Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm

Chương 88




Edit: phuong_bchii

________________

Bầu không khí đột nhiên ngưng trọng, Lam Doanh ôm hoa xuất thần, đáy mắt đều là Kỳ Mộc Uyển thâm tình ngóng nhìn, chỉ là không dám nghênh đón ánh mắt nhiệt tình chân thành kia.

Cô nàng muốn tin, lại không dám. Bước đi bất định như vậy, không giống mình chút nào, Lam Doanh cảm thấy trong tình cảm dây dưa với Kỳ Mộc Uyển, cô nàng càng ngày càng không giống mình, không có tự tin, không có dũng khí, không có gì cả.

Khó có thể mở miệng nhất định không tiện kể với người khác, Kỳ Mộc Uyển không muốn ép cô nàng, xắn tay áo lên đi tới bên cạnh lò nướng, "Được được được, ăn thịt nướng, để tôi nướng."

"Kỳ tổng, cô vẫn là thôi đi." Hải Dụ lo lắng cô ấy sẽ làm hỏng nguyên liệu nấu ăn tối nay.

"Cô đừng xem thường tôi, chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy chứ?"

"Không phải cô chưa từng ăn thịt nướng BBQ đấy chứ?" Liễu Tư Dực chống cằm hỏi.

Cô ấy nhún nhún vai: "Chưa từng ăn, khi còn bé cha mẹ không cho ăn, lớn lên luôn cảm thấy..." Muốn nói không sạch sẽ, lại cảm thấy già mồm không tôn trọng người khác, cuối cùng chuyển đề tài, "Luôn cảm thấy không phải bữa chính, ăn không quen, hơn nữa thịt nướng BBQ ở nước ngoài không thịnh hành như trong nước."

"Cho nên cô liền tự chuẩn bị thịt nướng BBQ? Nhưng đậu phộng đậu nành này là chuyện gì?" Hải Dụ chỉ chỉ đĩa.

"Trong nước ăn thịt xiên nướng uống bia không phải đều cần đồ nhắm này sao, tôi vất vả lắm mới tìm người mua được đấy." Kỳ Mộc Uyển muốn gia nhập cuộc sống bình thường của bá tánh, lại bởi vì thói quen sinh hoạt và sở thích dùng cơm của mình, sợ không hợp, nên nghĩ ra biện pháp trung hòa.

Trước kia yêu đương, luôn là người khác tìm mọi cách làm cái gọi là "lãng mạn" để tạo ra niềm vui bất ngờ cho mình, cái gì mà show pháo hoa, thổ lộ trên màn hình, thậm chí đăng truyền thông viết thơ, vân vân mây mây.

Cô ấy từng coi thường những thứ này đồng thời cảm thấy nhàm chán, chưa từng nghĩ tới có một ngày mình cũng sẽ như vậy, thì ra không phải cô ấy đối với những chuyện này không có cảm giác, chỉ là không có một người như vậy thật sự chạm vào sâu trong nội tâm.

Bất luận là người thực hiện hay là người nhận, không có tình yêu, đều sẽ cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

Trở ngại giữa cô ấy và Lam Doanh ở chỗ nào? Cô ấy phải tìm ra. Tình yêu cũng giống như làm ăn, nếu hai bên tình nguyện, nên vượt qua muôn vàn khó khăn thúc đẩy hợp tác, tình cảm cũng vậy, tiêu trừ ngăn cách, thẳng thắn thành khẩn đối đãi, mới có thể chuyển thành quan hệ thân mật tốt nhất.

Kỳ Mộc Uyển có rất nhiều thời gian, cô ấy sẽ từ từ mở lòng kháng cự của Lam Doanh, thuận tiện chuyển một phần tài sản nước ngoài về nước, cũng chuẩn bị di cư về nước.

"Em còn muốn ăn thịt cừu nướng." Lam Doanh đặt hoa qua một bên, tự mình uống bia.

"Không được ăn nữa, ăn nữa sẽ nóng trong người, ăn chay đi." Hải Dụ chọn một miếng ngô nhỏ, cười hỏi: "Cái này thế nào?"

"Không muốn ăn, chỉ muốn ăn thịt."

"Kỳ tổng, cô nhìn xem, vị đại minh tinh này rất khó hầu hạ, không ăn chay thích ăn thịt, còn thích ăn ngọt, chuyên chọn nhiệt lượng cao."

Lam Doanh trừng mắt: "Chị Hải Dụ, chị nói bậy bạ gì vậy? Bình thường em rất kiềm chế, chỉ có những ngày đặc biệt mới có thể ăn thoải mái."

"Ừ ~ hôm nay quả thật rất đặc biệt, thích hợp ăn uống vui vẻ." Hải Dụ nói xong nhìn về phía Kỳ Mộc Uyển.

Kỳ Mộc Uyển cười mà không nói, nhìn chằm chằm Lam Doanh không chớp mắt, thời gian chia tay nói dài không dài, chưa tới 20 ngày, lại giống như đã trải qua vô số xuân hạ thu đông.

Mỗi ngày cô ấy ở trong bệnh viện chờ kết quả, chờ thông báo, quanh quẩn trong lo lắng và nôn nóng, luôn sợ không còn được gặp lại Lam Doanh nữa, nghĩ đến sẽ đau lòng.

"Hôm nay để cô ấy ăn đi." Trong mắt Kỳ Mộc Uyển lộ vẻ cưng chiều, cô ấy bắt chước theo động tác của Hải Dụ, chọn vài xiên thịt tương đối gầy đặt lên giá nướng, giống như đúc.

Mặt Lam Doanh đỏ ửng, "Chị đừng làm những chuyện này." Cô nàng luôn cảm thấy Kỳ Mộc Uyển hẳn là người mười ngón không dính nước xuân, từ nhỏ đến lớn hẳn là đều được người khác hầu hạ, chứ không phải giống như bây giờ, cũng không nên vì mình làm những chuyện này.

"Tôi thích làm những thứ này cho em, hơn nữa chỉ làm cho em." Kỳ Mộc Uyển híp hai mắt, dỗ dành người, miệng giống như bôi mật, Hải Dụ "xì xì" hai tiếng, cảm thấy mình cái gì cũng không cần ăn, cơm chó nhét vào no.

Liễu Tư Dực mỉm cười nhìn các cô, sinh lòng ngưỡng mộ, cũng càng nhớ Lăng Thiên Dục.

Nàng không biết Lam Doanh đã từng ngưỡng mộ các nàng đến mức nào, chuyện gần nhau này nói khó quả thật khó, hai trái tim đi cùng nhau, vẫn phải trải qua trèo đèo lội suối mới có thể tu thành chính quả.

Lúc nướng thịt, Kỳ Mộc Uyển không chuyên tâm, cô ấy đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nghe Lăng Thiên Dục nói muốn đoạt vị, cô ấy cảm thấy rất hứng thú, tất cả những chuyện có tính khiêu chiến, đều có thể kích thích ham muốn chinh phục của cô ấy, lúc này cô ấy đồng ý sẵn lòng hỗ trợ tài chính.

Về sau, Lăng Thiên Dục đề cập đến bộ phận kế hoạch của chính mình, cô ấy mới biết được trận này trong bố cục có "Ba đóa kim hoa" tồn tại, nhưng mà ba người này có lai lịch gì, khai quật ra như thế nào cô ấy không có chút hứng thú.

Sớm biết sẽ rơi vào cục diện hôm nay, lúc trước cô ấy nên nghe hết câu chuyện này.

Hiện tại Lam Doanh xem ra là đang để ý xuất thân và với quá khứ của mình, quá khứ có thể có cái gì chứ? Tình cũ? Gia đình ban đầu? Hay là có trải nghiệm khó có thể mở miệng, chẳng lẽ lúc trước scandal tình ái kia không phải scandal, là sự thật? Có lẽ là không, bày binh bố trận ai so được với Lăng Thiên Dục, cô hẳn là sẽ không thật sự hy sinh sự trong sạch của Lam Doanh chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại, Kỳ Mộc Uyển thất thần, tay không cẩn thận đụng phải lò nướng, bị bỏng đến kêu lên thành tiếng.

Lam Doanh nghe được âm thanh vội vàng đứng lên, tiến lên vài bước, lại có chút do dự. Hải Dụ vội kéo cô ấy sang bên cạnh, bưng nước lạnh dội vào ngón tay cô ấy: "Cô là nướng thịt hay là tự nướng mình thế?"

"Ui ui ui ~ sơ suất sơ suất." Bị nước lạnh xối vào tay cảm giác đau đớn không mạnh đến vậy nữa.

"Tay, không sao chứ?" Lam Doanh đau lòng nhìn cô ấy, Kỳ Mộc Uyển lắc lắc tay, đáng thương nói: "Có sao, bị bỏng nổi bọt nước rồi, đau quá, còn bị dội nước lạnh."

"Hay là...... bôi chút thuốc."

"Không cần bôi thuốc." Kỳ Mộc Uyển đặt ở bên miệng thổi thổi, đi đến bên cạnh cô nàng, đưa tay đến miệng cô nàng, "Nếu không em giúp tôi thổi?"

Bên tai Lam Doanh nóng lên, chỉ cảm thấy trong lòng cũng nóng lên, cô nàng khẽ đẩy Kỳ Mộc Uyển, "Sao chị lại đáng ghét như vậy, chỉ biết giả bộ thôi." Dưới sự luống cuống giơ tay, cô nàng giống như chạy trối chết đi xuống lầu.

"Này, tôi thật sự bỏng nổi bọt nước, không lừa em." Ngón tay còn đau, người đã bỏ chạy, trên trán Kỳ Mộc Uyển giống như có vài vạch đen, cô ấy đỡ trán thở dài: "Ôi, vốn không có gì, bây giờ càng đau."

Liễu Tư Dực cười nói: "Cô ở trước mặt chúng tôi giả bộ đáng thương cũng vô dụng, không ngờ cô cũng có ngày hôm nay, còn không mau đi, có một số lời chỉ nên nói lúc có hai người."


"Đúng, cô nói rất đúng." Kỳ Mộc Uyển vỗ nhẹ đầu, lúc này cô ấy còn cần người khác nhắc nhở, tình yêu quả thực làm người ta trở nên ngốc nghếch.

Hải Dụ nhìn đồ nướng chín, bất đắc dĩ nói: "Xem ra là lãng phí rồi."

"Hữu tình uống nước no, hai người họ hôm nay là không cần ăn."

"Thật ra chị cũng không cần, mấy đứa lần nào cũng cho chị ăn cơm chó, chị đã sớm no rồi." Hải Dụ nói xong tháo găng tay, cởi tạp dề, cô ấy quả thật không muốn ăn.

Liễu Tư Dực nghiêng người trên sô pha, mơ hồ mỉm cười, nhìn cô ấy nói: "Chị không nghĩ tới việc tìm một người sao?"

"Tìm cái gì chứ, nhị tiểu thư từng nói tình cảm là gánh nặng, không được. Kết quả thì sao, cô ấy tự vả mặt mình trước, nhưng cô ấy cũng nói đúng, em xem các em cả ngày mất hồn mất vía, chị cũng không muốn các em như vậy."

"Nhưng sau này chị sẽ cô đơn."

"Cô đơn là bởi vì yêu mà không được, nếu như chưa từng có, sẽ không tồn tại loại tình huống này, huống chi chị cũng không có người để ý." Lòng Hải Dụ không có gợn sóng, cô ấy hy vọng loại bình tĩnh này có thể tiếp tục duy trì.

Liễu Tư Dực lắc đầu, "Chị Hải Dụ, năng lượng giữa người với người sẽ truyền lại cho nhau, em cảm thấy chị nhất định sẽ gặp được người nào đó, chỉ là chưa tới lúc mà thôi."

Biểu tình Hải Dụ dừng lại một chút, cười nói: "Vậy chờ tới đó rồi lại nói."

Sẽ có một người như vậy sao? Cô ấy có chút chờ mong lại không muốn thực hiện. Thế giới của cô ấy vốn rất đơn điệu, ngoại trừ công việc chính là hai cô em gái này, đơn giản cũng rất thỏa mãn. Nhưng hiện tại các nàng trước sau đều gặp được người mình thích, hơn nữa lưỡng tình tương duyệt, cô ấy thỉnh thoảng cũng sẽ sinh lòng ngưỡng mộ, cũng sẽ ảo tưởng có thể có người xuất hiện, cũng có chút tò mò cảm giác tình yêu đến tột cùng là cái gì?

Tình cảm của nhân loại bắt đầu từ nhu cầu và được yêu cầu thậm chí là dục vọng, cô ấy vô dục vô cầu đến nay, bỗng nhiên phát hiện cuộc sống có chút vô tư vô vị, có lẽ chờ ngày đó tới, cô ấy mới có thể thật sự lĩnh hội, hoặc là, ngày đó vĩnh viễn không thể tới.

Hai người đang câu được câu không trò chuyện, Lăng Thương Bắc gọi điện thoại tới, nhưng người anh tìm là Hải Dụ.

"Xuỵt ~ là đại thiếu gia." Hải Dụ rất nghiêm cẩn, lúc này cô ấy không thể nghe điện thoại quá nhanh, dù sao cũng đã qua 12 giờ.

"Sao lúc này anh ấy lại tìm chị, nghe đi." Không phải là vì chuyện Lăng Thương Vũ bị bắt chứ? Nghĩ đến đây, Liễu Tư Dực lại lật điện thoại lên xem, quả nhiên có rất nhiều lượt chia sẻ, đều bị xóa, hot search vẫn là Lam Doanh được tỏ tình, phát triển ra rất nhiều đề tài và phỏng đoán, độ hot không giảm.

Hải Dụ làm dịu giọng, để điện thoại vang lên một lúc mới nghe: "Alo Bắc tổng."

Liễu Tư Dực tự động im lặng, nghiêm túc nghe Hải Dụ trả lời.

"Tôi đi tìm nữ cảnh sát đó? Không phải anh nói cô ấy rất cứng đầu, thể diện của Lăng gia cũng không mua chuộc được, tôi tìm có ích lợi gì?"

Cô ấy nói chắc là nữ cảnh sát đưa Lăng Thương Vũ đi, hình như tên là Tân Nhiên, Liễu Tư Dực cơ bản đoán được là chuyện gì xảy ra? Loại trọng tội buôn lậu ma túy này, e rằng rất khó bảo lãnh.

"Bắc tổng, tôi nhấn mạnh một lần nữa, hiện tại tôi chỉ là trợ lý của anh, không phải người của anh, tâm phúc riêng, xin anh nói chuyện nghiêm túc một chút, tôi không muốn gây hiểu lầm."

"Vâng, tôi sợ gây phiền phức, tôi chỉ muốn thanh thản ổn định làm việc mà thôi."


Như thế nào nói hai câu còn cãi nhau vậy, Liễu Tư Dực nhướng mày, Hải Dụ lúc làm việc thì ra là lên cứng rắn như vậy, nàng nhịn không được nhướng mày cười yếu ớt.

Cúp điện thoại xong, trên mặt Hải Dụ có chút không thoải mái, còn hơi ửng đỏ, "Đại thiếu gia bình thường nói chuyện với em cũng như vậy?"

"Như thế nào?"

"Thích trêu chọc người khác."

"Vậy thì không có, dù sao bọn em cũng không liên quan đến công việc."

Hải Dụ đồng ý đi trợ giúp Lăng Thương Bắc, hoàn toàn là bởi vì ý của nhị tiểu thư, hiện giờ đại phòng nhị phòng liên minh, giúp Lăng Thương Bắc cũng là giúp nhị tiểu thư, cô ấy hiểu được tầm quan trọng của vai trò này của mình, nhưng không có nghĩa là cô ấy sẽ khúm núm, tùy ý người ta trêu chọc.

"Không tôn trọng phụ nữ!" Hải Dụ là lão cán bộ khá đứng đắn, bình thường ở bộ phận cũng rất ít người dám lấy cô ấy ra đùa giỡn, cô ấy tích cực lên, ai cũng không ngăn được.

Lăng Thương Bắc còn không có nhìn thấu tính tình của cô ấy, cho nên nói chuyện sẽ khiến người ta không vui.

"Chị phải đi đây, phải đến cục cảnh sát một chuyến."

"Bây giờ?"

"Hay em cảm thấy anh ta gọi điện thoại cho chị để sắp xếp công việc ngày mai?" Hải Dụ mang theo chút mỉa mai.

"Là bảo chị đi bảo lãnh Lăng Thương Vũ?"

"Tam phòng không bảo lãnh được người, nữ cảnh sát bắt người quá cứng, nói cái gì cũng không chịu thả. Ông lão bảo đại phòng thử xem, anh ta liền tìm chị, anh ta cảm thấy giữa phụ nữ với phụ nữ dễ nói chuyện, luật sư sẽ hỗ trợ chị, chị đi xem thử."

"Nữ cảnh sát kia tên là Tân Nhiên, vừa mới được điều đến khu Thanh Hà làm phó đội trưởng đại đội trinh sát hình sự, em vừa tra được một ít số liệu của cô ấy trên mạng, chị xem đi." Liễu Tư Dực đưa điện thoại tới, "Biết người biết ta, dáng vẻ chị phải làm đủ, cho dù đại phòng có giao đãi với ông lão, nhưng Lăng Thương Vũ lần này chỉ sợ thật sự gặp khó khăn rồi."

Hải Dụ lật một bài phỏng vấn nhân vật, viết về vị nữ cảnh sát kia. 23 tuổi tốt nghiệp trường cảnh sát, được phân đến tổ điều tra hình sự khu Tuyên An, thời gian bốn năm, vụ án lớn nhỏ phá được không dưới trăm vụ, làm người cương trực công chính, chính nghĩa lẫm liệt, không sợ cường quyền, không sợ uy hiếp, vì vụ án bí quá hoá liều, suýt nữa mất mạng.

Hiện tại, đặc biệt đề bạt tới khu Thanh Hà, đảm nhiệm chức phó đội trưởng, trong lúc phỏng vấn còn đặt ảnh quân trang của cô ấy, tư thế oai hùng hiên ngang, giữa lông mày lộ ra hạo nhiên chính khí, có được dáng người quân nhân cao ngất, trong mắt hàm chứa kiên nghị bất khuất, trước mắt chính là cô ấy phụ trách vụ án ma tuý của Lăng Thương Vũ tam phòng.

"Chị đã nói ai dám động đến người Lăng gia như vậy, quả nhiên nghé con mới sinh không sợ cọp, chị biết chuyện gì xảy ra, chị đi trước đây."

Hải Dụ phải đi gặp cảnh sát truyền kỳ này — Tân Nhiên.

Lăng gia tam phòng bại ở trong tay hai đứa con trai, một đứa không chịu thua kém, một đứa chơi ma tuý. Sau khi bị Lăng Thiên Dục thủ tiêu, hai anh em chặt đứt con đường tài chính, Lăng Thương Vũ thích vung tay đánh bạc, đưa tay về phía tên buôn ma túy.

Tiền này tới quá nhanh, cho nên sau khi cậu ta bị tước bỏ vị trí phó tổng giám đốc căn bản không thèm để ý, chỉ là mất mặt mũi mà thôi.

Không ngờ, sớm đã bị Tân Nhiên theo dõi......

Sau khi bắt giữ, Tân Nhiên lấy tốc độ nhanh nhất xin được lệnh lục soát, đêm đó ở biệt thự Lăng Thương Vũ tìm ra 1 kg heroin, đây là trọng tội, rất khó tẩy sạch hiềm nghi.

Chỉ là Lăng Thương Vũ im miệng không đề cập tới chuyện gì xảy ra, tam phòng tìm được cấp cao của cục cảnh sát, nhân chứng vật chứng đều có, vốn định bán mặt mũi để Lăng gia bảo lãnh, nhưng Tân Nhiên không đồng ý, ai cũng không được mang đi.

Hải Dụ đi ba lần, hai người mỗi lần gặp mặt đều cãi nhau...... Tựa như hai con xà tinh, nói chuyện với nhau hoàn toàn không ở trên điểm, không đến hai câu liền bắt đầu lên án công khai tam quan của đối phương, từ nhân cách tăng lên đến xã hội, xà đến cuối cùng biến thành một hồi biện luận hội.

Lão cán bộ gặp phải tiểu cố chấp, tựa như tú tài gặp phải binh, có lý nói không rõ.

Sau đó, Lăng gia huy động quan hệ khắp nơi, gây áp lực đến mỗi một tầng cục cảnh sát, vì bảo vệ chén cơm của đồng nghiệp và lãnh đạo, Tân Nhiên mới miễn cưỡng đồng ý để Lăng Thương Vũ bảo lãnh một tuần, hơn nữa không được rời khỏi Tuyên An, cô ấy sẽ phái người âm thầm theo dõi 24/24.

Cô ấy vẫn cho rằng những áp lực này đều là do Hải Dụ gây ra sau lưng, càng thêm căm hận những thứ gọi là xã hội thượng đẳng này.

Ở trại tạm giam đợi năm ngày, râu của Lăng Thương Vũ cũng đã mọc ra, toàn bộ Lăng gia vì cậu ta bận tới bận lui, ngay cả Lăng Thiên Dục cũng bận xã giao nghi ngờ của đại chúng đối với Lăng gia, cô với Lăng Thương Bắc chủ yếu phụ trách truyền thông và xã giao.

Sau khi đi ra cậu ta không dám về nhà, trực tiếp đến nhà Lăng Thương Thiên, Lăng Thương Thiên vẫn luôn chờ cậu ta ra trại, chỉ là không tiện chủ động hẹn mà thôi.

Cậu ta sẽ bắt đầu câu cá.

Biết con trai ra trại, Lăng Quốc Huân cũng tới, tam phòng tứ phòng đã rất lâu không đồng loạt gặp mặt mưu đồ bí mật như vậy.

"Ba, chú tư, lần này nhất định là có người chơi con, hai người phải thay con làm chủ."

Lăng Quốc Huân nhìn về phía Lăng Quốc Chương: "Chú tư, anh lúc trước đã nói trảm thảo muốn diệt tận gốc, chú nói nhị phòng không có uy hiếp, hiện tại thì sao?"

"Ai từng nghĩ tới con nhỏ này lại thượng vị nhanh như vậy, ý Tiểu Vũ là, Lăng Thiên Dục chỉnh con?"

"Chị ta đẩy con xuống vị trí phó giám đốc trước, mới vài ngày con đã bị cảnh sát theo dõi, không phải chị ta thì còn có thể là ai?" Hôm nay Lăng Thương Vũ không chợp mắt, vành mắt thâm quầng, trô ng có vẻ vô cùng khiếp người.

"Vậy không bằng đối phó như lão nhị lúc trước?" Lăng Quốc Huân vừa nói vừa làm động tác chém.

Lăng Quốc Chương lắc đầu, "Chúng ta cũng không phải xã hội đen, đừng lúc nào cũng đánh đánh giết giết."

"Nhưng lần này con tuyệt đối không thể tha cho chị ta." Lăng Thương Vũ hận đến nghiến răng nghiến lợi, cậu ta không chủ động động tới Lăng Thiên Dục, ngược lại cô hùng hổ dọa người như vậy, tuyệt đường lui của cậu ta.

Lăng Thương Thiên vẫn trầm mặc, trong tay nắm chặt một khối rubik, không cần nhìn, một tay liền liều hoàn chỉnh, cuối cùng lại phá làm lại, lặp lại động tác này rất nhiều lần, giống như đang suy nghĩ.

Chơi hơn mười vòng, cuối cùng cậu ta cũng mở miệng: "Tứ ca, đánh rắn đánh bảy tấc, giấy từ bỏ quyền thừa kế của ông nội không thể chỉ là một món đồ trang trí, anh phải nghĩ xem nhị tỷ có điểm yếu gì?"

Lăng Thương Vũ như có điều suy nghĩ, rất nhanh liền hiểu được ý của Lăng Thương Thiên, cậu ta hừ lạnh một tiếng, một kế hoạch độc ác xuất hiện trong đầu.

Lăng Thiên Dục, chị bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa.