Hoàng Đường - Tắc Mộ

Chương 60: Hoài Vương biểu thị, người làm phiền ta và vương phi đều phải đuổi đi




Hoài Vương dắt tay Tả Xu Tĩnh, lập tức cảm nhận được bàn tay của Tả Xu Tĩnh đang khẽ run. Hắn nghi hoặc nhìn Tả Xu Tĩnh, Tả Xu Tĩnh lắc đầu, tỏ ý không sao.

Vì thế Hoài Vương mới nhìn về phía Lưu Gia Vận, nói: "Di mẫu, mọi việc đều tốt?"

Ánh mắt của Lưu Gia Vận rơi trên bàn tay của Hoài Vương và Tả Xu Tĩnh, có chút ngưỡng mộ, nói: "Ừm, không có chuyện gì. Chỉ là để vương phi ra ngoài không công với ta hai ngày, bây giờ trả lại cho người."

Hoài Vương cong môi, dường như khá thích cách nói đùa này, sau đó hắn liền chậm rãi dắt Tả Xu Tĩnh về Uẩn Thuỵ Đường. Hai người đều không nói gì, Hoài Vương có thể cảm nhận được cảm xúc lúc này của Tả Xu Tĩnh không tĩnh lặng, chuyện này không thường thấy. Hắn biết nếu hỏi bên ngoài, Tả Xu Tĩnh có lẽ sẽ không nói, vì thế chỉ có thể tăng tốc độ.

Vào phòng, Hoài Vương vừa định hỏi đã xảy ra chuyện gì, Tả Xu Tĩnh đột nhiên lao vào lòng hắn.

Hoài Vương ngẩn người, rất nhanh đã ôm lấy nàng, khẽ nói: "Sao thế?"

Tả Xu Tĩnh chỉ vùi đầu vào lòng hắn, không nói lời nào. Hoài Vương hơi lo lắng: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Tả Xu Tĩnh vốn muốn ôm Hoài Vương một lúc, nhưng thấy Hoài Vương thực sự lo lắng thì chỉ đành ngồi xuống trước, sau đó vỗ vỗ Hoài Vương như thể trấn an: "Không, không xảy ra chuyện gì... Chỉ là, ta biết vài chuyện..."

Hoài Vương nghiêm túc nhìn nàng, dường như đang đợi nàng nói.

Tả Xu Tĩnh chậm rãi kể lại những chuyện mình biết, cùng với những chuyện mình nhớ ra một cách ngắt quãng cho Hoài Vương.

Hoài Vương nghe rất nghiêm túc. Sau khi Tả Xu Tĩnh kể xong, Hoài Vương không phản ứng ngay, một lúc lâu sau mới nói: "Ta không thể để một mình nàng đến Càn Châu xa như vậy, đợi ta hai ngày, vừa hay gần đây phụ cận Càn Châu vỡ đê, phụ hoàng vốn không định cho ta đến Càn Châu, nhưng nếu ta nhất quyết muốn đi thì có lẽ có thể thử."

Tả Xu Tĩnh không ngờ Hoài Vương không nhiều lời mà trực tiếp nhắc đến chuyện này. Nàng sững sờ một hồi, nói: "Chàng đến Càn Châu cùng ta?"

"Ừm." Hoài Vương gật đầu ra vẻ đương nhiên: "Sao thế?"

"Nhưng..." Tả Xu Tĩnh hơi do dự.



Hoài Vương trực tiếp nói: "Không nhưng gì hết, đây là chuyện rất quan trọng với nàng, ta biết nàng nhất định phải đi. Vì thế đối với ta đây cũng là chuyện rất quan trọng, ta nhất định phải đi cùng nàng."

Tả Xu Tĩnh mím môi gật đầu, Hoài Vương khẽ cười, xoa đầu nàng: "A Tĩnh, đừng nghĩ quá nhiều. Cho dù mọi chuyện giống như nàng đoán thì cũng đã trôi qua rồi."

Tả Xu Tĩnh nói: "Ta chỉ cảm thấy rất không chân thực... Phụ thân của mình là tướng quân tiền triều, mẫu thân là danh kỹ..."

Hoài Vương khuyên nhủ: "A Tĩnh phải nghĩ rằng, những chuyện khó tin xảy ra trên người nàng không ít, đúng không?"

Mặc dù Tả Xu Tĩnh không hiểu đây là kiểu an ủi gì, nhưng nàng cũng không nhịn được mà bật cười, gật đầu: "Ừm... Chàng nói khá có lý. Được rồi, vậy ta đợi chàng xử lý mọi chuyện xong rồi chúng ta cùng đến Càn Châu."

Hoài Vương khẽ cười gật đầu.

Mặc dù đi đường cả ngày nhưng Tả Xu Tĩnh không thấy buồn ngủ. Hoài Vương thấy nàng không muốn ngủ thì đưa nàng đến hoa viên đi dạo. Sau khi đến chiếc xích đu trong hoa viên, Hoài Vương bảo Tả Xu Tĩnh ngồi lên, đích thân đẩy cho nàng. Tả Xu Tĩnh ngồi trên xích đu, cảm nhận gió đêm.

Mặc dù lúc này sắp vào thu, nhưng nàng và Hoài Vương cũng mặc không ít, vì thế không cảm thấy lạnh. Có lẽ Hoài Vương cũng sợ gió lớn nên đẩy rất nhẹ, Tả Xu Tĩnh nhìn về phía trước ngây ngốc một lúc, đột nhiên khẽ than: "Ài..."

Hoài Vương cảm thấy buồn cười: "Sao thế? Sao đột nhiên lại thở dài?"

Tả Xu Tĩnh nói: "Không có gì, chỉ là nghĩ một lúc lại cảm thấy, đi đi về về Càn Châu chắc chắn cũng phải gần một tháng, không biết sẽ lỡ bao nhiêu thời gian của chàng..."

Hoài Vương nhíu mày: "Ta nói rồi, không lỡ. Huống hồ đến Càn Châu ta cũng có thể đích thân xử lý chuyện vỡ đê, thuận tiện điều tra quan viên ven bờ. Năm nào cũng vỡ đê, năm nào cũng phải cấp ngân khố xử lý chuyện này, nhưng chưa từng thấy tốt lên, phụ hoàng vốn rất để ý... Nếu ta có thể xử lý chuyện này, xem như cũng là chuyện tốt. Nàng đừng nghĩ nhiều thế nữa."

Tả Xu Tĩnh nhìn hắn: "Ừm... Thực ra, chàng nói muốn đi cùng ta, ta thấy rất vui, vì ta nhớ lại, hình như ta chưa từng ra ngoài một mình lâu. Ban đầu chạy Đông chạy Tây với ca ca, về sau thì không rời khỏi một nơi nào nữa. Có chàng ở bên, ta không biết yên tâm hơn bao nhiêu."

Nàng ngẩng đầu, còn Hoài Vương cúi đầu. Hai người nhìn nhau, đỉnh đầu lấp lánh vô số ánh sao. Hoài Vương không đẩy xích đu nữa mà khẽ vươn tay xoa mặt Tả Xu Tĩnh.

Hai người đều không biết, lúc này sau hòn non bộ còn có một người, lẳng lặng nhìn bọn họ.

Là Lê Văn.

Lê Văn quả thực không chết tâm với xích đu, sáng hôm qua bắt gặp Hoài Vương nên hôm nay nó quyết định ra buổi tối. Cũng nhờ vận may nó tốt, lúc đến quả thực không có ai. Lê Văn thoả mãn ngồi xích đu một lúc, sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.

Nó vội vàng chạy đi, lúc chạy đến sau hòn non bộ, nó chỉ cần đi tiếp là có thể rời khỏi, nhưng ma xui quỷ khiến nó dừng bước, quay đầu nhìn lại. Cái nhìn này khiến nó sững người.

Nó thấy Hoài Vương vừa đáng sợ vừa lạnh lùng đó dắt vương phi đến, sau đó vương phi ngồi trên xích đu. Mà điều khiến nó chấn động hơn là, Hoài Vương còn đứng sau xích đu, đích thân đẩy cho vương phi!

Sao có thể?!

Lê Văn thậm chí còn muốn dụi mắt, nó ngây ngốc nhìn Hoài Vương và Hoài vương phi. Hai người đều có biểu cảm rất tự nhiên, Hoài vương phi không hề sợ hãi chút nào, Hoài Vương cũng không có biểu cảm gì, có điều hình như Hoài vương phi có tâm sự gì đó nên cứ ngây người nhìn về phía trước.



Vì thế nàng đương nhiên không nhìn thấy Hoài Vương ở đằng sau vẫn luôn nhìn nàng. Ánh mắt hắn rất dịu dàng, dưới ánh sao chiếu rọi, vô cùng ôn hoà, hoàn toàn không giống Hoài Vương ngày đó nó gặp.

Ngày đó khắp người Hoài Vương lạnh lẽo, không có bất kỳ biểu cảm gì, lạnh lùng như một tảng băng. Nhưng Hoài Vương lúc này lại như hoa quế trong vương phủ, mùi hương vừa dịu dàng vừa ngào ngạt tản ra từ quanh người hắn, quấn lấy Hoài vương phi không hề phát hiện ra.

Hắn có thể có ánh mắt dịu dàng thế này, nhưng chỉ dành cho Tả Xu Tĩnh, trên thực tế, Hoài Vương còn không biết Lê Văn trông như thế nào. Lê Văn thậm chí cảm thấy, cho dù hôm qua nó mới gặp Hoài Vương, nhưng có thể bây giờ Hoài Vương cũng không biết nó là ai, trông như thế nào.

Vì hắn vẫn luôn nhìn Tả Xu Tĩnh như vậy, nào có hơi sức nhìn người khác nữa?

Lê Văn cho rằng đây đã là cực hạn rồi, nhưng sau khi vương phi thở dài, Hoài Vương vậy mà còn cười, sau đó hỏi điều gì đó. Lê Văn muốn nghe nhưng không nghe được, nó chỉ có thể nhìn Hoài vương phi ngẩng đầu nhìn Hoài Vương.

Hai người cứ một người cúi đầu một người ngẩng đầu nói chuyện như vậy, ánh mắt của Hoài Vương càng dịu dàng, còn có rất nhiều cảm giác trân trọng. Lê Văn thậm chí không thể hiểu nổi tại sao Hoài Vương phải nhìn Hoài vương phi như vậy.

Sau đó, bọn họ không nói chuyện nữa, Hoài Vương vươn tay khẽ chạm vào má Hoài vương phi.

Lê Văn biết Hoài Vương là một vương gia biết đánh trận, bàn tay hắn có thể đã từng chạm vào vô số binh khí và giết vô số người, nhưng bàn tay hắn, thì ra còn có thể dịu dàng vuốt ve gò má của một nữ tử như vậy.

Khoé miệng Hoài vương phi mang theo ý cười, cũng dịu dàng vươn tay vuốt mặt Hoài Vương, sau đó Hoài Vương dứt khoát cúi người, muốn hôn Hoài vương phi.

Bọn họ càng tiến lại gần thì Lê Văn càng cảm thấy thời gian trôi qua chậm, không biết tại sao, nhìn thấy Hoài Vương thế này, trong lòng nó cảm thấy rất khó chịu. Nó vốn đã không thích Hoài vương phi, bây giờ lại càng nhìn với ánh mắt căm thù.

Lê Văn không hiểu, Hoài vương phi không phải quá xinh đẹp, chỉ là thanh tú mà thôi, ngày thường nhìn cũng không thấy đặc biệt chỗ nào, thậm chí còn hơi hung dữ, tại sao Hoài Vương lại thích nàng? Nàng dựa vào đâu mà được Hoài Vương yêu thích, dựa vào đâu mà được đối xử không giống người khác?! Ánh mắt dịu dàng, vuốt ve nhẹ nhàng, nụ hôn trân trọng... Nàng dựa vào đâu, dựa vào đâu?!

Lê Văn không muốn nhìn nữa. Nó hơi cáu kỉnh xoay người muốn chạy, nhưng không chú ý dưới chân có một viên đá, vì thế liền vấp phải hòn đá đó, trực tiếp ngã sấp xuống đất.

Đồng thời, Lê Văn bất giác kêu lên.

Tiếng kêu này đương nhiên đã quấy rầy Tả Xu Tĩnh và Hoài Vương đang trao nụ hôn. Tả Xu Tĩnh gần như đứng bật dậy, có chút hoang mang nhìn về hướng hòn non bộ.

Còn Hoài Vương lập tức đen mặt.

Hai người nhanh chóng bước về phía hòn non bộ, sau đó nhìn thấy Lê Văn vừa bị ngã đang vội vàng bò dậy.

Thấy Lê Văn, Tả Xu Tĩnh khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nàng còn tưởng lại là thích khách gì đó... Nhưng sau khi thở phào, Tả Xu Tĩnh lại không nhịn được hỏi: "Lê Văn? Ngươi ở đây làm gì?"

Lê Văn lắp bắp nói: "Tham kiến vương gia, tham kiến vương phi... Dân nữ, dân nữ tới đây tản bộ..."

Tả Xu Tĩnh hơi bất lực, nhưng Hoài Vương nói: "Muộn như vậy rồi, ngươi không nên rời khỏi Thiên Tư Đường."



Lê Văn muốn thuyết phục bản thân rằng Hoài Vương đang lo lắng cho nó, nói với nó rằng đã muộn không nên ra ngoài, nhưng ngữ khí của Hoài Vương lại khiến nó không thể tự an ủi như vậy.

Nó chỉ có thể đỏ bừng mặt, xấu hổ nói: "Xin lỗi..."

Tả Xu Tĩnh hơi ngượng ngùng nói: "Ừm, sau này đừng thế nữa là được..."

Lê Văn mím môi: "Ta, ta chưa thấy gì hết."

Nó không nói câu này còn được, vừa nói xong thì Tả Xu Tĩnh liền ngẩn người, sau đó khẽ đỏ mặt.

Tả Xu Tĩnh lặng lẽ liếc Hoài Vương một cái, có chút ngượng ngùng, cũng hơi trách móc. Thực ra nụ hôn vừa rồi cũng không thể hoàn toàn trách Hoài Vương, mặc dù là Hoài Vương chủ động hôn, nhưng nàng cũng không từ chối. Có điều trong tình huống xấu hổ này, nàng chỉ có thể nhìn Hoài Vương như vậy để bớt ngượng.

Hoài Vương đón lấy ánh mắt nàng, sau đó liếc Lê Văn một cái: "Ngươi quay về đi."

Lê Văn đáp lại một tiếng, xoay người chạy đi. Nó quay về phòng, không biết tại sao lại khóc một trận.

Trên đường quay về cùng Tả Xu Tĩnh, Hoài Vương rất mất kiên nhẫn: "Tại sao lần nào cũng gặp phải nó."

Tả Xu Tĩnh nói: "Có thể... nó thích cái xích đu đó? Chắc là muốn tới ngồi xích đu..."

Hoài Vương không nói gì.

Ngày hôm sau, Chương Thuẫn đến Thiên Tư Đường, nói với Tưởng Nhuỵ và Lê Văn rằng Hoài Vương đã tìm được chỗ ở tạm thời, là một căn nhà nhỏ ở nơi khá hẻo lánh. Mặc dù nơi đó không quá tốt nhưng bọn họ có thể vào ở trước, đợi khi tìm được nơi tốt hơn thì vương gia sẽ đổi cho bọn họ. Ngoài ra, trong căn nhà đó có một hoa viên, trong hoa viên có một cái xích đu khá lớn.