì dướng như ánhmắt mọi người đều tập trung vào Bảo Bảo, không ai để ý tới sự tồn tạicủa Thanh Liên, điều này càng làm cho Bảo Bảo không thoải mái, Liễu VôSong là muốn nàng tới làm triển lãm cho người khác nhìn sao?

” Ta muốn giới thiệu một chút, vị này là Thanh Liên, là bằng hữu cũng là huynh đệ tốt nhất của Vô Song, còn đây là muội muội của Thanh Liên,cũng là nhị muội của ta”. Liễu Vô Song vẻ mặt đắc ý, thỏa mãn nhìn mọingười trước mặt, long trọng giới thiệu Thanh Liên và Bảo Bảo.

Nhất thời, trong mắt mỗi người hiện lên đủ loại thần sắc, có ngạcnhiên, có nghi hoặc, có ghen tỵ, còn có tò mò, cũng có tự cho là hiểuhết.

Đối với những cái nhìn đó, Thanh Liên và Bảo Bảo chỉ thản nhiên gật đầu, coi như không thấy gì.

Ngay lập tức đã nghe tiếng chào hỏi xôn xao “ thì ra đầy chính làkhách quý mấy hôm nay vẫn nghe Vô Song công tử nhắc tới, quả thật là tam sinh hữu hạnh…”

” Thanh công tử thật sự là khí độ bất phàm, nho nhã siêu thoát a! Thanh tiểu thư lại đẹp tuyệt nhân gian, khuynh đảo thiên hạ……”

” Đúng vậy, đúng vậy, bằng hữu tốt nhất của Vô Song công tử thì saolại là phàm phu tục tử được chứ, quả thật là nghe danh không bằng gặpmặt”

” Cũng không phải vậy, Thanh công tử tài văn chương bất phàm, ta sớm đã chờ mong”

“Hôm nay là hội thi thơ, chắc chắn Thanh công tử sẽ chiếm đầu bảng a”

“Đúng vậy, đúng vậy”

“…………”

Ngươi một lời, ta một lời, chỉ kém chút nữa là nâng Thanh Liên và Bảo Bảo lên tận mây xanh. Bảo Bảo trán đổ mồ hôi, nếu nàng không chắc chắnlần đầu tiên mới gặp bọn họ thì còn tưởng nàng và Thanh Liên là bằng hữu lâu năm của bọn họ.

Cái gì mà tài văn chương bất phàm, ngưỡng mộ từ lâu, bọn họ ngưỡng mộ cái gì chứ? Trước buổi hôm nay, bọn họ sợ là không thèm liếc nhìn Thanh Liên một cái, lúc này lại tâng bốc là khí độ siêu phàm, nghe qua thậtchói tai.

Liễu Vô Song cũng rất vừa lòng khi thấy mọi ngươi tâng bốc Thanh Liên và Bảo Bảo, mỉm cười cao hứng, thỉnh thoảng còn nhìn về phía Thanh Liên và Bảo Bảo, hi vọng có thể nhìn thấy biểu tình vui mừng của bọn họ, nào ngờ đâu điều này càng làm cho Thanh Liên và Bảo Bảo càng thêm khó chịu.

“Đa tạ mọi người khen ngợi, Thanh Liên chẳng qua chỉ là một thư sinhbình thường, được Vô Song công tử để mắt, xem là bằng hữu đã là rất vinh hạnh, hôm nay đến đây chỉ là muốn xem náo nhiệt mà thôi, tham gia đạihội thi thơ gì đó chỉ làm thêm xấu mặt”

Thanh Liên mặc dù trong lòng không kiên nhẫn, nhưng vì tu dưỡng cao nên vẫn ôn nhuận đáp lời.

Mọi người nghe tiếng hắn ôn nhuận, êm tai, giống như xuyên từ lỗ taiđi vào lòng người, làm cho người ta thư thái tâm hồn, cảm giác lânglâng, một lúc sau mới khôi phục tinh thần, ánh mắt khinh thị cũng bớt đi vài phần. Thanh Liên này tuy rằng gương mặt không xứng với tên nhưnggiọng nói thì thanh thoát, ý vị, rất phù hợp với cái tên Thanh Liên. Màcũng phải, người Vô Song công tử coi tọng thì làm sao là người bìnhthường được.

Chỉ tiếc hắn lại có bộ mặt bình thường như vậy, nếu hắn có tướng mạobằng một nửa Vô Song công tử thôi thì e rằng đã là một nhân vật nổitiếng.

Mọi người tiếc cho Thanh Liên nhưng cũng nhiệt tình chào đón hắn hơn, muốn tạo quan hệ thân thiết với hắn mà Liễu Vô Song một lòng muốn Thanh Liên được nhiều người tôn kính cho nên càng giới thiệu hắn với nhiềungười hơn, đồng thời cũng có mấy cô nương được gọi là hồng nhan tri kỷcủa các công tử cũng lôi kéo làm quen với Bảo Bảo. Bảo Bảo vừa nhìn thấy đã thông minh trốn ra ngoài khoang thuyền.

Bên ngoài im lặng không một tiếng người, Bảo Bảo liền an ổn ngồi lênnhuyễn tháo, bắt đầu ăn hoa quả, chờ Thanh Liên thoát khỏi sự đeo bámcủa đám người kia mà tới tìm nàng.

” Thanh tiểu thư! Kiều Vị muốn nói chuyện với tiểu thư, không biếttiểu thư có chào đón?” một âm thanh đột nhiên vang lên bên cửa khoangthuyền.

Bắc Dao Bảo Bảo ngước mắt, ngạc nhiên vì Kiều tiên sinh lại dám léntìm nàng? Hắn chắc chắn là biết Thanh Liên có mặt trên thuyền, chẳng lẽLiễu Vô Song rủ bọn họ du hồ là muốn dùng bọn người văn nhân kia đeo bám Thanh Liên, là để Kiều tiên sinh có cơ hội gặp riêng nàng sao?

Nàng thật muốn nghe thử hắn sẽ nói gì với mình.

Chỉ vào nhuyễn tháp ở đối diện, thân hình vẫn không nhúc nhích “ Kiều tiên sinh nếu đã mất công sắp xếp, Bảo Bảo nếu không lắng nghe thìchẳng phải đã cô phụ tâm huyết của tiên sinh sao, mời ngồi”

Kiều tiên sinh cẩn thận ngồi xuống ghế trước mặt Bảo Bảo “ Thanh tiểu thư, không đúng, lão hủ hẳn nên gọi người là Xà vương bệ hạ”

Bảo Bảo vừa nghe đến xưng hô này, trong mắt thoáng vẻ kinh ngạc “ xem ra Kiều tiên sinh đã mất nhiều công phu, ngay cả gốc gác của ta cũngtìm ra”

“Không dám nhận khen ngợi của Xà vương bệ hạ, thực ra lão hủ vẫn chưa có thời gian để đi hỏi thăm, chẳng qua bệ hạ dung mạo xuất chúng, uydanh vang xa, cho nên lão hủ lớn mật đoán thôi. Nhưng hiện tại bệ hạ đãchứng thật, cho thấy lão hủ đoán đúng”

Kiều Vị vốn cũng không dám khẳng định thân phận của Bảo Bảo, nhưngtrong yêu tinh giới, có dung mạo tuyệt sắc nhưn nàng không nhiều, lại để hắn không thể nhìn thấu chân thân lại càng ít hơn, hơn nữa cái tên BảoBảo như sấm bên tai, làm cho hắn không muốn liên tưởng cũng không được.Bởi vì trong yêu tinh giới, cái tên Bảo Bảo chỉ duy nhất là thuộc về nữnhi của Xà quân đại nhân Như Mặc và nữ tử phàm nhân mà thôi.

Năm đó, Xà quân Như Mặc đã sắp vào thiên đạo lại kết thành vợ chồngvới nữ tử phàm nhân, còn nghịch thiên mà sinh hạ xà tử, việc này trongyêu tinh giới không ai không biết.Cho đến khi Xà nữ kêu Bắc Dao Bảo Bảochỉ trong mười năm ngắn ngủi đã chỉnh lý Xà tộc ngay ngắn, nàng còn tựphong là nữ vương của Xà tộc đời thứ nhất, từ nay về sau Xà tộc thốngnhất một mối. Đó cũng là chuyện của chín mươi năm trước.

Nhiều yêu tinh cũng không coi trọng tương lai của nàng, nghĩ nàng sẽkhông ngồi lâu ở cái ghế trưởng tộc, nên biết Xà tộc máu lạnh vô tinh,luôn vì tư lợi cá nhân, nếu muốn cả tộc đều đồng lòng, nghe lệnh củanàng thì là chuyện không thể. Nhưng Bảo Bảo thông minh, tài trí lạiquyết đoán, nhiều thủ đoạn chỉnh người khác nên đem toàn bộ Xà tộc từtrên xuống dưới đều nghe theo lời mình, làm cho người ta nghe tới Xàvương bệ hạ là dựng tóc gáy.

Đừng nói là không phục mà ngay cả nghe tới tên nàng cũng hận tới mức không thể chui sâu dưới ba tấc đất.

Người bị nàng chỉnh qua thì sợ tới mức mặt vô sắc, thề vĩnh viễnkhông dám đối địch với Xà tộc, yêu tinh chưa nếm phải thủ đoạn của nàng, nghe tiếng đồn cũng e dè không thôi. Cho nên nói tới Bắc Dao Bảo Bảo,toàn bộ yêu giới không ai không biết.

Mà đệ đệ song sinh Bắc Dao Mặc Mặc của nàng cũng đồng dạng làm chongười ta nghe tới tên là tè ra quần, hai người tuổi chưa quá hai trămnăm nha, nhưng lại có ngàn năm đạo hạnh, hơn nữa còn có thần vật hộthân, cho nên ai cũng kiêng kị bọn họ vài phần.

Càng chưa nói tới phụ thân bọn họ có đạo hạnh cao nhất yêu giới – Xà quân Như Mặc.

Đừng thấy Xà quân ngày thường đối xử với mọi người đều lạnh lùng, thờ ơ, thực ra là cực kỳ bao che khuyết điểm, nếu người nào không sợ chếtmà khi dễ hai đứa con bảo bối của hắn, e là người nọ không có kết cụctốt.

Nhỏ không thể đắc tội, lớn lại càng không thể, cho nên hễ nghe tới họ Bắc Dao là toàn bộ yêu giới đều tránh xa.

Toàn bộ công tích vĩ đại cùng truyền thuyết của Bắc Dao Bảo Bảo,ngoại trừ Hồ vương đại nhân vẫn luôn bế môn tu hành là không biết thì có yêu tinh nào là không rõ đâu.

Hiện giờ Kiều Vị thấy ác ma truyền kỳ đang nhàn nhã ngồi trước mặthắn, ung dung nhìn hắn, nói không sợ hãi là giả nhưng vì sự nghiệp tutiên của Hồ vương đại nhân cho nên hắn nhất định phải tách bọn họ ra.

Cho dù Hồ vương đại nhân thực sự động lòng, muốn thành gia lậpnghiệp, không muốn tiếp tục tu tiên thì hậu nhân của Hỏa Hồ tộc bọn họcũng tuyệt đối không thể có dính líu tới ác ma như Bắc Dao Bảo Bảo được.

Cho nên không ngừng cố vũ bản thân, nói với chính mình đừng khẩn trương, Kiều Vị mới cố gắng trấn định nhìn lại Bảo Bảo.

” Nếu biết ta là Bắc Dao Bảo Bảo, tiên sinh còn có thể khí định thầnnhàn ngồi trước mặt ta, Bảo Bảo cũng bội phục dũng khí của tiên sinh,chẳng lẽ tiên sinh chưa từng nghe qua “ chiến tích “ của ta?”

Bảo Bảo nheo mắt, hơi thở ẩn chứa mấy phần nguy hiểm, không hề che giấu hứng thú muốn chỉnh người khác.

Kiều tiên sinh bị những lời của nàng làm cho chột dạ, tiếp tục cốgắng trấn định “ lão hủ có nghe qua, vì đã nghe qua cho nên lão hủ mớivì tương lai của Hỏa Hồ tộc mà suy nghĩ, đem chân tướng sự thật nói chobệ hạ nghen, tin tưởng sau khi bệ hạ nghe xong, nhất định sẽ hiểu vì sao lão hủ dù có thể bị Hồ vương đại nhân giết chết cũng mạo hiểm tìm gặpbệ hạ”

” Nga? Có ý tứ, như vậy ngươi giấu Thanh Liên tìm gặp ta là vì mốiquan hệ giữa hai tộc sao?”, ngữ điệu của Bảo Bảo nồng đậm ý tứ trêuchọc.

” Đúng vậy, Xà vương bệ hạ, bệ hạ thật sự yêu Hồ vương đại nhân sao?” Kiều Vị quyết định hi sinh vì nghiệp lớn

“Đương nhiên, ngươi hoài nghi sao?” Bảo Bảo vẫn không để ý tới hắn, vẫn chuyên chú ăn trái cây.

“Vậy Hồ vương đại nhân thì sao? Chẳng lẽ bệ hạ chưa từng hỏi, chưa từng nghĩ xem đại nhân có yêu bệ hạ hay không sao?”

“Chuyện này cần phải hỏi sao, hành động ngày đó của Thanh Liên chưa làm ngươi tỉnh ngộ?”

” Sai lầm rồi, bệ hạ, sợ là người chưa tỉnh ngộ không phải là lão hủmà là bệ hạ ngài, người có lẽ là yêu Hồ vương đại nhân nhà ta nhưng đạinhân có thực lòng yêu ngài hay không, hay có lẽ là hắn không thể khôngyêu”

Kiều tiên sinh ý tại ngôn ngoại, làm cho Bảo Bảo không khỏi căngthẳng lại ngạc nhiên, lập tức ngồi thẳng dậy, ánh mắt tối lại “ có ý gì, Kiều tiên sinh, mau nói rõ ràng”