Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 23




”Mỗi một bức tranh của cô nương đúng thực là rất khác nhau, đến cả ta xem qua rất nhiều danh hoạ rồi nhưng cũng chưa từng nhìn thấy loại tranh như tranh của cô nương thanh thoát hoạt bát, làm cho con người ta vui sướng tột cùng, cũng giống như thể hiện được tâm ý khác trong đó vậy”

Quá Ngọc Hoán tinh tế nhìn bức tranh trên bàn, vẫn chưa để ý tới thần thái của tôi, tôi thầm mắng mình gặp quỷ rồi, nói ra, “Công tử khen quá lời rồi, tranh và người vẽ tranh là tâm linh tương thông, tâm tình bất đồng sẽ vẽ tranh cũng bất đồng, có sự thanh thoát, diễm lệ, hoạt bát, đau thương, tất cả các tranh đó đều là do tôi có tâm tình như vậy mà tạo thành”

“Vậy ư? Diệp cô nương còn dùng tranh để bày tỏ cảm xúc nữa sao, vậy bức tranh này của cô nương sao lại đau thương chứ?”

Quá Ngọc Hoán có hứng thú nhìn tôi, rồi chỉ chỉ vào cô gái trong tranh. Lòng tôi không hiểu sao rung lên nhè nhẹ, mặt đỏ bừng, tôi còn tưởng nhìn sương sớm mà suy nghĩ, ai ngờ đến mức mà vẩy bút thành chuyện, bị hắn khám phá ra, tôi chỉ còn cách nói thật hay sao? Trời ơi! Tôi đối với soái ca cứ như vậy không có định lực sao? Đúng là mất mặt người hiện đại quá đi!

Tôi cứ nghĩ lung tung cả lên, nhưng trên mặt thì không có biểu hiện gì, nhẹ nhàng cười, “Tranh này lúc tôi vẽ, là tôi đang ngồi ngắm trăng, cảnh như thực như mơ, tôi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, cứ tiện thì vẽ luôn xuống, lúc ấy vô cùng nhớ nhà, nên mới miêu tả cảnh đau thương của cô gái, chỉ thuần tuý là mượn cảnh sinh tình mà thôi, cũng không có dụng ý gì khác”

Xem đi, trạng thái thực tốt lắm, hoàn toàn che giấu được cảm xúc của mình. Quá Ngọc Hoán cười lạnh nhạt, “Xem ra ta lại làm mất thời gian của cô nương nữa rồi”

Nghe hắn nói vậy tôi mới lập tức bừng tỉnh, vỗ vỗ vào trán, “Đúng rồi, Quá công tử, giờ tôi xin phép được cáo từ, tối nay sẽ tới chỗ ngài tập viết”

“Được! Ta chờ ngươi, nếu có thời gian ta sẽ tới quán tranh để động viên, chắc ở Mặc viện ha!”

“Vâng” Tôi cầm lấy bức tranh cuộn tròn lại rồi vội vàng ra khỏi phòng, làm động tác hít một hơi thật sâu, rồi lại vội vàng chạy tới quán tranh, không biết lúc này quán tranh thế nào rồi, có phải là đã đóng cửa rồi hay không.

Đợi lúc tôi chạy tới quán tranh, Tiểu Thuý Tiểu Lan đang đứng trước cửa nhìn quanh, thấy tôi chạy đến, “Tỷ tỷ à, người đã đến rồi, tranh đã bán xong hết rồi đó”

“Làm ăn thực tốt đến vậy sao?” Tôi giật mình kinh ngạc, so với tưởng tượng của tôi thì đúng là nhanh quá!

“Tỷ tỷ, người không biết họ cứ xoi mói tranh của người đấy! Bảo là tranh tỷ tỷ độc nhất vô nhị, có mấy người khác còn đặc biệt muốn đợi người ở đây nữa kìa! Muội bảo với họ là có khả năng tỷ tỷ sẽ không đến, lúc âý họ mới đi đó”

“Họ nói mặt tiền của cửa hàng chúng ta trang trí rất khác, rất chi sáng tạo, hấp dẫn không ít người nhé!”

Hai con nhóc cứ anh một câu, tôi một câu nhắc lại những lời của khách hàng, tôi cười khẽ, đưa bức tranh trong tay cho các nàng, “Nhanh mang những bức tranh này treo lên đi! Đừng có để quán trống không, lại giống như việc buôn bán không chạy vậy!”

Lúc này có khách lại tới cửa, có hai vị trí thức già, quần áo lộng lẫy quý giá, vừa nhìn là đã thấy đúng là những người có học thức. Đầu tiên là họ đánh giá toàn cảnh quán tranh, rồi gật gật đầu bảo, “Văn Nhi nói đúng lắm, Mặc Viện thực sự là có một quán tranh rất có phong cách, chỉ có vài bức tranh mà tiếng lành đã đồn xa, vị lão bản này thực sự là có ý tưởng sáng tạo quá đí!”

Một vị khách khác tiếp lời, “Hà lão à, ngài nhìn mấy bức tranh kia mà xem, ý vị sinh động, thể hiện văn chương, sơn thuỷ tràn ngập trí tuệ, hoa trùng hợp với cảnh, nhân vật động lòng người, một bức có vẻ thiên thu mơ màng, lại cực kỳ sinh động kìa”

Một vị khách lại đến gần bức tranh cô gái nhìn kỹ, “Trong thơ có hoạ, trong hoạ có thơ, tình thơ ý hoạ, tỉnh cảnh giao hoà, nè, Hà lão, người đề thơ này đúng là Trạng Nguyên Quá Ngọc Hoán văn võ song toàn mới được đương kim thánh thượng bổ nhiệm đó!”

Nghe vậy, Tiểu Thuý Tiểu Lan cả kinh há hốc mồm nhìn tôi, “Tỷ tỷ à, người thế nhưng lại tìm được Quá công tử đề chữ sao. Ôi chao, tỷ thực giỏi quá ha”

“Có gì đặc biệt hơn người đâu, còn không phải là do công tử Quan Thu giới thiệu đấy sao, đắc ý gì chứ”

Nghĩ đến gương mặt tao nhã tuấn tú kia, có một tình cảm ấm áp mong chờ dội lên từ trong lòng.

“Aizz, cô nương, tranh này xuất ra từ cao nhân phương nào vậy ha?”

Người được gọi là Hà lão quay đầu hỏi tôi. Lòng tôi thấy buồn cười quá, chả ai thèm để ý gì đến tác giả bên cạnh là tôi đây, đúng là bị người ta bỏ qua có cảm giác gì đó, nhưng từ trong lời nói của họ nghe ra, tranh tôi vẽ quả thực có chỗ hơn người thật đấy! Tôi cười khẽ, “Thưa ông, chẳng có cao nhân gì cả, tranh này là do cháu vẽ đấy ạ!”

“A..” Hai ông già như bị doạ nhảy dựng cả lên, mắt trợn tròn, giọng điệu có vẻ khó tin, chỉ vào bức tranh, “Tranh này là do chính tay cô nương vẽ sao?”

“Sao, không thể hay sao?” Tôi cười cười hỏi lại, cảm thấy có chút buồn cười. Hai ông già lắc đầu, “Cô nương tuổi còn trẻ, thoạt nhìn không giống lắm, hay là ngươi lại nói đùa rồi!”

Cuối cùng thì nửa tin nửa ngờ hỏi lại một câu. Tôi còn chưa kịp mở miệng thì Tiểu Thuý bên cạnh đã cất tiếng thánh thót như chim hoàng oanh chen vào vô cùng đắc ý, “Đúng là do tỷ tỷ của cháu vẽ đó, tỷ tỷ của cháu nhưng là thiên tài đó!”

“Quả thực vậy sao, đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo, không thể nhìn tướng mạo rồi! Tranh của cô nương đúng là hiếm có lắm, rất hiếm có khó được!” Ông già cười ha hả khen ngợi, chỉ tay vào ba bức tranh mua hết, ra tay cực kỳ hào phóng, giá nguyên là mười hai nhưng họ lại trả một trăm lượng một bức tranh, còn nói là hàng rất có giá trị nữa, ha ha!

Tôi cũng chẳng khách sáo gì, cứ tiện nhận luôn, hôm nay đúng là việc vui liên tiếp! Hiện tại buôn bán làm ăn có khởi sắc chút rồi, tôi xem sau này sẽ phải tính toán thực chu đáo, lên kế hoạch thực hoàn hảo mới được.

Trở lại khách sạn, tôi chẳng có tâm tư gì ăn cơm, vẫn nhớ tới tối nay đến chỗ Qua Ngọc Hoán tập viết chữ!

Lúc Tiểu Thuý Tiểu Lan đang tròn mắt kinh ngạc nhìn quanh trong phòng, tôi rót một chén trà ngồi uống thong thả, nhưng trong lòng lúc nào cũng hiện lên gương mặt tuấn tú kia, hắn đang làm gì nhỉ? Có phải là đang ở thư phòng đợi tôi không? Ôi, Ông trời ơi! Trà không nhớ cơm không nghĩ cứ như thế này sao!

Tôi vỗ bộp vào trán, không phải là chỉ mời hắn đề chữ thôi sao! Mày đúng thật là cứ coi hắn như thần vậy! Đáy lòng lập tức nảy lên một người nhỏ bé, tay cứ ác liệt chỉ thẳng vào tôi nói, tôi thèm vào, mày là người hiện đại vừa có trí tuệ vừa có lý trí cùng đồng hành ở thế kỷ hai mươi mốt, sao lại có thể nghĩ tới chuyện trăng gió như thế này chứ? Quán cũng nên đóng cửa rồi, mày còn phải làm ăn buôn bán nữa chứ! Mày tưởng là ngồi không ăn không khí đấy à!

Haizz, tôi chỉ có ái mộ chút xíu với hắn thôi mà!