Hoa Lạc Vị Thức Quân

Hoa Lạc Vị Thức Quân - Chương 16: Phong lưu trướng chi Cảnh Ngã Phi – Phần 1




Cảnh xuân năm nay vô cùng nồng đậm, giục nở trăm hoa diễm lệ. Thành Lạc Dương càng giống như biển hoa xinh đẹp, các loại mẫu đơn tranh nhau đua nở, ung dung tươi đẹp, ráng màu thành sóng, bánh xe lướt qua, bùn đất bị nghiền mơ hồ bay ra làn hương thầm điềm mị.



Quốc sắc thiên hương, hoa trung chi vương, cũng không uổng chủ nhân ta ngàn dặm xa xôi từ Thục Trung chạy tới Lạc Dương thưởng hoa.



“Cảnh Vinh ──” Chủ nhân cách màn gấm thùng xe căn dặn ta: “Sắc trời không còn sớm, tìm một khách điếm thượng hạng ngủ lại trước, ta muốn đốt hương tắm rửa. Sáng mai lại đưa ta đi Thấm Phương hoa uyển.”



“Vâng.” Ta giơ roi, đánh xe ngựa chạy đến khu chợ phồn hoa phía trước.



Chủ nhân của ta Cảnh Ngã Phi, tuy là xuất thân thương nhân, nhưng luận phong nhã tài tình, không chút thua kém những văn nhân mặc khách kia, thậm chí còn tinh thông hơn bọn hắn.



“Thưởng danh hoa, cũng như ngắm mỹ nhân, phải khiết thân huân y mới có thể thân cận, nếu không mỹ nhân trong lòng không vui, ắt sẽ nhăn mày che mũi, không phải rất sát phong cảnh sao? Hồi Yến, ngươi nói phải không?”



Y ở trong thùng xe tươi cười trêu chọc vũ cơ theo cạnh, người kia cười duyên không ngớt, lấy lòng nói: “Cảnh đại tiên sinh nói, đương nhiên không sai.”



Y cười to.



Hôm sau mây màu dày đặc, trước Thấm Phương hoa uyển tuấn mã hương xa, đông như trẩy hội.



Chủ nhân vườn hoa này là một phú hộ trong thành Lạc Dương, rất thích mẫu đơn, mấy khoảnh ruộng tốt trong nhà đều trồng hoa mẫu đơn tốn trọng kim mới tìm được, lại thích khoe khoang, đến mùa hoa khai, liền mời khắp văn nhân nhã sĩ đến ngắm hoa đấu thơ.



Chủ nhân ta đương nhiên sẽ không giống bọn người cổ hủ kia, vây quanh phú hộ a dua nịnh nọt, trên mặt mang một tia cười khinh thường, ôm lấy Hồi Yến, đến hậu viện hương nồng người ít thong thả dạo bộ.



Ta yên lặng đi theo phía sau, dần chìm vào sâu trong biển hoa. Chủ nhân phía trước đột nhiên dừng cước bộ.



Hồi Yến cũng kinh ngạc: “Người kia là ai nhỉ? Sao lại nằm ngủ ở đây?”



Ta thăm dò nhìn, trước một khóm mẫu đơn vàng nở rộ, một công tử trẻ tuổi vận áo gấm vàng nhạt, đang an bình nằm trong khóm mẫu đơn. Gió lay, vài cánh hoa vàng nhạt ướt át nhẹ lay động bay xuống bên tóc mai của hắn, càng dễ dàng thấy rõ gương mặt hắn như quan ngọc, tuấn mỹ xuất trần. Nhưng là một cỗ mùi rượu nồng đậm, ngay cả hương hoa, cũng không lấn át được.



“Nguyên lai là một con sâu rượu.” Hồi Yến che miệng cười khẽ.



Chủ nhân thoáng cau mày, đang định dời bước rời đi, công tử trẻ tuổi kia lại giống như nghe được tiếng nói chuyện, từ từ tỉnh dậy, vỗ trán nâng mi, ánh mắt phút chốc tỏa sáng ──



“Mỹ nhân......” Hắn có vẻ say rượu mười phần, đưa tay chộp tới phía trước.



Hồi Yến đỏ bừng mặt, vội vàng nghiêng người tránh né. Ta cũng tiến lên định ngăn cản cử chỉ lỗ mảng của kẻ say này, nhưng ai ngờ mục tiêu của hắn lại không phải Hồi Yến, mà là chủ nhân ta.



“Đại mỹ nhân, nào, cùng ta uống một chén.” Hắn túm lấy ống tay áo của chủ nhân, hi hi cười.



Hai hàng lông mày của chủ nhân đã dính lại với nhau. Ta vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng cũng không tiện quá mức nghiêm túc với tên sâu rượu này, vội giải cứu tay áo của chủ nhân ra khỏi hắn, trách mắng: “Chớ có vô lễ với tiên sinh nhà ta!”



Đang hết sức hỗn loạn, xa xa có người hô lớn Thư huynh.



“A, Thư huynh, thì ra huynh ở đây, hại chúng ta tìm mãi.” Hai thiếu niên tuấn tú dung mạo giống nhau bước nhanh tới, đỡ lấy hắn.



Hai thiếu niên này ta cũng nhận thức, là đôi song sinh của phú hộ nơi đây, lúc nãy còn ở trên chính đường cùng phụ thân tiếp đón tân khách đến ngắm hoa.



Công tử trẻ tuổi kia lại không nghe theo, chỉ vào chủ nhân hồ ngôn loạn ngữ: “Các ngươi tránh ra, đừng động ta, ta còn muốn cùng mỹ nhân uống rượu!”



Hai thiếu niên vô cùng ngượng ngùng, xấu hổ nhìn chủ nhân ta xin lỗi: “Cảnh đại tiên sinh chớ trách, vị Thư huynh này là họ hàng xa nhà ta, hôm nay uống hơi nhiều, có chỗ mạo phạm, mong tiên sinh bỏ qua.”



“Đã là thân thích của quý phủ, lại là lời lẽ say rượu, Cảnh mỗ há lại xem là thật.” Chủ nhân khôi phục trấn định, đạm nhạt cười.



Mấy thiếu niên lại khách sáo vài câu, cố gắng đem người kéo đi.



Mắt thấy bóng người biến mất, tươi cười trên mặt chủ nhân cũng lập tức tan đi, mặt trầm như nước.



Bất luận người nào cũng nhìn ra tâm tình y không tốt, Hồi Yến thông minh ngậm miệng, ta cũng buông mi rũ mắt, cúi đầu.



Chủ nhân thuở nhỏ gia bần, lấy thương lập nghiệp, chưa tới ba mươi đã là thủ phủ Thục trung, xử sự tự nhiên là thủ đoạn khôn ngoan, linh hoạt khéo léo, cho dù gặp phải hạng người chán ghét, cũng chưa từng biểu hiện ra mặt, duy độc ghét nhất người khác nghị luận tướng mạo của mình.



Vài tiếng “mỹ nhân” vừa rồi của công tử trẻ tuổi kia, thật đã phạm vào đại kỵ của chủ nhân.



“Cảnh Vinh ──” chủ nhân sầm mặt, thấp giọng phân phó: “Trong lúc ta ở Lạc Dương, không muốn lại nhìn thấy hắn.”



Ta hiểu ý chủ nhân, đáp lời liền tự đi làm việc. Suy nghĩ nên đi đâu mau chóng tìm mấy tên lưu manh côn đồ địa phương, tranh thủ bắt được Thư công tử kia đánh một trận, hành động cảnh cáo.



Nhưng mà trước đó, phải điều tra rõ ràng chi tiết Thư công tử kia.





_ _



Đảo một vòng, đã là buổi chiều. Ta cấp tốc tìm chủ nhân bẩm báo, lại tìm khắp ở hậu viện cũng không thấy, hỏi tôi tớ trong vườn, mới biết phú hộ tiệc trà ở thuỷ tạ bày, chủ nhân cùng Hồi Yến hẳn là ở đó.



Chưa đến gần, đã thấy trong thủy tạ tụ không ít văn sĩ, chủ nhân của ta đang ngồi ở trước bàn thanh ngọc khảy đàn, mọi người chung quanh đều nhắm mắt lay tay, chìm vào say mê.



Ta không dám quấy nhiễu nhã hứng của chủ nhân, lặng yên dừng lại bên ngoài màn, trong lúc vô ý ngẩng đầu, chợt thấy Thư công tử kia lại đang đứng ở ngoài màn nghe đàn.



Hắn hiển nhiên đã tỉnh rượu, thay đổi xiêm y, nhìn thấy ta, còn mỉm cười gật đầu.



“Thư công tử.” Ta đến gần hắn, cố gắng nén giọng, nói: “Ngài tới đây làm gì?”



Hắn thấp giọng cười cười: “Thư mỗ tự biết lúc trước say rượu thất lễ, đặc biệt đến gặp quý chủ nhân Cảnh đại tiên sinh nhận lỗi.”



Ta tuy là nam nhân, cũng không thể không thừa nhận tự đáy lòng Thư công tử này quả thật dung mạo xuất chúng, tiếu ý động nhân, nếu không biết rõ hắn, thấy hắn khí độ ôn nhã bực này, thật sẽ sinh ra vài phần hảo cảm, chẳng qua ta vừa mới đi lại một phen trong phủ, từ miệng tôi tớ biết được thân phận của hắn.



“Thư công tử, chỉ sợ là ngài có dụng ý khác thôi.” Ta nhìn thẳng hắn, lại đưa tay mời. “Chủ nhân nhà ta và công tử ngài không phải người đồng đạo, Thư công tử không cần uổng phí tâm cơ, xin mời!”



“Nơi này tựa hồ không tới phiên ngươi hạ lệnh đuổi khách.” Hắn hơi lộ vẻ châm biếm, không quan tâm tới địch ý của ta, ngược lại nhẹ nhàng nhấc chân, muốn đi vào trong.



Ta nhanh chóng ngăn trở hắn, nghiêm mặt nói: “Chủ nhân nhà ta có chỗ bất mãn với Thư công tử, công tử cần gì phải tự làm mất mặt mình? Càng quấy nhiễu tân khách ở đó, lại khến người chê cười.”




Ánh mắt hắn ngừng một chút, quả thực dừng cước bộ, rũ mắt, phút chốc lộ ra nụ cười ấm áp, không khăng khăng đi vào nữa, chỉ cách tấm màn sa mỏng manh ngóng nhìn chủ nhân.



Ta âm thầm lắc đầu, nhưng cũng không tiện nói thêm gì nữa, yên lặng đợi chủ nhân kết thúc một khúc.



Tiếng đàn quanh quẩn chưa tan, ta mơ hồ nghe được Thư công tử kia lẩm bẩm một mình: “Cảnh đại tiên sinh tinh thông cầm đạo, có lẽ nhất định là một người yêu cầm......”



Hắn cười khẽ, trước khi chủ nhân nghe tiếng quay đầu, trực tiếp rời đi.



_ _



“Nguyên lai hắn chính là Giang Nam Thư gia đại công tử.”



Ban đêm trở lại khách điếm, sau khi nghe ta bẩm báo xong, chủ nhân đạm nhiên ừ một tiếng, diện vô biểu tình, nhìn không ra hỉ nộ trong lòng y.



Hồi Yến ở một bên vẫn không lên tiếng, giờ phút này lại nhịn không được thở dài, tiếc hận nói: “Nhìn không ra Thư công tử kia phong lưu kín đáo, lại thích nam phong, thật là đáng tiếc.”



Chủ nhân tựa tiếu phi tiếu khẽ vuốt chiếc cằm trắng nõn như bạch ngọc của nàng, nói: “Sao hả? Hay là nàng vừa ý tiểu bạch kiểm kia rồi? Không bằng ta tặng nàng cho hắn, nói không chừng hắn ngoại trừ nam nhân, đối với nữ sắc cũng rất hưởng thụ.”



Hồi Yến cực kỳ sợ hãi: “Tiện thiếp tuyệt có không ý này.”



Chủ nhân hừ một tiếng, buông nàng ra. Hồi Yến gương mặt trắng bệch, miễn cưỡng cười nịnh bợ một chút, thế nhưng lại cứng đờ ra.



Ta biết nàng là sợ hãi thật. Vì trong rất nhiều cơ thiếp trước nàng, không ít người vì làm chủ nhân tức giận mà bị lạnh nhạt đưa đi.



Khi sủng ái, tất nhiên là ban thưởng ngàn vàng, nhưng một khi chủ nhân trở mặt, cũng rất tuyệt tình, vài đĩnh bạc vụn đuổi ra khỏi cửa, thậm chí dứt khoát coi như lễ vật trong việc làm ăn, tặng người cho xong việc.



Ta từng âm thầm nghe hạ nhân trong nhà nghị luận lung tung, đều nói chủ nhân là thương nhân thấy lợi quên nghĩa. Bọn họ làm sao biết thương trường gian khổ hung hiểm thế nào, chủ nhân nếu không luyện ra ý chí sắt đá, há có thể thành lập gia nghiệp to như vậy ở Thục trung.



_ _



Nửa tháng vội vàng qua đi, đã đến mùa mẫu đơn tàn. Tím đỏ ngàn vạn màu sắc, đều rơi vào trần ai, chỉ còn nghe mùi cát bụi trong gió.



Ta mới đầu còn lo lắng Thư gia công tử kia lại đến dây dưa với chủ nhân, kết quả là ta lo lắng nhiều. Sau lần từ biệt ở thuỷ tạ, liền không thấy bóng dáng hắn. Ta sau đó nghe ngóng, nguyên lai Thư công tử kia không đợi kỳ khai hoa chấm dứt, đã trở về Giang Nam rồi.



Chủ nhân vốn cũng không tính mất nhiều thời gian lưu lại Lạc Dương, phú hộ kia lại giới thiệu mấy thương hộ trong thành, có ý kết giao cùng chủ nhân. Chủ nhân cũng đang có tâm mở rộng sản nghiệp Thái Nguyên hào, cùng mấy người này thật sự giao thiệp một phen, trên tiệc rượu tối nay, đem Hồi Yến tặng cho một tên háo sắc trong đó, cuối cùng đạt thành mấy đơn mua bán lớn.



Ta nâng chủ nhân đã có ba phần men say xuống xe ngựa, cẩn thận dìu y lên lầu quay về phòng trọ.



“Cảnh Vinh, gọi tiểu tư nấu nước ấm đến hầu hạ ta tắm rữa, ngươi cũng sớm về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ lên đường. Tốp hàng hóa lần trước ở quan ngoại sắp đến Thục trung rồi, ta phải nhanh trở về giao nhận.” Y xoa mi tâm, đột nhiên mặt lộ vẻ nghi hoặc. “Trong phòng ta sao lại có ánh đèn?”



Ta cũng ngạc nhiên, một bước xông về phía trước đẩy cửa phòng ra.



Dưới ánh nến lồng lộng đỏ rực nhấp nháy, một người phong thần như ngọc, ý thái nhàn nhã từ trên tháp đứng lên, hướng chủ nhân chắp tay, ung dung cười nói: “Thư mỗ lỗ mãng, còn mong Cảnh đại tiên sinh thứ lỗi.”




“Thư công tử, ngài tự ý vào phòng, cũng thật quá đáng.” Ta tức giận, không chờ chủ nhân lên tiếng, liền muốn tiến lên đuổi người.



Hắn coi như không thấy ta, xoay người từ trên tháp nâng lên một hộp đựng cầm thiết kế cực kỳ tinh xảo, mở ra, thật cẩn thận lấy một chiếc đàn cổ bằng gỗ trẩu màu tím đỏ, xem ra có niên đại rất lâu, mỉm cười nói: “Ngày ấy Thư mỗ say rượu, đã đắc tội tiên sinh, muốn đến thỉnh tội, lại sợ bị tiên sinh cho là tiểu nhân cử chỉ tuỳ tiện mà cự tuyệt ngoài cửa, đành trở về nhà lấy chiếc đàn này tạm coi như lễ vật nhận lỗi, mong tiên sinh vui lòng nhận cho.”



Ta bừng tỉnh đại ngộ, khó trách sau tiệc trà hắn liền vội vàng rời đi, nguyên lai là thấy chủ nhân ta tinh thông cầm nghệ, cho nên ngàn dậm chạy đi chạy lại, mang đàn này hùa theo ý thích của chủ nhân.



Hắn cược ván này, coi như đặt trúng rồi.



Trên mặt chủ nhân vốn có chút tức giận, giờ phút này hoàn toàn không thấy, ánh mắt say lờ đờ cũng trở nên thanh minh, đẩy ta ra bước vào trong phòng, nhìn chằm chằm dao cầm kia, hô hấp lại có chút dồn dập, kinh hỉ nói: “Này, này chẳng lẽ là Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm đỉnh đỉnh đại danh thời Đường?”



“Cảnh huynh quả nhiên hảo nhãn lực. Cầm này quả thật là Cửu Tiêu Hoàn Bội, đã truyền mấy đời ở Thư gia ta.” Thư công tử đem đàn cổ đưa tới trước mặt chủ nhân, “Bảo cầm cũng cần tri âm thưởng thức, Cảnh huynh cầm nghệ hơn người, làm chủ nhân cầm này là thích hợp nhất.”



Ngón tay thon dài của chủ nhân thong thả vuốt nhẹ thân cầm, vẻ mặt vui mừng, đột nhiên nghiêm mặt, nhìn Thư công tử nói: “Cầm này chính là chí bảo gia truyền nhà công tử, Cảnh mỗ sao có thể vô duyên vô cớ nhận đại lễ này. Thư công tử, ngươi ra giá đi, Cảnh mỗ sẽ không thiếu ngươi chút bạc vụn.”



Thư công tử rõ ràng ngẩn người, sau đó bật cười: “Cảnh huynh sao lại nói vậy? Đây là lễ vật bồi tội của tại hạ, Cảnh huynh cứ nhận lấy. A, Thư gia ta tuy không giàu có như Cảnh huynh, cũng chưa đến tình cảnh phải bán gia sản.”



Chủ nhân trầm ngâm một chút, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Thư công tử khẳng khái như thế, làm Cảnh mỗ khó xử rồi, không biết nên lấy gì đáp lễ Thư công tử mới tốt.”



“Cảnh huynh chịu nhận lấy dao cầm, tại hạ liền cảm thấy mỹ mãn. Nếu Cảnh huynh không chê Thư mỗ chướng mắt, Thư mỗ còn muốn lãnh giáo cầm nghệ của Cảnh huynh.” Thư công tử nói rất chân thành, nhưng chút tâm tư của hắn, ta sao lại không rõ.



Ta vốn định nhắc nhở chủ nhân, nhưng thấy chủ nhân tươi cười, rõ ràng hiểu rõ ý đồ của đối phương, căn bản không cần ta lắm miệng.



“Nguyên lai Thư công tử cũng là người trong cầm đạo, vậy đêm nay ngươi và ta có thể luận bàn một phen.” Chủ nhân ngồi xuống gảy cầm huyền, bỗng nhiên nhớ ra ta còn ở ngoài phòng, phân phó ta nhanh đi thu xếp nước nóng tắm rửa.



Ta im lặng xoay người xuống lầu, cửa phòng phía sau ta lặng yên đóng lại.



Tiếng nói cười trầm thấp, xen lẫn trong tiếng đàn nhẹ nhàng khi nối liền khi gián đoạn, thỉnh thoảng mơ hồ truyền vào trong tai ta.



Tiểu tư trong khách điếm không lâu liền đưa nước ấm vào phòng chủ nhân, ta nghĩ chủ nhân sẽ mượn cơ hội này đuổi khách, ai ngờ tiểu tư rất nhanh đã ra, nói là chủ nhân không cần hắn ở trong hầu hạ.



Ta cách cửa sổ nhìn hai bóng người kề vai ôm nhau trong phòng chủ nhân, cảm thấy không ổn, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ đành tự mình về phòng nghỉ ngơi.



Một đêm kia, xuyên qua vách tường, ta mơ hồ nghe thấy thanh âm mình không muốn nghe.



Thật vất vả nướng đến khi giấy trên cửa sổ sáng rõ, ta thức dậy, vỗ cửa phòng chủ nhân, chần chờ hỏi chủ nhân muốn kéo thêm một ngày mới lên đường hay không.



“Không cần nán lại.” Người mở cửa đúng là chủ nhân, đã ăn mặc chỉnh tề, thần sắc như thường, thản nhiên nói: “Ta xuống dưới lầu dùng chút điểm tâm, Cảnh Vinh, ngươi hầu hạ Thư công tử rửa mặt chải đầu.”



Y dặn dò xong liền tự mình đi xuống, ta khó hiểu bước vào, thấy Thư công tử còn nằm ở trên giường, đã thức dậy, đang nhìn ta.



Ta cũng không dám nhìn thẳng hắn, nhanh chóng dời tầm mắt, chính vì trên người hắn cư nhiên không một mảnh vải, phần lớn chăn đã rơi xuống đất, chỉ còn một góc che lại chỗ thắt lưng.



Đệm gấm đỏ hồng tán loạn khắp giường, giống như tóc dài đen như mực của hắn, ánh lên thân thể bạch ngọc tinh tráng kia...... Ta kinh giác một hồi, nguyên lai nam nhân cũng có thể dùng hai chữ mị hoặc để hình dung.




Ta càng thêm rũ mắt xuống, nhặt quần áo từ trên đất của hắn lên, chuẩn bị giúp hắn mặc vào, hắn lại lắc lắc đầu, mở miệng, thanh âm không trong trẻo như đêm qua, hơi chút khàn khàn: “Mang chút nước đến, ta muốn tắm rửa trước......”



Chờ mộc dũng nhiệt khí mịt mờ đưa đến, hắn chậm rãi xuống giường, từ từ bước vào mộc dũng.



Đến gần, ta mới phát hiện sắc mặt hắn có chút tái nhợt, lúc đi lại mơ hồ lộ ra đỏ sậm rải rác ở đùi trong.



Đó là, màu của máu đọng lại.



Ta khiếp sợ ── ta lúc trước, thế nhưng tất cả đều đã đoán sai.



Hắn đã ngồi vào trong nước ấm, thoải mái khẽ thở dài, đầu mày vẫn luôn nhăn lại rốt cuộc giãn ra, cẩn thận tắm rửa, bỗng nhiên quay đầu cười nói với ta: “Cảnh Vinh, ngươi còn ngây ngẩn cái gi? Mau thu thập hành lý của tiên sinh nhà ngươi, chờ ta tắm rửa xong chúng ta liền lên đường.”



“Thư, Thư công tử ngài, ngài cũng muốn theo chủ nhân nhà ta cùng về Thục Trung?” Ta ngạc nhiên.



“Đương nhiên.” Hắn tỏ vẻ tất nhiên, hơi nhướng mày, buồn cười hỏi lại ta: “Bằng không ngươi cho rằng ta tiếp cận tiên sinh nhà ngươi là vì cái gì? Chẳng lẽ chỉ vì một đêm phong lưu khoái hoạt?”



Ta không lời đáp lại. Vốn cho rằng Thư gia công tử này yêu thích nam sắc, lại nổi tiếng đa tình, khổ tâm nịnh bợ chủ nhân ta như thế, chẳng qua là tham luyến sắc đẹp của chủ nhân, sau khi tới tay tất nhiên sẽ không quan tâm nữa, nhưng bây giờ xem ra, hắn thế nhưng cam nguyện khuất phục dưới thân chủ nhân, điều hắn muốn, càng cách xa ta dự đoán......



Cân nhắc nhiều lần, ta vẫn nhịn không được nói: “Thư công tử, thứ ta nói thẳng, tiên sinh nhà ta trước nay đều thích nữ tử, cho dù lần này phá lệ vì ngài, cũng chẳng qua là vì bị ngài quấn lấy. Ngàii lại theo tiên sinh nhà ta, cũng chưa chắc được ích lợi gì.”



Ta nói xong lời này, liền chờ hắn giận dữ, kết quả lại cực kỳ ngoài dự đoán. Hắn chỉ liếc ta một cái, thở dài: “Hai chủ tớ các ngươi tâm tư thật giống nhau. Quên đi, ta cũng lười nói nhiều với ngươi, dù sao ngươi cũng không hiểu.”




Hắn đang cười, cách lớp sương mờ đạm bạch phiêu đãng, ta chỉ cảm thấy nụ cười của hắn có vài phần chua xót.



Ta thật sự không hiểu, vì sao ta đã nói rõ như vậy, hắn còn mặt dày mà theo chủ nhân ta về quê.



Chủ nhân có thầm cự tuyệt hắn đồng hành hay không, ta không rõ lắm, ta chỉ biết trên đường đi, chủ nhân đối với hắn vẫn không lạnh không nóng, có lẽ là ngại địa vị Thư gia của hắn ở Giang Nam, chủ nhân mới không tỏ rõ mà mặt mày lãnh đạm, nhưng hắn không hề cho là ngang ngược, luôn cười vui vẻ, giống như chỉ cần có thể ở bên cạnh chủ nhân đã cảm thấy mỹ mãn.



_ _



“Ngã Phi ──” Hắn dựa vào vai chủ nhân nửa thật nửa giả oán giận: “Ta kể chuyện cười cả nửa ngày, ngươi sao cũng không cười một chút, cả ngày chỉ nhìn chằm chằm mấy quyển sách nát này. Ha ha, xem ít một lát, ngân lượng viết trên này chẳng lẽ còn sẽ mọc chân chạy mất à!”



“Thư công tử ngươi là phú quý gia truyền, không giống ta xuất thân hàn vi, nào biết vất vả của kinh doanh!” Chủ nhân hơi trào phúng trêu chọc hắn, nhưng rốt cuộc cũng dời tầm mắt khỏi sổ sách, thuận tay đóng sách lại, đưa hết cho ta.”Cảnh Vinh, ngươi thu giúp ta.”



“Vâng!” Ta cẩn thận giấu sổ sách, đi theo chủ nhân mấy năm nay, ta đương nhiên biết y là sợ Thư công tử mượn lúc thân thiết trộm xem trướng mục.



Thư gia cùng Thái Nguyên hào, tuy rằng trước kia cũng không quá tiền bạc qua lại, nhưng thanh thế Thư gia mấy năm gần đây như mặt trời ban trưa, rất có dấu hiệu đặt chân vào Thục trung, huống chi thương trường như chiến trường, vô cùng hiểm ác, đâu biết Thư công tử kia trăm phương nghìn kế dính lấy chủ nhân, có phải muốn nhân cơ hội tìm hiểu nội tình Thái Nguyên hào, trải đường cho Thư gia của hắn hay không, thậm chí là muốn cướp đoạt gia nghiệp chủ nhân.



Chủ nhân đối với hắn hiển nhiên đã cảnh giác rất sâu. Sau khi trở lại Thục trung, chuyện thứ nhất đó là triệu tập tâm phúc, nghiêm cấm bọn họ nói bất cứ chuyện gì trong thương hào với Thư công tử.



Y thậm chí không cho Thư công tử đặt chân vào đại trạch, mà dùng số tiền lớn mua một tòa nhà ở phụ cận cho hắn, đầu bếp tôi tớ tỳ nữ đều mua người mới.



“Lưu Y, ngươi cũng biết trong phủ ta thường có xã giao, nhiều người lui tới, ngươi ở lại không tiện, lại dễ dàng khiến người nhàn thoại. Tòa nhà này cũng thanh tĩnh, coi như ta tặng cho ngươi.” Chủ nhân khách khí nói, ngôn từ lại hoàn toàn không để người khác có nửa điểm chê trách.



“Ngã Phi, cũng may ta không phải nữ nhân, nếu không ngươi chẳng lẽ phải tặng ta một tòa hoàng kim ốc? Ha......” Thư công tử tự giễu cười, tiếp nhận công văn khế nhà chủ nhân đưa cho hắn.



Ta ở bên, rõ ràng thấy trong mắt hắn không hề có vẻ vui mừng, nếu có, chính là vài phần bất đắc dĩ cùng thất bại.



Ta nghĩ, không bao lâu, hắn hẳn sẽ rõ không thể nào xuống tay, biết khó mà lui.



_ _



Tính nhẫn nại của Thư công tử thật sự mạnh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của ta.



Từ hạ vào thu, mắt thấy màu trúc xanh nơi đất Thục đã chuyển vàng, khắp đất lá vàng rào rạt bay, thoáng chốc lại bị từng tầng tuyết hoa che lấp, hắn vẫn an tâm ở tại biệt viện.



Rảnh rỗi vẽ tranh làm thơ, phổ nhạc thổi sáo, ủ mấy hũ rượu mơ, nếu không thì cùng tiểu tư đá cầu, vui vẻ thoải mái. Thấy chủ nhân đến thăm, hắn cao hứng, lại vén tay áo tự mình xuống bếp, nấu một bàn món ngon cho chủ nhân.



Ta càng thêm cảm thấy hắn thâm tàng bất lộ, tất có ý đồ lớn hơn. Nội tâm chủ nhân, tựa hồ cũng đang dao động.



Cố ý khi say rượu nói ra mấy đơn mua bán lớn, cố ý “không cẩn thận” làm rớt sổ sách ở biệt viện...... Thư công tử kia lại vẫn bất động thanh sắc.



Ánh mắt chủ nhân nhìn hắn, dần dần từ đề phòng biến thành mê hoặc, thời gian lưu lại biệt viện cũng càng ngày càng tăng. Có khi đàn xong một khúc, còn sẽ nhìn Thư công tử đến xuất thần.



Mỗi lần như vậy, Thư công tử liền giễu cợt y: “Ngã Phi, trên mặt ta cũng không có hoàng kim vạn lượng, ngươi thật ra đang nhìn cái gì?”



Ta đứng hầu ở bên, cũng nhìn ra được tâm tình chủ nhân rung chuyển, không khỏi âm thầm vì chủ nhân lo lắng ── chủ nhân lãnh tâm lãnh tình luôn biết kiềm chế của ta, chẳng lẽ lại không địch lại mê hoặc lâu ngày của Thư công tử kia sao?......



_ _



Mấy ngày cuối năm, chủ nhân chuẩn bị hậu lễ danh thiếp, theo lệ đi tiếp kiến mấy vị thương gia cự phách địa phương.



Trường viên ngoại là người lắm tiền nhiều của nhất trong đó, tính tình cũng cổ quái nhất, duy độc coi trọng chủ nhân nhà ta, qua ba tuần trà, mới cười nói: “Cảnh hiền đệ, năm trước cũng vào mùa này, lão phu nói muốn đem cháu gái cùng hiền đệ kết duyên Tần Tấn(1), bị hiền đệ thoái thác, hiện giờ lão phu mặt dày nhắc lại lời cũ, không biết ý của hiền đệ thế nào?”



Trường viên ngoại dưới gối con cháu thành đàn, nhưng thương yêu nhất lại là chất nữ của mình. Trên phố truyền rằng, chất tiểu thư kia chính là Trường viên ngoại cùng em dâu tư thông sinh ra, yêu thương như hòn ngọc quý trên tay.



“Hiền đệ nếu không chê chất nữ của ta, lão phu nguyện đem một nửa gia sản làm của hồi môn cho nó, ngày sau ngươi ta hai nhà Cảnh Trường giúp đỡ lẫn nhau, chẳng phải là một việc mĩ sự?”



Trường gia trưởng tử đi theo bên cạnh ánh mắt âm lãnh, oán độc trừng chủ nhân ta.



Năm trước, chính vì nhìn thấu người này đầy bụng oán khí, chủ nhân mới không đáp ứng việc hôn nhân này, miễn cho ngày sau sinh ra vô số gút mắt. Lần này chủ nhân không tiện lại lập tức một lời từ chối làm mất mặt Trường viên ngoại, đành cười cười, nói qua mấy ngày lại trả lời.



Trường viên ngoại mặt mày vui vẻ, liên tiếp mời rượu.



______________________________________________________________________________



(1) Kết duyên Tần Tấn: Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước Tần Tấn thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về hôn nhân nam nữ.