Hoàng Cung Kỳ Ngộ

Chương 62: Thương buôn




Tối đến, trời lại đổ mưa phùn.

Giúp Thuỷ Trúc dọn dẹp bát đĩa xong, nàng lên phòng thăm Lê Nguyên Phong một chút, tiện thể đem mấy chiếc bánh ngọt lên cho hắn ăn tráng miệng.

“Mỹ nhân của ta không ngờ nàng cũng có chút tài bếp núc nha.” Hắn cầm chiếc bánh lên, cười híp mắt, cắn ngon lành.

“Em …” Nàng ngập ngừng, vẫn còn hơi ngượng miệng với cách xưng hô mới. “Em từ nhỏ đã theo mẹ xuống bếp nấu ăn, có thể không giỏi sao?” Ngay sau đó liền thay đổi thái độ, mặt hất lên trời song song với trần nhà.

Khi nghe Lê Ứng Thiên khen bánh ngon, nàng liền nghĩ đến chuyện nhanh chóng mang số bánh còn lại lên đây, để được nghe hắn khen nàng giỏi. Vì vậy, dù lúc làm bánh không nghĩ đến việc tống số bánh ngọt thiếu dinh dưỡng này cho tên bệnh nhân liệt giường trước mặt, lúc xuống bếp lấy bánh cho Lê Ứng Thiên, nàng cũng gói ghém cho hắn hai ba chiếc.

Lê Nguyên Phong ăn xong, trìu mến đưa tay chạm vào nàng, lưu luyến nắn nắn chiếc gò má căng phồng,

“Sao một mỹ nam như ta lại đi yêu một người có nụ cười ngốc nghếch như nàng nhỉ?”

Nàng “Hừm” một tiếng, gạt tay hắn ra.

“Chê ngốc sao còn sờ soạng làm gì?”

Hắn không đáp, chỉ giơ bàn tay lên trước mặt, lật qua lật lại như đang tự nói với bản thân.

“Uhm, chắc đã chùi sạch dầu rồi.”

Nàng quệt quệt qua gò má mình, quả nhiên có dính dầu. Đáng ghét, tên ham ăn này sau khi tận hưởng thành quả lao động của nàng xong, còn ‘vắt chanh không bỏ vỏ’ muốn dùng nàng làm khăn lau tay.

“Anh đừng tưởng mình bị thương thì em không nỡ đánh anh.” Nàng đứng phắt dậy, chống nạnh. “Anh chỉ bị thương phần trên thôi, em sẽ đánh phần dưới.”

Hắn nháy mắt, khoé môi cong lên, tạo thành một nụ cười tà mị,

“Nàng nhắm chuẩn một chút, nếu không người thiệt thòi sẽ là nàng đấy.” Đuôi mắt hắn hiện lên một tia quỷ quyệt. “Ta nói thật.”

Hiểu ra ẩn ý của hắn, nàng bất giác đỏ mặt.

Không muốn cho hắn đắc ý được thấy mình xấu hổ, nàng hùng hùng hổ hổ chà tay vào lớp giấy gói bánh. Bao nhiêu dầu, bao nhiêu đường đều trát hết lên mặt hắn.

“Cho tối nay kiến cắn mặt anh sưng vù như cái bánh bao luôn. Xem có còn đi lừa tình con gái nhà lành được nữa không.” Nàng nở một nụ cười phản diện.

“Hừm, ta đã rơi vào tay nàng. Muốn cắn muốn liếm, tuỳ ý nàng.” Hắn vờ giở giọng oanh oanh liệt liệt của một anh hùng khi rơi vào tay giặc.

Không phải chỉ mới đây, mà từ lúc bắt đầu quen biết hắn, nàng đã thấy ấm ức mỗi lần nhìn gương mặt đẹp trai của hắn rồi. Rõ ràng là gian manh, lại được trời phú cho bản mặt ngây thơ hồn nhiên vô tội. Còn nàng…

“Mỹ nhân, đang nghĩ gì mà trông ngốc thế?” Hắn dịu dàng vươn tay kéo nàng vào lồng ngực mình, giọng chợt nhẹ bẫng đi như gió thoảng. “Ngốc nghếch như nàng, nếu một ngày nào đó không có ta bên cạnh, nàng làm sao sống…”

Nàng im lặng, vùi đầu vào vai hắn, không muốn nghĩ đến một ngày như thế. Từ trước đến giờ, kể cả lúc chưa yêu hắn, nàng luôn cho rằng sự có mặt của hắn bên cạnh mình là một việc hiển nhiên. Giống như dù đi đến nơi nào, cũng sẽ nhìn thấy mặt trời.

Nàng không muốn hắn xa nàng, hoàn toàn không muốn.

*******

Có lẽ vì chưa quen với mối quan hệ mới giữa mình và Lê Nguyên Phong, nên mấy hôm nay nàng đều thức rất khuya, đầu óc cứ lởn vởn một loạt những ý nghĩ mơ hồ, chẳng rõ vui buồn. Quen nhau đã lâu như vậy, từng cười cười nói nói bao nhiêu chuyện, thế mà giờ chạm mặt nhau buổi sáng nàng lại không tự chủ được, đỏ mặt mà cười ngượng. Thật muốn nuôi một con chuột chũi để giúp mình đào cái lỗ mà.

Tối thức khuya, nên buổi sáng nàng thường dậy trễ. Cũng may là ở tiền trang hiện nay cũng không có việc gì quan trọng nên sự lười biếng của nàng không bị ai chú ý.

Cũng bởi tận đến lúc mặt trời lên cao mới dậy, nàng không biết Lê Ứng Thiên đã đến tìm Lê Nguyên Phong từ sớm. Khi nàng đẩy cửa vào, hai người đang bàn bạc điều gì đó có vẻ rất hăng say, nên nàng theo quy tắc thông thường mà đóng cửa lại, xuống bếp kiếm chút gì lót dạ. Nếu là việc ảnh hưởng đến nàng, Lê Nguyên Phong nhất định sẽ kể lại. Nàng chẳng cần tò mò nghe lén làm gì.

Bàn bạc xong, Lê Ứng Thiên cũng vội vã ra về chứ không nán lại ăn trưa, chắc là còn đang bận việc. Tuy không còn vương vấn mối quan hệ trước kia, nàng vẫn thấy thương cảm khi hắn cứ phải chạy đông chạy tây lo việc triều đình. Nếu sinh ra ở thời cổ đại, có lẽ nàng đã vì sự ngưỡng mộ ấy mà ở lại bên hắn, đồng vợ đồng chồng. Rất tiếc, nàng bị ảnh hưởng sâu sắc tư tưởng một vợ một chồng, không đủ can đảm để thử thách sự cao cả của mình.

“Hoàng huynh đến gặp ta có việc cực kỳ quan trọng, muốn nghe kể không?” Lê Nguyên Phong làm ra gương mặt còn nghiêm trọng hơn cả việc sắp tiết lộ Lê Ứng Thiên là người sao Hoả, hoàn toàn tương phản với giọng điệu khôi hài của hắn.

“Hừm, anh rõ ràng là thèm kể cho em gần chết, còn giả vờ thả câu.” Nàng lườm hắn.

“Nàng cũng nên cho ta chút hào hứng của người kể chuyện chứ.” Hắn hờn dỗi nói.

“Được rồi, mỹ nam, em đang tò mò đến phát điên đây, anh kể đi.” Nàng cũng học theo lối nói chuyện cường điệu của hắn.

Nghe nàng gọi mình ‘mỹ nam’, hai mắt hắn sáng rực lên. Dễ dụ ghê!

“Dạo này việc buôn lậu muối ở biên giới càng lúc càng dày đặc. Các chủ ruộng muối ở Lạc Việt rất bức xúc vì thuế muối quá cao đã ảnh hưởng đến giá muối, nên người dân đổ xô mua muối lậu, khiến họ thất thu.”

“Có phải vấn đề là nếu giảm thuế thì sẽ mất nguồn vốn đầu tư cho các mỏ muối mới. Còn nếu không giảm thuế thì các chủ ruộng muối và diêm dân sẽ vì thiệt hại nặng mà bỏ nghề?”

“Ừm.”

So về cái lợi và cái hại trước mắt, có vẻ như Lê Ứng Thiên nên giảm thuế. Nền công nghiệp sản xuất muối hiện tại bị nếu đình trệ thì làm sao đầu tư cho tương lai được. Chưa kể, sự lớn mạnh của thị trường buôn lậu sẽ không chỉ gây ảnh hưởng đến ngành muối, mà còn có nguy cơ kích thích buôn lậu ở các mặt hàng khác khi có sự chênh lệch giá cả ở hai nước, một khi người dân đã quen với việc đủ can đảm mua hàng lậu.

Vấn đề là, nàng đoán Lê Ứng Thiên khi đề ra thuế muối, mục đích chính không hẳn là quan tâm đến việc đầu tư cho mỏ muối mới ở góc độ kinh tế mà là muốn dần dần kiềm hãm ảnh hưởng của Vampire ở thị trường này. Tạo cơ hội cho các thương nhân nhỏ hơn, tức là sẽ có thể giảm bớt thị phần của Vampire. Đồng thời, đánh thuế vào ngành muối chủ lực của họ Lý cũng sẽ giảm đáng đi kể nguồn thu nhập hàng năm của Vampire. Tuy luôn nói là vì lợi ích quốc gia, nhưng xưa nay khi hậu quả có vẻ không nghiêm trọng, các bậc vua chúa luôn chú trọng đối phó thù trong hơn là giặc ngoài. Lê Ứng Thiên cũng không ngoại lệ.

“Vậy cuối cùng hai người quyết định thế nào?” Nàng thật ra cũng không quan tâm quốc sự mấy, nhưng lại có máu tò mò.

“Giảm một phần thuế, đồng thời trấn an diêm dân rằng sẽ lấy tiền thuế ấy tập trung vào việc chống buôn lậu qua biên giới.” Hắn trả lời ngắn gọn.

Có vẻ như, dù là mục đích kinh tế hay chính trị, Lê Ứng Thiên cũng đều không muốn buông tay.

“Mỹ nhân, nàng thấy quyết định này thế nào?” Hắn gắp chiếc đùi gà vào chén nàng, chờ đợi.

“Không tệ, nhưng khó thắng nổi quy luật cung cầu.”

“Nàng nói vậy tức là…chê quyết định của ta với hoàng huynh?” Hắn bắt đầu xụ mặt, như một đứa trẻ làm rơi mất kẹo.

“Địa hình biên giới hiểm trở thế nào, anh chắc biết rõ hơn em.” Nàng từ tốn nói. “Hơn nữa, lái buôn có thể không theo biên giới phía bắc để dồn hàng xuống, mà theo đường biển, hoặc bọc theo tiểu quốc Tề Lô xuống biên giới phía tây, triều đình làm sao quản nổi.”

“À, chuyện này mỹ nam của nàng có nghĩ đến rồi.” Hắn nói có vẻ tự hào, nhưng sau đó lại xuống giọng. “Nhưng hoàng huynh xem việc trấn áp Lý Thiệu Minh và ngăn chặn buôn lậu là quan trọng như nhau, nên không muốn nhượng bộ thuế muối quá nhiều.”

“Không muốn giảm thuế nhiều, lại muốn khống chế việc buôn lậu…” Nàng tặc lưỡi. “Đúng là cái tham của bậc đế vương.”

Nếu kế hoạch của Lê Ứng Thiên không thành công, hệ thống các quán ăn và xuởng sản xuất thực phẩm khô của Lạc Vinh tiền trang đầu tư cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi giá muối. Lê Nguyên Phong là vương gia, không thể nào lại cho thuộc hạ đi mua muối lậu. Nếu giảm thuế muối quá nhiều, về lâu dài cũng không có lợi cho Lạc Vinh tiền trang, vì có nguy cơ Vampire sẽ có thêm tiền để đầu tư cho một hệ thống tiền trang mới.

Lợi thế của Lạc Vinh tiền trang hiện nay không chỉ nằm ở việc có hệ thống rộng lớn, mà còn vì mô hình này mới lạ, chưa có đối thủ cạnh tranh. Nàng không đủ tự tin để đảm bảo phương pháp kinh doanh này không bị Vampire sao chép. Hơn nữa, mối quan hệ trên thương trường của Vampire hiện nay lớn hơn nhiều so với Lê Nguyên Phong. Không có một khoảng thời gian đủ dài để phát triển, khiến khách hàng hiện tại phải phụ thuộc vào Lạc Vinh tiền trang, chỉ e một khi Vampire tập trung khai chiến, Lạc Vinh khó thắng.

“Nguyên Phong, hay là nhờ Phi Long hoàng triều giúp đỡ?”

“Phi Long hoàng triều?”

“Chẳng phải họ cũng có hệ thống thuế muối tương tự Lạc Việt sao, chỉ khác là họ có thể sản xuất với số lượng lớn, nên thành phẩm mới có giá rẻ hơn Lạc Việt một chút. Thương nhân bên đó tuồn hàng sang Lạc Việt phi pháp, tức là triều đình họ cũng bị thất thu nguồn thuế. Hơn nữa, tình hình của họ hiện nay cũng giống như vấn đề của Lạc Việt ta khi mở cửa buôn bán ở Tế Châu vậy. Thương nhân thấy bán cho người nước ngoài có lợi hơn, nên không mặn mà với thị trường trong nước, khiến nguồn cung ứng cho dân trong nước lại bị giảm xuống vì năng suất trong sản xuất chưa tăng kịp.”

Lê Nguyên Phong gật gù mỉm cười, nhìn nàng xu nịnh.

“Ta đã hiểu ý nàng. Mỹ nhân của ta thật giỏi.”

“Còn phải nói.” Nàng toe toét cười đắc thắng. Ngày trước còn bị phạt viết nguyên một bài luận về mấy vụ thuế này thuế nọ mà, dĩ nhiên nhớ rõ.

“Nhưng vẻ ngoài ngốc nghếch thì không làm sao thay đổi được. Đáng tiếc, đáng tiếc…” Hắn thở dài.

Cái tên ham ăn này dù đã nói yêu nàng, vẫn không bỏ sở thích trêu nàng.

Về việc nên trực tiếp đưa thuyết khách đến trình bày với Phi Long hoàng triều, hay âm thầm dùng biện pháp khác để họ tự thấy tác hại của việc buôn lậu này, dĩ nhiên anh em họ Lê sẽ có suy nghĩ tường tận hơn nàng.

Cuộc chơi này, hình như Vampire vẫn chưa có động tĩnh gì.

*******

Lê Ứng Thiên không thể ở lại Tế Châu quá lâu. Dù không xảy ra vấn đề buôn lậu muối, hắn cũng phải tranh thủ về cung, đề phòng vây cánh họ Nguyễn có âm mưu. Trong bữa ăn cuối cùng này, Thuỷ Trúc đã theo lời dặn dò của Lê Nguyên Phong, làm toàn những món Lê Ứng Thiên thích.

Đứng nhìn những món ăn được mang lên, nàng chợt thấy một cảm giác nằng nặng ở trong tim. Chưa bao giờ nàng biết hắn thích những món này.

Trước kia, nàng từng nghĩ mình rất hiểu Lê Ứng Thiên, nhưng thật ra nàng không biết gì hơn ngoài những suy tính của hắn, cùng với việc hắn yêu nàng. Hắn thích ăn gì, nàng không biết. Việc nho nhỏ nào có thể khiến hắn vui, nàng càng không rõ.

“Hoàng huynh bảo trọng.” Lê Nguyên Phong vừa nói vừa đưa túi trái cây cho Lê Ứng Thiên. “Vừa đi vừa ăn cho vui”.

“Nguyên Phong, ta không tham ăn như đệ.” Lê Ứng Thiên cất giọng phàn nàn, nhưng tay vẫn nhận lấy quà. “Ta đã cho người tiến hành trùng tu lại lăng tẩm của phụ hoàng. Bốn tháng nữa nhớ thu xếp trở về kinh thành làm lễ.”

“Thần đệ biết rồi.”

“Thánh thượng đi đường cẩn thận.” Nàng nói.

“Ừm.” Hắn không nhìn nàng, mà quay mặt đi như lẩn tránh.

Lê Ứng Thiên ra khỏi cửa không bao lâu, nàng và Lê Nguyên Phong cũng ai về phòng nấy.



Trời mùa hè oi ả, nên đêm ngủ phải mở cửa sổ một chút cho thoáng gió. Không ngờ, lúc cánh cửa mở ra, nàng lại phát hiện Lê Ứng Thiên đang đứng dưới sân, cầm chiếc lồng đèn kéo quân, đứng nhìn lên cửa sổ phòng nàng.

Hắn trở lại, tìm nàng.

Nếu như hắn không thấy nàng, nàng đã còn có thể vờ như không thấy hắn. Thế nhưng, từ lúc bóng nàng rõ dần nơi khung cửa, ánh mắt hắn đã dán chặt vào nàng.

Tránh được một lúc, không tránh được cả đời.

“Thánh thượng, người chưa khởi hành sao?” Nàng bước đến chỗ hắn, đứng cách hắn chừng một sải tay.

Hắn chỉ im lặng, đứng đó nhìn nàng.

Lê Ứng Thiên vẫn là Lê Ứng Thiên, đối với việc tình cảm, không những do dự không quyết, mà còn không biết bản thân muốn gì.

“Nếu thánh thượng có việc cần bàn với vương gia, dân nữ sẽ lên gọi vương gia.”

Nàng quay đi, trong lòng cười khổ. Cứ thế này thì hắn bao giờ mới có được tình yêu. Cứ từng người, từng người đi qua cuộc đời hắn, nhưng hắn sẽ chẳng níu giữ được ai.

“Đừng đi!”

Hắn buông chiếc đèn lồng xuống đất, choàng tay ôm chặt lấy nàng.

“Thánh thượng…” Nàng cố cùng vẫy để thoát ra, nhưng không sao kháng cự nổi vòng tay mạnh mẽ kia.

“Gọi ta một tiếng ‘Ứng Thiên’.” Hắn nói, áp sát môi vào má nàng. “Gọi xong ta sẽ buông tay.”

“Ứng Thiên.” Nàng chậm rãi bật ra hai chữ đó.

Và hắn đã thật sự buông nàng.

Quân vô hí ngôn.

“Trẫm chẳng qua chỉ là rời cung đã lâu, không có dịp gần nữ sắc. Ngươi đừng lầm tưởng.” Giọng có một chút mỉa mai. Không biết là mỉa mai nàng, hay mỉa mai chính bản thân mình.

“Dân nữ tự biết thân phận của mình.” Nàng cúi đầu, trong lòng lửa giận bừng bừng.

Hắn cất bước quay đi, để lại chiếc đèn lòng chỏng chơ ở giữa sân.

“Chờ ta.”

Dường như hắn đã nói như thế, nhưng nàng không nghe rõ.

Chờ ư?

Chờ đến bao giờ…

Lê Nguyên Phong miết ngón tay lên khung cửa, nhìn xuống sân. Trong lòng như có một áng mây đen nhẹ lướt qua.