Mặt đất của nhà máy bỏ hoang vốn đã gồ ghề, vừa mới ra đến ngoài quần của Triệu Hào đã bị sờn rách, máu từ chân chảy ra.
Lúc này Triệu Hào mới định thần lại, anh ta nghĩ đến bên cạnh mình có cả Thiên Môn, tại sao lại phải sợ Tần Vũ Phong chứ?
Sự kiêu ngạo lại dâng lên.
“Này, anh thả tôi ra!”
“Nếu không…Anh có tin hôm nay cả ba người đều chết đây hay không?”
“Thiếu chủ nói đúng”
“Mau buông thiếu chủ của chúng tôi ra, nếu không anh không thể sống sót rời khỏi đây”
Phía Thiên Môn lại nhao nhao lên.
Tần Vũ Phong nheo mắt nhìn Triệu Hào: “Anh chắc chưa?”
Đôi mắt đó đầy sự tàn bạo như một con dã thú.
Như thể trong một giây tiếp theo, Tần Vũ Phong sẽ làm theo bản năng, xét nát đối phương.
Triệu Hào nuốt một ngụm nước miếng.
Nói thật, anh ta không còn dám cùng Tần Vũ Phong so tài nữa.
Nhưng bất kể thế nào.
Nếu như bản thân anh ta không thể đứng lên được nữa.
Sau khi bị Tần Vũ Phong đưa ra ngoài, không biết sẽ xảy ra chuyện kinh khủng gì nữa. Anh ta không muốn tưởng tượng đến chuyện đó, lại càng không dám nghĩ thêm gì!
Cả người Triệu Hào run lên, sắc mặt tái nhợt.
Nhưng gương mặt vẫn dũng cảm.
“Anh có nghe không? Thiên Môn chúng tôi có nhiều người như vậy, nếu anh dám, tin hay không thì tùy, tôi sẽ để anh..”
Triệu Hào nói, không biết ai đã cho anh ta sự can đảm này.
“Á!”
Đột nhiên Diệp Thanh Đình hét lên, Tần Vũ Phong vô thức nhìn qua.
Không biết từ lúc nào, Tề Vinh đã đến bên cạnh Diệp Thanh Đình!
Thậm chí còn cầm Kiểm Tinh Thần trong tay, mũi kiếm cũng đã cửa qua cổ của Diệp Thanh Đình. Cổ Diệp Thanh Đình bị siết chặt, máu từ từ chảy ra từ mũi cây kiếm.
Khuôn mặt xinh xắn cũng đỏ bừng vì thiếu không khí.
Diệp Kính Dương cũng như vậy, bị anh ta khóa trong vòng tay, cổ bị xiết lại, mặt biến thành màu đỏ thẫm.
“Này, mau buông cậu chủ của chúng tôi ra.
Tề Vinh điềm đạm nhìn chằm chằm Tần Vũ Phong: “Diệp Thanh Đình là người phụ nữ của anh sao?”
“Nếu anh vẫn không thả thiếu chủ của chúng tôi ra, e rằng người đẹp này sẽ chết..”