Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 105: Bí mật không thể nói của Bạch Tố




Sau khi điệu nhảy chấm dứt, Đường Trọng giữ tư thế kết thúc vài giây. Hắn chuẩn bị cùng Lâm Hồi Âm và Trương Hách đi xuống hậu trường.



- Chờ một chút, chờ một chút!



Người chủ trì DJ tiệc tối Tạ Tiếu Na cầm mic chặn đường bọn họ.



- Ở đây có nhiều người xem vỗ tay nhiệt liệt như vậy chứng tỏ bọn họ vô cùng yêu mến và ủng hộ các bạn. Ban nhạc Hồ Điệp có muốn nói vài câu với bọn họ không?



- Được.



Trương Hách Bản ngọt ngào cười cười. Máy camera quay thẳng vào khuôn mặt cô.



- Các bạn, mọi người khỏe chứ? Tôi vô cùng vui mừng khi được nhìn thấy các bạn. Tôi cũng vô cùng cảm tạ vì những tiếng vỗ tay của các bạn dành cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng để không làm cho các bạn thất vọng.



- A, Hách Bản nói chuyện hay quá!



Tạ Tiếu Na cười ha hả nói:



- Đường Tâm đâu rồi? Đường Tâm, bạn có gì để nói với các bạn đang đứng ở đây hay không?



Đường Trọng vô cùng đau đầu. Hắn không thể nói chuyện, mở miệng sẽ lòi đuôi. Quan trọng hơn là hắn cũng không thể nói hắn không thể nói chuyện. Bởi vì nếu như hắn nói không thể nói chuyện thì vừa rồi tiếng ca kia là của ai?



Lúc Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản vừa nhảy vừa hát, miệng của hắn cũng mấp máy theo mà.



- Ôi chao, không xong rồi.



A Ken ở dưới sân khấu cũng bối rối.



- Tiểu Tâm Tâm nhà chúng ta làm sao có thể mở miệng nói chuyện chứ?



- A Ken, anh nói nhỏ một chút đi.



Bạch Tố lo âm thanh của A Ken quá lớn sẽ khiến những người bên cạnh nghe được rồi nghĩ ra những điều không tốt.



- Người ta đã nói rất nhỏ rồi.



A Ken kêu khẽ:



- Tố Tố, vậy phải làm sao bây giờ? Cô nghĩ cách để giúp Tiểu Tâm Tâm của chúng ta đi.



- Cậu ta ở trên sân khấu, chúng ta ở dưới sân khấu. Bây giờ chỉ có thể dựa vào chính cậu ta mà thôi.



Bạch Tố lòng nóng như lửa đốt nhưng vẫn cố gắng giữ trấn tĩnh.



- Sau này những trường hợp như vậy còn có rất nhiều. Một số việc chúng ta có thể giúp được nhưng những việc mà chúng ta không giúp được thì phải do chính cậu ta tự ứng biến thôi.



- Ôi chao, gan của tôi thấy đau quá.



A Ken che ngực nói.



- …



Đường Trọng do dự, mọi người cho là hắn đang tự hỏi. Sau đó hắn mỉm cười với màn ảnh, một tay hắn để lên ngực, vẻ mặt thành kính cúi đầu một góc 90 độ.



Rầm rầm!



Dưới sân khấu lại vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.



Tạ Tiểu Na sững sờ nhìn phía dưới đang điên cuồng, vô cùng kích động nói:





- Đường Tâm không hổ là đội trưởng của nhóm nhảy Hồ Điệp, thiên ngôn vạn ngữ đều ở trong một tư thế cúi đầu này. Cho dù là ngôi sao, nghệ nhân hay những người chủ trì DJ đã bận rộn và vất vả vì buổi tiệc tối này, không có lời nói nào có thể thể hiện được sự cảm kích đối với cơm áo gạo tiền, đối với cha mẹ của chúng ta. Tôi có thể hiểu cảm xúc của Đường Tâm. Bởi vì giờ phúc này, tâm trạng của tôi cũng giống với cô ấy, đều xem mọi người là bạn bè. Nào, chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay một lần nữa để cảm tạ nhóm nhảy Hồ Điệp đã mang đến cho chúng ta màn biểu diễn đầy phấn khích này.



Rầm rầm rầm…



Tiếng vỗ tay lần này còn to hơn cả tiếng vỗ tay lần trước.



Lúc Đường Trọng đi xuống sân khẩu, hắn cảm giác được quần áo trắng bên trong lớp âu phục kia đều ướt đẫm mồ hôi, cũng không biết là do điệu nhảy vừa rồi dùng quá nhiều sức hay là tình huống kia làm cho người ta khẩn trương nữa.



Bạch Tố và A Ken cùng chạy tới đón. Bọn họ khắc chế lẫn nhau, biểu hiện rất trấn định.



Bạch Tố nói “vất vả rồi” còn A Ken điên cuồng nói bọn hắn nhảy rất tuyệt, càng ngày càng hay.



- Đường Tâm, vừa rồi các bạn biểu diễn hay lắm. Cách tạo hình của cô quá đẹp trai. May mắn là tôi biết cô là con gái, chứ không thì cũng không nhịn được mà thích cô rồi.



Một ngôi sao tên là Lưu Nghi Phỉ đi tới nói.



- Cảm ơn chị Tiểu Phỉ, chị cũng rất đẹp đó.



- Ôi chao, Tiểu Phỉ à, kiểu tóc đó là ai làm cho cô vậy? Rất hợp nha. Khuôn mặt cô là mặt trái xoan, kiểu này hợp lắm.



A Ken đi tới giúp Đường Trọng che dấu, chủ động ca ngợi kiểu tóc của Lưu Nghi Phỉ.



- Thầy A Ken à, có thật không vậy?



Lưu Nghi Phỉ vui mừng hỏi, cũng quên mất Đường Tâm không trả lời vấn đề của mình. A Ken chính là một trong những người trang điểm có danh tiếng nhất. Ông ta rất ít khi khen con gái, hôm nay lại ca ngợi như vậy, cô có thể không vui mừng sao?



- Thật sự mà.



A Ken vô cùng nghiêm túc gật đầu.



- Đến đây để tôi sửa lại cho cô một chút. Ừm, đúng rồi, như vậy là có thể tạo thêm cảm giác có khối hơn rồi.



Bạch Tố đưa mắt nhìn Đường Trọng, ý bảo hắn mau chóng đi ra ngoài với mình đi.



Nhân viên công tác đài truyền hình đi tới, nói muốn đưa nhóm nhảy Hồ Điệp về khách sạn Shangrila nghỉ ngơi, sau khi tiệc tối kết thúc thì sẽ có một tiệc rượu chúc mừng long trọng.



Có tiệc rượu long trọng như vậy, không tham gia là không được, Bạch Tố liền vui mừng đồng ý. Trong lòng cô hạ quyết tâm, sau khi nhân viên công tác đưa bọn họ về khách sạn thì cô sẽ lập tức cùng Đường Trọng rời khỏi đây, chỉ để Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản ở lại. Nhóm nhảy Hồ Điệp đã có hai người thì bọn họ sẽ không quá để ý đến chuyện một người rời đi đâu.



Lúc chiếc xe Mercesdes-Benz chạy nhanh khỏi bãi đỗ xe của khách sạn Shangrila, Đường Trọng và Bạch Tố không nhịn được mà nhìn nhau cười cười.



- Biểu hiện tốt lắm.



Rốt cục Bạch Tố đã có cơ hội tán thưởng Đường Trọng.



- Vừa rồi ở phía sau tôi thật sự là đổ mồ hôi thay cậu. Không nghĩ tới trong lúc vội vã như vậy mà cậu vẫn còn rất cơ trí, có thể che dấu chuyện mình không thể nói chuyện được, lại còn để những người dưới sân khấu và khán giả xem TV có ấn tượng tốt với nhóm nhảy Hồ Điệp nữa chứ.



- Đã lúc nào tôi khiến cô thất vọng chưa?



Đường Trọng cười nói.



- Đúng vậy.



Bạch Tố nghiêm túc gật đầu



– Tôi biết tôi đã tìm đúng người.



Đường Trọng mỉm cười không nói gì. Bạch Tố cũng không biết nói gì.




Trong xe rộng rãi thiếu đi hai kẻ dở hơi Trương Hách Bản và A Ken, không khí bỗng trở nên yên lặng nhưng lạnh lùng hơn.



Bởi vì có tình huống xấu hổ ở phòng vệ sinh kia, tình cảm mập mờ đã nảy sinh trong lòng hai người.



Cái quần của Bạch Tố đã bị nước tiểu của Đường Trọng làm ướt nên cô đã mặc một cái quần jean của Lâm Hồi Âm. Cái quần jean này hơi chật chội so với bắp đùi đẫy đà và mượt mà của cô. Bên trên là một cái áo sơ mi trắng và cái áo khoác âu phục màu bạc. Hai tay cô nâng ngực. Cái núi thịt nguy nga bị đè ép, giống như sắp làm đứt hai cúc áo.



Đây là một người phụ nữ trưởng thành, toàn thân đều tỏa ra mùi vị của phụ nữ trưởng thành, làm cho hắn cảm thấy vô cùng phongg tình và hàm súc.



Thiếu nam yêu thục phụ.



Đối với những tên xử nam như Đường Trọng, người phụ nữ như vậy vô cùng có sức hấp dẫn. Hắn muốn cắn một cát, miệng đầy nước ngọt.



Bạch Tố thấy ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm vào mình. Đứng trên lập trường của một người phụ nữ thì vừa nãy, khi vừa dời khỏi sân khấu, Đường Trọng xinh đẹp như một bông hoa nhỏ khiến người ta không nhịn được mà muốn ôm hắn vào ngực che chở, không nỡ dập nát.



Thế nhưng mà cô biết rõ bọn họ không thể nào làm vậy.



- Nhìn cái gì vậy? Móc mắt cậu ra bây giờ!



Bạch Tố tức giận nói.



Lúc này Đường Trọng mới di chuyển tầm mắt khỏi ngực cô, cũng không giật mình khi bị người ta bắt được, cũng chẳng có cảm giác ngại ngùng và áy náy gì cả. Hắn nói:



- Có người nói quần jean có thể làm tôn thêm vẻ đẹp thân hình của người phụ nữ. Trước kia tôi không tin, nhưng hôm nay thấy cô mặc như vậy, tôi thấy tin rồi.



Bạch Tố vốn muốn mắng thứ cậu vừa nhìn là quần sao? Nhưng cô nghĩ ngợi, nói như vậy thật chẳng khác gì mình không biết liêm sỉ chủ động liếc mắt đưa tình với thằng nhóc kia. Chính mình cũng là một người lớn tuổi hơn, thật sự là hơi già rồi.



Đang do dự không biết nên dùng cách gì để răn dạy hắn mà không làm cho mình xấu hổ, đột nhiên điện thoại trong túi áo cô chợt vang lên.



Cô lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua màn hình thì sắc mặt liền trở nên khó chịu.



Cô tắt điện thoại rồi nói với Đường Trọng:



- Tôi sẽ xuống xe ở phía trước. Cậu hãy để lái xe đưa cậu về nhé.



- Xảy ra chuyện gì vậy?



Đường Trọng hỏi.




- Một chút chuyện nhà thôi.



Mặt Bạch Tố không biểu cảm nói. Hiển nhiên cô không hi vọng nói thêm gì nữa.



Đường Trọng khẽ gật đầu. Người khác đã không muốn nói thì hắn cũng sẽ không hỏi nhiều.



Đến trước cửa ra vào của một cửa hàng, lái xe cho dừng xe lại. Bạch Tố chào tạm biệt Đường Trọng rồi xuống xe. Sau đó lái xe đưa Đường Trọng trở lại Tử Viên.



Sau khi xuống xe, Bạch Tố đứng ở ven đường nhìn chiếc xe Mercesdes-Benz đi dần xa rồi mới vẫy tay gọi một chiếc taxi.



Bạch Tố nói tên địa chỉ ra rồi bực bội ngồi ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần.



- Tiểu thư, đã đến rồi.



Lái xe lên tiếng gọi.



Bạch Tố mở mắt ra, nhìn thoáng qua khung cảnh bên ngoài, sau đó lấy ra 100 tệ đưa cho lái xe.



Sau khi nhận lại tiền trả lại của lái xe, cô liền đi về phía tiệm cơm kia.




Có một người vô cùng trẻ tuổi đang ngồi trước máy tính chơi bài. Hắn thấy có người đi tới, cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi:



- Tiểu thư, ăn cơm hay ở trọ?



Đây chỉ là một tiệm cơm thì làm sao có chỗ ở trọ chứ?



Nhưng Bạch Tố biết rõ quy củ trong đấy, nói:



- Ở trọ.



Lúc này nhân viên phục vụ mới ngẩng đầu nhìn Bạch Tố rồi nói:



- Chờ một chút. Để tôi đánh xong ván này rồi sẽ đưa cô đi.



- Không cần. Để tôi tự đi.



Bạch Tố nói xong liền đi vào chỗ phòng bếp của tiệm cơm.



- Đợi, đợi chút.



Nhân viên phục vụ nói:



- Để tôi đưa cô đi. Con mẹ nó, đang được ván hay. Hai con sáu này, nếu thắng thì được gấp bao nhiêu lần đây.



Hắn ta dẫn Bạch Tố xuyên qua phòng bếp, sau đó đứng trước một cái cửa sắt rồi gõ ba cái, sau đó lại dừng lại một chút rồi tiếp tục gõ ba cái nữa. Cửa sắt được mở ra từ phía trong. Sau đó, xuất hiện trước mặt Bạch Tố chính là một thế giới rộng lớn khác.



- Người đẹp à, chúc cô may mắn nhé.



Tên thanh niên cười hì hì nói.



Bạch Tố cũng không để ý đến hắn mà nhìn tên giữ cửa cao lớn trọc đầu kia rồi nói:



- Tôi đến tìm Bạch Cường Thanh.



Tên trọc đầu hèn mọn bỉ ổi nhìn chằm chằm vào bộ ngực đầy đặn của Bạch Tố rồi âm trầm cười nói:



- Cô là con gái của Bạch lão quỷ à? Thật đúng là rất xinh đẹp mà.



Hắn ta đưa tay ra sờ vào mặt Bạch Tố rồi nói:



- Đến đây nào em gái, để cho anh trai mang em qua.



Bạch Tố đánh một cái khiến bàn tay của hắn sưng tấy, cười lạnh nói:



- Nếu như bọn ông không muốn đòi tiền thì tôi sẽ lập tức trở về.



Lão đầu trọc không nghĩ tới động tác của Bạch Tố nhanh như vậy. Một cái đánh này của cô rất mạnh khiến cánh tay của hắn nóng rát đau đớn.



Lão đầu trọc muốn tức giận nhưng nghĩ đến nếu như mình đuổi túi tiền lớn của đại ca đi thì có trời mới biết tên biến thái kia sẽ đối phó như thế nào với mình.



Hắn trừng mắt nhìn Bạch Tố, oang oang nói:



- Đi theo tôi.



Nói xong hắn liền đi trước dẫn đường, đi xuống hành lang đầy những ngọn đèn đỏ tươi kia.