Một tiếng sau, bãi đỗ xe.
Trên xe Mẫn Dương có quần áo, hai ba cái liền thay xong.
Lăng Tụng không che giấu thu lại ánh mắt từ trên người cậu, có chút tiếc nuối.
Sắc đẹp mê người.
Xem thêm mấy lần cũng không tồi.
Mẫn Dương tràn đầy hăng hái hỏi anh: "Anh muốn ăn gì?"
Lăng Tụng cúi đầu nhìn thấy thiệp cưới Thịnh Nghiêu vừa gửi tới 40 phút trước.
Tâm tình bỗng nhiên xấu đi: "Bỏ đi, không ăn nữa."
Tay Mẫn Dương để trên vô lăng, nghiêng mắt nhìn anh: "Anh làm sao vậy, tâm trạng không tốt?"
Lăng Tụng cũng không nói dối: "Ừ."
Mẫn Dương: "Đột nhiên như vậy?"
Lăng Tụng lại nặng nề nói: "Ừ."
Mẫn Dương: "Tâm trạng không tốt mới phải ăn chứ, đi thôi."
"Tôi có biết một chỗ mới mở..."
Lăng Tụng đổi ý: "Hay là chúng ta đi uống rượu đi?"
Mẫn Dương: "Trời còn chưa tối mà uống rượu, hút thuốc, uống rượu, anh đều..."
Ghét bỏ lời lảm nhảm của cậu, Lăng Tụng: "Tạm biệt." Đẩy cửa xe muốn rời đi.
Mẫn Dương nhanh tay nhanh mắt đem người anh túm trở lại, cúi người qua cài dây an toàn cho Lăng Tụng, khởi động xe, môi khẽ cong: "Đi uống rượu. Được chưa?"
—
Sau khi đến quán Bar, tin nhắn của Trác Kiến liên tục gửi tới.
Trác Kiến: Sao tự nhiên cậu lại biến đi đâu mất rồi?
Trác Kiến: [Hình ảnh]
Trác Kiến: Đây là ai vậy, tôi chưa gặp qua. Nhưng mà dáng người có chút quen mắt.
Trác Kiến: Mới tìm hiểu à? Báo trước ảnh là do Uông Tề chụp, chân trước cậu vừa đi khỏi, chân sau tên đó liền tới (Lăng Tụng vừa đi là cha này tới), nói là lúc đỗ xe nhìn thấy cậu. Bên cạnh còn có một anh chàng lạ mặt, không chụp được chính diện, muốn tôi hỏi cậu thử xem có phải là có tình yêu mới hay không.
Lăng Tụng: Vừa mới gặp, không quen.
Trác Kiến:?
Lăng Tụng:?
Trác Kiến: Thế bây giờ các cậu ở đâu? Đang làm quen nhau à?
Lăng Tụng: Quán bar.
Quán bar mở cửa vào ban ngày cũng không phải là không có.
Tiện tay chụp ảnh quầy bar gửi qua.
Vừa hay một cánh tay của Mẫn Dương lọt vào.
Trác Kiệt không thể không phục: Vừa gặp nhau liền dẫn đi quán bar? Có ý đồ gì đây.
Lăng Tụng trong lòng không có ý xấu, thành thật nói: Chỉ là xem xem có thể có thêm một người bạn rượu hay không thôi.
Trác Kiến:...Cậu như vậy là không được rồi.
Lăng Tụng nhướng mày:?
Cái gì mà không được, nói cho rõ ràng được không.
Đàn ông có thể tùy tiện nói câu "không được" sao?
Trác Kiệt: Người yêu cũ của cậu tuần sau sắp kết hôn rồi mà cậu còn độc thân sao.
Nhắc đến ai không nhắc, lại đi nhắc người yêu cũ.
Lăng Tụng bỗng muốn chặn Trác Kiệt.
Mẫn Dương nhìn Lăng Tụng một hồi lâu: "Đang nói chuyện với ai vậy, cả buổi chả để ý gì đến tôi."
Lăng Tụng bỏ điện thoại xuống, nâng ly rượu lên nhấp một ngụm: "Cậu nói gì cơ?"
Mẫn Dương: "..."
Lăng Tụng nhìn bốn phía xung quanh: "Có vẻ như rất nhiều người biết cậu. "
Có thể thấy hai ba người giơ điện thoại về hướng Mẫn Dương chụp ảnh.
Lúc này người đến quán bar không tính là đông, thế mà lại có người nhận ra Mẫn Dương đến.
Xem ra độ nổi tiếng của Mẫn Dương cũng không tệ lắm, không phải là ngôi sao nhỏ tuyến 18 tuyến 36 như lời của cha cậu ta dán cho.
Mẫn Dương búng ngón tay: "Lẽ nào anh không biết tôi?"
Lăng Tụng trả lời: "Con trai của Mẫn Tích Hành."
Mẫn Dương lập tức nhíu chặt chân mày: "..."
Trông rất bất mãn nhìn chằm vào anh.
Lăng Tụng sửng sốt: "Này là đang tức giận rồi sao?". Truyện Sủng
Mẫn Dương: "Con trai của người nào đó? Trên người tôi chỉ có cái nhãn này thôi sao?"
Lăng Tụng: "Không phải sao."
Mẫn Dương buông ly rượu xuống, mất hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Nhưng mà cậu cũng nhận ra, Lăng Tụng không quan tâm đến giới giải trí như thế nào.
Lăng Tụng lại thoải mái chọc tức người ta: "Nhỏ nhen quá đi."
Mẫn Dương: "Anh..."
Lăng Tụng: "Tôi làm sao?"
Mẫn Dương: "Tên của anh, tính đến khi nào mới nói cho tôi biết."
Lăng Tụng: "Không phải chứ, đến tôi cậu cũng không biết."
Mẫn Dương: "... Tôi chỉ biết anh họ Lăng thôi."
Nhưng thật ra cậu có nghe cha của cậu từng nhắc đến Lăng Tụng.
Nhưng lúc đó không chăm chú nghe cho lắm.
Ai mà thích "con nhà người ta" giỏi giang trong lời cha mẹ nói chứ.
Lăng Tụng buông tay, cười cười: "Chỉ là đùa một chút thôi mà."
Mẫn Dương mỉm cười: "Có thể cho tôi biết tên của anh không?"
Đưa điện thoại qua: "Tiện thì kết bạn wechat luôn."
Lăng Tụng không trả lời, rót đầy ly rượu trên bàn đẩy đến trước mặt Mẫn Dương, "Uống ly này đi."
Mẫn Dương không nói hai lời một mạch uống cạn ly.
Không ngờ được tửu lượng của Mẫn Dương thế mà rất tốt.
Lăng tụng tiếp tục rót đầy ly Mẫn Dương, Mẫn Dương nhanh chóng uống cạn Ly thứ hai.
Anh lại tiếp tục rót.
Mẫn Dương tiếp tục uống.
Qua nửa tiếng, Lăng Tụng thấy Mẫn Dương nằm sấp trên quầy bar.
Lăng Tụng nhìn vào cái đầu tóc bù xù của cậu, lại một lần nữa cảm thấy con trai của Mẫn Tích Hành quả nhiên là còn rất đơn thuần.
Sao có thể tùy tiện uống say trước mặt người lạ cơ chứ.
Nếu như Lăng Tụng có ý đồ quấy rối thì sao đây.
Lăng Tụng nhìn cậu trong chốc lát, cúi đầu ghét sát vào tai cậu: "Tôi tên Lăng Tụng."
Mẫn Dương gối đầu lên cánh tay, vẫn không nhúc nhích chút nào.
Cũng không biết là có nghe được không.
Lăng Tụng nhất thời cao hứng, nắm bàn tay cậu lên, viết tên mình lên lòng bàn tay to lớn của cậu.
Chỉ viết một dòng.
Lăng Tụng lầm bầm: "Say thành bộ dạng này, xem ra sáng mai tỉnh dậy nhớ không ra tên của tôi rồi."
Cạn lời.
Ngón tay của Mẫn Dương bỗng nhiên động đậy.
Giây tiếp theo, tay của Lăng Tụng đột nhiên bị Mẫn Dương nắm lại.
Tim anh bỗng đập loạn nhịp, hô hấp bất chợt ngừng lại.
"Lăng Tụng." Mẫn Dương vừa gọi tên anh vừa ngẩng đầu, mũi sượt qua cằm của Lăng Tụng, tai của cậu hơi đỏ lên, tầm mắt kẽ buông xuống: "Anh có bạn trai chưa?"