Giờ dần(1) Triệu Thanh đã thức dậy.
Hắn rửa mặt xong thì đi tới phòng Mục Viễn Dương, một cước đạp tới, đem Mục Viễn Dương đang bọc trong áo ngủ bằng gấm thức dậy —— Mục Viễn Dương nhìn cao to vậy, trước đây lại là trẻ sinh ra thiếu tháng, phải thật tốt rèn luyện thân thể mới được.
Giám sát Mục Viễn Dương hoàn tất rèn luyện buổi sáng, Triệu Thanh lúc này mới thả y trở về phòng ngủ tiếp, chính mình cưỡi ngựa trong rừng tùng luyện tập cưỡi ngựa bắn cung.
Cách giờ mẹo chỉ còn một khắc đồng hồ, Triệu Thanh bấy giờ mới trở về phòng tắm rửa thay y phục, sau đó tới trước chính đường nha huyện ngay lúc điểm giờ mẹo(2).
Mẫu thân hắn tuy mất sớm, thế nhưng phụ thân và huynh trưởng đều rất nghiêm khắc, bởi vậy hắn sinh hoạt rất quy củ, chưa bao giờ tùy tiện, lười biếng.
Chờ Triệu Thanh cùng Bạch tri huyện bàn bạc công việc xong xuôi, hắn liền trở về giải quyết công vụ ở sảnh đông.
Triệu Thanh mới vừa ngồi vào chỗ của mình ở phòng chính đông sảnh, bên ngoài đã có không ít người tới bẩm báo công chuyện. Cũng may sai vặt Đinh Tiểu Ngũ từ tốn không vội vàng, cầm thẻ bài phát ra, để đám người từ từ tiến lên.
Đinh Tiểu Ngũ đi một vòng xong, người thứ nhất bước vào chính là Đinh Tiểu Tứ.
Đinh Tiểu Tứ hôm nay là muốn đi gặp quan nhân, bởi vậy phá lệ nghiêm túc, mỉm cười thanh tú bình thường cũng không có, nghiêm trang chào: "Bẩm đại nhân, tiểu nhân đã điều tra rõ ràng, nữ nhi Tần Bảo Châu của phú hộ Tần Đức Xuyên, bây giờ đang được đại chủ Chu Tuấn trong huyện bao nuôi bên ngoài, thuê một căn nhà ở hẻm Tiểu Hoa. Trước đó vài ngày Chu Tuấn mỗi ngày đều ngủ lại, giờ thì nhiều ngày rồi đã không tới."
Triệu Thanh trầm ngâm một chút, phân phó Đinh Tiểu Ngũ: "Gọi Thái Ngọc Thành tới."
Thái Ngọc Thành rất nhanh liền tiến vào: "Bẩm đại nhân, tiểu nhân đã gặp Vương Lão Ngũ. Vương Lão Ngũ nói ngày ấy gã sáng sớm đi dọn phân trâu, quả thực thấy Tần thị là con dâu nhà họ Vương xách một bọc nhỏ, vừa khóc vừa tới bờ sông Vĩnh Bình."
Thấy Triệu Thanh thần sắc bình tĩnh, hắn ôm quyền lại cúi, nói tiếp: "Tiểu nhân hỏi kĩ, Tần thị chính xác là đi tới chỗ bến đò."
Triệu Thanh rũ mi mắt xuống, bắt đầu suy tư, tất cả đầu mối trong đầu hắn từ từ hiện lên rõ ràng —— Tần Bảo Châu xảy ra mâu thuẫn với bố mẹ chồng, sáng đó rời khỏi nhà chồng muốn về nhà mẹ đẻ, nhưng lại không hề về nhà mẹ đẻ, trái lại xuất hiện ở hẻm Tiểu Hoa trên trấn Vĩnh Bình, thành ngoại thất của phú hộ Chu Tuấn.
Từ Vương gia trang đến thôn Tần Doanh cần qua sông, mà trong vòng bán kính năm dặm chỉ có một bến đò, người lái đò là Diệp Tứ Lang ở kênh Diệp Gia. Tần Bảo Châu là một tiểu nương tử yêu kiều, đương nhiên sẽ không bôn ba đi tới bến đò xa khác, nàng chắc chắn sẽ đáp thuyền của Diệp Tứ Lang qua sông.
Triệu Thanh trầm giọng nói: "Đến kênh Diệp Gia tìm Diệp Tứ Lang." Diệp Tứ Lang sớm đã được cung thủ phó bộ đầu Phó Xuân Hằng dẫn theo hai người đem bắt trở về, hiện giờ đang nhốt trong phòng giam nha huyện.
Hắn sai bộ đầu Diệp Cẩn: "Dẫn người đem đồ kẹp tay tới."
Dụng cụ kẹp ngón tay là một hình cụ chuyên dùng để siết ngón tay, do năm viên gỗ cấu thành, dài khoảng bảy thốn(3), đường kính vây quanh bốn phần khoảng năm ly(4), dùng sợi dây nhỏ gắn các viên gỗ vào ngón tay, dùng sức kéo căng sợi dây thì các thanh gỗ sẽ kẹp chặt ngón tay, khiến người ta thống khổ không chịu nổi. . truyện đam mỹ
Việc kẹp chặt ngón tay này đúng là rất đứt ruột đứt gan, làm cho nạn nhân thống khổ tột độ, cho nên phạm nhân bình thường thấy dụng cụ này đều sẽ co quắp.
Diệp Tứ Lang là một thanh niên gầy yếu, toàn thân cao thấp ngoại trừ miệng mồm linh hoạt, đâu cũng là mềm, hôm nay Triệu Thanh mới chỉ sai người bên cạnh lấy dụng cụ kẹp ngón tay ra, Diệp Tứ Lang đã mềm nhũn ngã trên đất toàn bộ khai ra: Gã thường làm đầu mối cho đại chủ Chu Tuấn trong huyện, chuyên môn dụ dỗ phụ nữ. Sáng sớm ngày ấy Tần Bảo Châu khóc sướt mướt lên đò của gã, gã thấy bốn phía không người, liền hỏi chuyện Tần Bảo Châu, biết được tiền căn liền bắt đầu lấy Chu Tuấn ra dụ dỗ Tần Bảo Châu. Tần Bảo Châu vốn ở trong thành gặp được Chu Tuấn, cũng ái mộ tiền tài quyền thế lẫn dung mạo của Chu Tuấn, rất nhanh thì đồng ý. Tần Bảo Châu cùng gã vào thành, đem chuyện của Tần Bảo Châu nói cho Chu Tuấn xong, gã được năm lượng bạc tiền thưởng.
Lúc này vụ án đã hoàn toàn sáng tỏ, Triệu Thanh sai Diệp Cẩn: "Đem Chu Tuấn cùng Tần Bảo Châu tới công đường."
Diệp Cẩn lĩnh mệnh rời đi, Triệu Thanh vẫy Đinh Tiểu Tứ đứng cạnh, thấp giọng dặn dò: "Không phải ngươi quen biết sai vặt Huệ Minh nhà Chu Tuấn sao? Huệ Minh chắc chắn sẽ tìm ngươi, ngươi làm bộ thuận miệng, vờ nói khéo bên tai Huệ Minh, bảo rằng Tôn Tuệ Nhã ở kênh Tôn Gia từng gặp qua ta."
Nghe vậy Đinh Tiểu Tứ có chút mờ mịt không rõ, bất quá hắn cho tới bây giờ không dám trái lời Triệu Thanh, bởi vậy liền lĩnh mệnh rời đi.
Đinh Tiểu Tứ vừa rời khỏi, Triệu Thanh liền phân phó thư ký Hứa Gia Anh ở bên cạnh ghi chép: "Hứa thư ký, ngươi đem hồ sơ vụ án sửa lại một chút, đưa cho Bạch đại nhân nhìn xem." Chu Tuấn vốn có giao hảo với tri huyện Bạch Cát Quang. Triệu Thanh vừa đến huyện Vĩnh Bình, Bạch Cát Quang đã cùng Chu Tuấn tới mở tiệc đón gió tẩy trần cho hắn. Vụ án này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, Diệp Tứ Lang tội bất quá cũng chỉ là lừa gạt phụ nữ đàng hoàng. Về phần Chu Tuấn, có nặng lắm cũng chỉ là lừa đảo phụ nữ, không bằng trước xử lý Chu Tuấn, sau đó nhân cơ hội cho Bạch Cát Quang một cái nhân tình, dù sao hắn ở huyện Vĩnh Bình làm việc, sự phối hợp của Bạch Cát Quang là rất trọng yếu...
Mặt khác, Triệu Thanh cũng muốn thử xem ý tứ của Tuệ Nhã, dù sao Chu Tuấn cũng là gia chủ của Tuệ Nhã...
Trà hương lượn lờ trong chính viện Chu phủ.
Vương thị phân phó Tuệ Nhã: "Tuệ Nhã, ngươi dùng cây hạch đào, hạt thông và bột trà đi pha cho ta một chén 'thanh tuyền bạch trà'." Trong phủ nhiều người như vậy, thế nhưng pha trà tốt nhất vẫn là Tuệ Nhã, Tuệ Nhã không chỉ biết pha trà xanh, còn có thể pha trà mứt cam, trà vừng, trà hương thảo và trà mai quế(5), nhiều nha hoàn trong phủ cũng không hiểu biết như Tuệ Nhã.
Đến khi Tuệ Nhã dâng thanh tuyền bạch trà lên, Vương thị đón lấy đặt một bên, ôn hòa nhìn Tuệ Nhã, nói: "Tuệ Nhã, ngươi bây giờ còn nhỏ tuổi, thật tốt làm việc trong phòng ta, chờ ngươi lớn thêm vài tuổi nữa, sai vặt trong phủ chúng ta tùy ngươi chọn, đến lúc đó an tâm ở trong phủ hầu hạ ta."
Tuệ Nhã: "..." Xem ra, phải tiếp tục cố gắng, thật tốt thuyết phục Vương thị cho nàng chuộc thân rời đi.
Trong lòng nàng có tâm sự, cúi đầu làm bộ đỏ mặt, lặng lẽ lui qua một bên.
Tam nương Chu Chi Tử lại không chịu buông tha, cười thử dò xét: "Tuệ Nhã, ngươi vốn dễ nhìn như vậy, chắc chắn trưởng thành sẽ được lòng lão gia!"
Tuệ Nhã giương mắt nhìn về phía Chu Chi Tử, cười cười nói: "Tam nương, ngài lại đùa nô tỳ! Nô tỳ có bao nhiêu cân lượng, trong lòng nô tỳ biết rất rõ, tuyệt đối không phải là người không biết tự lượng sức mình!" Nàng không tin Chu Chi Tử dám dâng một thị thiếp trẻ đẹp mĩ mạo hơn cho Chu Tuấn. Đối với Chu Chi Tử, nàng hàm súc biểu lộ lập trường của mình —— ta chính là không muốn làm thiếp.
Chu Chi Tử không nghĩ tới trong thâm tâm tiểu nha hoàn này vẫn luôn kiên trì với tư tưởng 'không làm thiếp', không khỏi nở nụ cười, vừa bội phục Tuệ Nhã 'gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn', vừa cười Tuệ Nhã quá ngây thơ.
Nhị nương Đổng Lan Anh xuất thân là nha hoàn thông phòng của Chu Tuấn, so với Vương thị còn lớn hơn hai tuổi, tâm địa nhân hậu, cố tình giúp Tuệ Nhã giải vây, liền nâng chén trà lên nhấp một ngụm, buông chén trà, nói: "Tuệ Nhã, cho ta thêm chút trà nóng!"
Tuệ Nhã đáp ứng một tiếng, mang chén trà đi.
Tuệ Nhã ra bên ngoài lấy trà, thấy Huệ Thanh dẫn Kim tẩu buôn người tới, đi theo sau lưng là một nữ nhân yểu điệu mặc áo lụa trắng cổ đứng, tay ngắn cùng chân váy màu tử đinh hương.
Nữ nhân kia đến gần, Tuệ Nhã tập trung nhìn, phát hiện nữ nhân này cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt tròn nhỏ trắng noãn, hai hàng mày cong cong, phía dưới là đôi mắt hạnh, eo thon lả lướt, bất giác thầm cảm thán trong lòng: Sáu mươi lượng bạc đúng là không thiệt!
Nàng đem ấm trà đưa cho Tuệ Bảo: "Tuệ Bảo, ngươi đi vào hầu hạ, ta ở hành lang nhìn bếp trà." Tuệ Nhã thấy cô nương này cùng mình tuổi tác không cách biệt lắm, sợ mấy người trong phòng đem mình so sánh với đối phương, liền không tính tiến vào hầu hạ.
Tuệ Bảo chỉ mong được vào bên trong hầu hạ, lập tức nhận lấy ấm trà, đem quạt lá cọ thổi lửa đưa cho Tuệ Nhã, rạo rực xốc lên màn trúc tiến vào.
Tuệ Nhã lấy chiếc ghế nhỏ ngồi xuống, vừa làm bộ quạt gió pha trà, vừa dỏng tai lắng nghe động tĩnh bên trong chính phòng.
Nữ hài kia được Kim tẩu dẫn vào ra mắt mấy vị thê thiếp, thanh âm mềm mại thanh thúy như chim hoàng oanh ríu rít: "Nô tì ra mắt đại nương, nhị nương, tam nương!"
Vương thị ngắm vị tiểu mỹ nhân này, tâm trạng vui mừng, nói: "Mau đứng dậy đi!"
Lại hỏi: "Ngươi họ gì?"
Nữ nhân kia ôn nhu đáp: "Bẩm đại nương, ta họ Trịnh, nhũ danh là Trịnh Phi Hồng."
Vương thị nhìn về nhị phòng Đổng Lan Anh và tam phòng Chu Chi Tử: "Các muội nghĩ thế nào?"
Đổng Lan Anh mỉm cười: "Tất cả đều nghe tỷ tỷ."
Chu Chi Tử thầm nghĩ: Nhìn bộ dạng phong lưu này, rõ ràng là sở thích của Chu Tuấn, nhưng dù sao cũng là tặng cho Tống tỷ phu không phải sao, ngược lại nghìn vạn lần đừng đưa đến trên giường gia chủ Chu Tuấn...
Nàng ta cười nói: "Nếu là muốn hầu hạ Tống tỷ phu và đại tỷ tỷ, sao trước không để cho nha đầu Trịnh Phi Hồng này vào khách phòng đông viện làm việc luôn?"
Vương thị đoán được suy nghĩ của Chu Chi Tử, cười nhạt, phân phó Lý mụ mụ: "Mụ mụ, ngươi đem Trịnh Phi Hồng đến đông viện đi!"
Thấy Lý mụ mụ đem Tiểu Hồng đi, Kim Tẩu liền cùng đám người Vương thị cười rộ lên, bất tri bất giác nói đến người thường và Tiền tẩu buôn người thường tới Chu phủ.
Bà vỗ vỗ bắp đùi, cười nói: "Tiền tẩu người này thực sự là rất biết buôn bán, tỷ như ngũ nương Hàn Ngân Nhi lúc trước trong phủ chúng ta, bị bà ta bán năm mươi lượng cho một quan viên vào kinh báo cáo việc kênh rạch, bây giờ chẳng biết đã ra sao, bất quá với phong tình ngũ nương mà nói, như vậy cũng tốt!"
Vương thị, Đổng Lan Anh và Chu Chi Tử im lặng.
Kim tẩu thấy nói sai, liền giơ tay khẽ tát vào mặt mình một cái: "Xem cái miệng thối của ta này!"
Lập tức nói lảng sang chuyện khác: "Nhà ta hiện đang có mấy nha đầu bảy, tám tuổi, vào phủ hầu hạ cũng dễ dạy dỗ, các vị nương có muốn hay không?"
Chu Chi Tử cười nói: "Hiện giờ trong phủ không thiếu người, chờ sau này đi!"
Kim tẩu cùng đám người Vương thị tán phét một hồi, lấy lí do còn bận đi lo cho mấy nữ hài tử, đứng dậy cáo từ.
Bởi vì Chu Tuấn đã đưa bạc cho Kim tẩu, cho nên Vương thị cũng chỉ thưởng cho Kim tẩu một hộp bánh, để gã sai vặt tiễn bà ta đi.
Ba người Vương thị trái chờ phải đợi, đợi đến gần trưa, vẫn không thấy Chu Tuấn và tứ phòng Mã Điềm Điềm đâu, đang lúc nóng nảy, Huệ Minh chạy như bay đến, đầu đầy mồ hôi cách rèm quỳ xuống: "Bẩm đại nương, lão gia xảy ra chuyện lớn rồi!"
(1) Giờ dần: 3-5h sáng
(2) Giờ mẹo: 5-7h sáng
(3) Thốn: đơn vị đo lường cổ, 1 thốn = 3,33cm
(4) Ly: đơn vị đo lường cổ, 1 ly = 1/3 mm
(5) Các loại trà mình chém nên độ chính xác là rất thấp