Hoàng Hậu, Người Có Nguyện Cùng Tôi Về Tương Lai - Đại Ngu Hải Đường

Hoàng Hậu, Người Có Nguyện Cùng Tôi Về Tương Lai - Đại Ngu Hải Đường - Chương 13




"Chào tiến sĩ, Đới Manh và Dụ Ngôn còn trong phòng thí nghiệm không ạ?"

Tiểu Đường cúi gập người chào tiến sĩ Đới khi bước vào viện nghiên cứu.

"Hai đứa ấy vẫn còn đang làm bài kiểm tra ta giao, nếu không có việc quan trọng cháu có thể chờ khoảng một vài tiếng nữa không?"

Tiến sĩ Đới thoăn thoắn cho một dung dịch màu xanh vào ống nghiệm, giọng điệu hờ hững nói vọng ra mặt kính trong phòng cách ly.

"Vâng, cháu đợi được. Cháu xin phép vào phòng khách ngồi đợi."

Tiểu Đường lễ phép, cúi đầu chào lần nữa thì cùng Thư Hân rảo bước đến khu phòng chờ.

"Niên lão ấy trông rất khó tính, giọng điệu phát ra không mấy vui vẻ khi gặp cậu."

Theo nhìn nhận từ phía Thư Hân thì Tiểu Đường và ngài tiến sĩ khá thân thiết nhưng cách trả lời của ngài lại tỏ vẻ chán ghét, nàng thật tò mò muốn biết lí do.


"Nói sao nhỉ? Là vì mình khiến con gái bác ấy phạm vào việc mà cậu thường bảo đại nghịch bất đạo đó."

Giọng có vẻ đắn đo, nhưng Tiểu Đường vẫn quyết định nói thật, cô cũng đã tự hứa với bản thân mình sẽ không nói dối với Thư Hân bất cứ điều gì nữa.

"Là nữ nhân ái nữ nhân? Con gái niên lão có tư tình với cậu?"

Thư Hân trở nên sốc nặng, mắt và miệng đều giãn to hết nấc, giọng điệu kinh ngạc hỏi. Chuyện phi lí này, nàng chưa từng nghe qua cũng chẳng mong nhìn thấy, ở tương lai có nhiều thứ thật sự khiến nàng chẳng thể tưởng tượng nổi.

"Không, không... mình không hề liên can gì với con gái tiến sĩ Đới cả, cậu đừng hiểu lầm. Dụ Ngôn là bạn thân mình, còn Đới Manh là con gái của ngài tiến sĩ. Ba mình và ngài ấy có mối liên kết trong công việc nên ngài cũng hay đến nhà chơi, cũng rất yêu thương mình. Nhưng, từ khi mình giới thiệu Dụ Ngôn vào trường học, trùng hợp con gái ngài ấy cũng học chung một khoa, nhiều lần mình dẫn hai người đi chơi chung càng làm cả hai thêm thân thiết phát sinh tình cảm quá mức quy định và thế là ngài ấy liền nghĩ là do mình cố ý gán ghép nên có vẻ không còn thích mình như trước.


Tiểu Đường nhanh giọng phản biện, chất giọng u buồn kèm hành động cúi gầm mặt, Thư Hân vừa nhìn đã hiểu Tiểu Đường rất xem trọng tình cảm của mình dành cho tiến sĩ Đới.

Trầm ngâm một chút, Thư Hân lại bắt đầu hỏi thêm.

"Tiến sĩ Đới không ngăn cản hay có hành động gì phản đối hay sao?"

Tiểu Đường thường hay che đi nội tâm của chính mình, những người như cô ấy rất khó chia sẻ nỗi lòng cùng người khác. Thay vì an ủi, Thư Hân chọn cách khiến Tiểu Đường phải nói ra như vậy mới có thể nhẹ lòng hơn.

"Có chứ, không những ngài ấy mà còn ba mẹ của Dụ Ngôn cũng vậy, nhưng họ đều là người chuyên về khoa học, họ hiểu rõ hơn ai hết chuyện tình cảm nảy sinh giữa hai người con gái không phải là do bệnh tật, đơn giản yêu là yêu thôi. Họ càng phản ứng mạnh thì cả hai lại càng chống trả quyết liệt, cuối cùng tất cả đều bị thương, thôi thì cứ xem như không biết, không thấy, mọi thứ cứ diễn ra tự nhiên." Tiểu Đường nhún vai, sắc mặt chán nản buông lời.


Cô từng nhiều lần truy vấn hai người họ sau những cử chỉ thân thiết tận mắt cô thấy nhưng câu trả lời vẫn là câu chối, nếu như họ thừa nhận cô đã có thể tìm cách tốt hơn để giải quyết.

"Nhưng nữ nhân với nhau thì làm sao có thể..."

"Đây là tương lai và không gì là không thể, ngay cả việc tớ có thể trở về quá khứ rất khó tin vẫn diễn ra thì chuyện này dễ xảy ra hơn nhiều." Tiểu Đường cắt lời Thư Hân.

Thư Hân lắc đầu không thông, khủy tay chống lên bàn nâng mặt chờ đợi, trông dáng vẻ, nàng như đã tự quên bản thân là một hoàng hậu, mọi hành động đều thoải mái vô cùng.

"Tiểu Đường, tiến sĩ bảo cậu đang đợi tớ." Dụ Ngôn có mặt tại phòng khách vừa thấy người Tiểu Đường tâm trạng liền thay đổi, hớn hở bước đến vòng tay sang phần cổ Tiểu Đường mà ôm chặt.
"Đây là Esther, bạn của tớ. Tớ có chuyện nhờ đến hai người nên tớ sẽ đưa cả hai và nói chuyện trên xe, hiện tại ở đây không tiện."

Giới thiệu Thư Hân bằng tên gọi cô và An Kỳ nghĩ ra trong lúc bối rối, trước khi chưa biết rõ hai người họ có đồng ý giúp đỡ không, Tiểu Đường tuyệt đối không cho họ biết sự thật vì an toàn của nàng. Nhà khoa học, thí nghiệm học đều là những người tài nhưng đạo đức thì còn tùy, chỉ cần nó có ích cho việc khám phá những thứ bí ẩn tồn tại thì hi sinh một vài người họ cũng sẽ chấp nhận, bởi thế người như Thư Hân càng ít người biết càng tốt, Tiểu Đường không muốn thấy cảnh nàng biến thành vật thí nghiệm.

Đới Manh là người có thẫm mỹ cao, bước vào phòng thấy một cô gái xinh đẹp ngây ngất lòng người liền thẫn thờ chiêm ngưỡng, mặc cho em người yêu xà người về phía Tiểu Đường. Đến khi hoàn hồn, liền bước đến giới thiệu bản thân, giọng điệu tỏ vẻ chào đón.
"Chào Tiểu Đường, Esther! Đây là Dụ Ngôn, còn chị tên Đới Manh, hân hạnh được quen biết em."

Dụ Ngôn chau mày, nhận ra cái nhìn mê mẫn từ người yêu dành cho một cô gái khác, sắc mặt có chút nóng, bước lại gần thúc nhẹ vào tay Đới Manh, giọng ghen tị nói.

"Đới Manh, chị nhìn Esther như vậy, cậu ấy không thoải mái đâu."

"Cô ấy rất xinh đẹp, chị chỉ nhìn một chút thôi mà, chị biết Esther là người yêu Tiểu Đường, không có ý xấu, em đừng nghĩ bậy."

Đới Manh giọng dịu dàng giải bày với Dụ Ngôn nhưng ý tứ trong câu nói làm hai nhân vật trước mặt trợn tròn mắt nhìn nhau.

"Bọn em là bạn thôi, chị đừng hiểu nhầm." Tiểu Đường xua tay, lập tức đính chính.

"Chị có hiểu lầm sao? Vậy vết trên môi em và đôi môi phai son kia của Esther chắc là giống màu thôi."

Đới Manh đùa nói, từ lúc bước vào cô nhìn ngắm Thư Hân đến từng đường nét trên diện mạo, tất cả đều hoàn hảo đến đôi môi căng mịn dù màu son đã phai nhưng vẫn tỏa ra sự hấp dẫn mời gọi, nét đẹp cổ điển xen chút băng lãnh toát ra khí thái quyền lực vô cùng, có thể mặc định cô gái trước mặt được sinh ra trong gia đình danh giá bậc nhất. Đúng lúc ngẩng mặt nhìn sang Tiểu Đường trên khóe môi em ấy còn vươn lại chút màu son nhỏ trùng hợp thay nó lại tệp màu với son môi của ai kia, không phải phỏng đoán hay suy diễn, Đới Manh khẳng định chắc một điều rằng họ đã từng chạm môi nhau trước khi đến đây.
"Đúng là cậu ấy và ta có chạm môi nhau... nhưng không phải là người yêu vì ta đã có chồng rồi, là cậu ấy cưỡng hôn ta hòng để ta không la hét nữa."

Đôi gò má lại hiện rõ phiếm hồng, Thư Hân lắp bắp giải thích, bỗng dưng bị cưỡng hôn lại còn để người khác phát hiện suy ra hiểu lầm, tất cả đều do con người đứng cách nàng tầm hai bước chân kia khiến nàng khóc không thành tiếng, hiện tại nàng rất muốn đem Tiểu Đường ra một góc mà hành hạ.

"Woa! Triệu Tiểu Đường khẩu vị cậu từ khi nào trở nên mặn mà vậy. Gái có chồng cậu cũng thích?" Dụ Ngôn ngạc nhiên với những gì vừa nghe thấy, trố mắt chăm chăm vào Tiểu Đường ngờ vực hỏi.

"Tớ không có ý đó. Đó chỉ là một chút hiểu lầm và chúng ta nên dừng mọi việc ở đây, ra xe thôi."

Thở hắt một hơi dài, Tiểu Đường bất lực phân bua, tay nhanh chóng bôi đi vết son vương lại, vết son phai đi kèm theo hình ảnh cô chị họ mẫu mực chỉ trong vài phút trôi sạch không để lại tỳ vết.
"Hai người phản ứng mạnh như vậy chắc là hiểu lầm thật rồi, tớ chỉ đùa dai một chút, tớ biết cậu sẽ không thể yêu thêm ai đâu vì cậu ấy lỡ yêu hoàng hậu Ngu Thư Hân đến điên dại rồi."

Dụ Ngôn tủm tỉm cười sau những lời chính nàng vừa nói, nàng không chỉ đùa dai mà còn rất là dai nữa, chỉ không ngờ rằng cô hoàng hậu ấy lại có mặt ở đây và đang nghe những lời này.

"Cậu ấy yêu Thư Hân hoàng hậu?"

Thư Hân ngẩn người, vươn ánh mắt đầy thắc mắc về Dụ Ngôn. Tổng hợp lại những việc Tiểu Đường làm cho nàng từ lúc gặp mặt, từ đầu đến cuối đều không có lấy một lí do gì khiến cô ấy phải giúp nàng cả, lời Dụ Ngôn nói vừa rồi theo nàng suy nghĩ thì nó không hề phi lí.

"Đừng có nói bậy, đi thôi."

Vội dùng tay chặn miệng Dụ Ngôn khi cô ấy sắp nói thêm điều gì đó, Tiểu Đường nhanh chóng đẩy Dụ Ngôn kèm Đới Manh theo mình ra ngoài trước để mặc Thư Hân vẫn còn đứng ngẩn ngơ thêm vài giây trước khi rải bước theo sau.
Ngoài trời cơn mưa đầu mùa đã tạnh, sương mù lành lạnh theo gió tạo nên một màng trắng mờ trên không trung , trời chiều cũng đã trở nên tối hẳn. Cả bốn người đều yên vị trong xe, bộ điều hòa sau cái chạm tay của Tiểu Đường bắt đầu tỏa ra một chút ấm áp, mọi thứ ổn thỏa, cô mở ngăn tiện dụng trong xe lấy ra gói lưu hương ngoái nhìn đằng sau và đưa nó cho Đới Manh rồi nhẹ giọng:

"Em cần hai người xét nghiêm xem trong mớ lá sấy khô này có phải có thành phần cần sa không."

Đới Manh nhận lấy, tiện tay mở gói giấy ra, cầm một vài chiếc lá lên quan sát rồi đưa chúng sang Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn đặt nhúm lá xuống, đôi mày khẽ nhíu vì khó hiểu, sau đó lên giọng hỏi.

"Nếu nói về thảo dược, cậu có thể nhờ An Kỳ, cậu ấy có chuyên môn hơn cả, cậu đưa chúng cho tớ làm gì?"
"Vì những chiếc lá này có niên đại hơn một nghìn năm nhìn mắt thường khó mà nhận biết, có thể có những loại lá thoạt trông giống với hiện tại nhưng công dụng không hề giống, điều này tổ thí nghiệm làm tốt hơn hết."

Trả lời bằng chất giọng trầm ấm trường ngày, Tiểu Đường ý tứ không rõ nghĩ gì, tay nhịp nhịp trên vô lăng tỏ vẻ suy tư.

Dụ Ngôn trợn tròn mắt nhìn sang Đới Manh người đang có hiện trạng y hệt nàng rồi sau một lúc ngạc nhiên, nàng mới bình tĩnh mở lời khuyên Tiểu Đường nhờ sự giúp đỡ từ phía người có kinh nghiệm.

"Hơn một nghìn năm? Những thứ này nên giao cho tiến sĩ thì sẽ nhanh hơn để hai người mới như chúng mình thực hiện, sao cậu không nhờ tiến sĩ giúp đỡ."

Những thứ hiếm có này, nếu như bị hủy hại trong tay nàng và Đới Manh thì uổng phí vô cùng, Dụ Ngôn cũng tự biết lượng sức.
"Tớ không muốn dính dáng đến người lớn, đây là cơ hội kiếm thêm kinh nghiệm và nếu chiếc lá kia đúng là cần sa, cả hai sẽ có công trong lịch sử khoa học. Chỉ cần hai người chịu giúp, tất cả những loại lá đó thuộc về cả hai, tớ sẽ không lấy lại, suy nghĩ một chút."

Lặp bản giao kèo cùng Đới Manh và Dụ Ngôn, nhìn thấy nét mặt đắn đo của cả hai, Tiểu Đường càng chắc rằng họ sẽ đồng ý, quan trọng là thời gian.

"Nhưng ở đâu em có những loại lá này? Không phải là đồ phạm pháp chứ?" Đới Manh giọng ngờ vực, ánh mắt như dò xét nhìn lấy Tiểu Đường qua mặt gương trước mắt.

"Không, do ba em đem về một bao to về số này nói là nhà khảo cổ tìm được, em lấy một chút làm bài tập cho mình, cũng đã xin phép rồi, đúng không, Esther?"

Ngoái đầu về phía Thư Hân chờ đợi sự ăn ý từ nàng nhưng có vẻ như nàng chưa quen với tên gọi lạ lẫm này khiến Tiểu Đường phải dùng tay lay nàng.
"Đúng, đúng!" Giật bắn người, Thư Hân theo phản xạ gật đầu bối rối nói theo ý Tiểu Đường.

"Chị nhận nhưng với sức lực của bọn chị kết quả nhanh chậm tớ sẽ gọi điện cho em, hiện tại chị không nói trước được."

Khi Dụ Ngôn gật đầu, Đới Manh cũng lên tiếng nhận công việc này, sau đó trả lời Tiểu Đường bằng chất giọng vô cùng nghiêm túc, tay cẩn thận xếp gói lưu hương cho vào túi.

"Tốt lắm, giờ em sẽ đưa hai người về nhà."

.

Dụ Ngôn đã rời khỏi xe di chuyển vào nhà, Tiểu Đường theo dõi đến khi Dụ Ngôn đã mở cửa nhà an toàn mới an tâm đánh xe rời đi. Xe chỉ mới vừa lăn bánh, Thư Hân thắc mắc lên giọng hỏi.

"Tiểu Đường, hai nữ nhân lúc nãy họ đã chạm môi nhau trước khi tạm biệt nhau trước mặt chúng ta, họ không ngượng sao?"

"Tớ không biết phải giải thích như nào nữa nhưng mà cậu đang trong vai một cô gái ngoại quốc và việc họ thể hiện tình cảm công khai như vậy bên ngoại quốc rất nhiều, có lẽ hai người họ đã nghĩ như thế."
Không gì khó bằng việc giải thích điều ai cũng biết cho một người duy nhất không hiểu, từ ngữ rối ren không đâu vào đâu, não Tiểu Đường như muốn nổ tung.

"À cảm ơn cậu." Thư Hân theo thói quen cúi người cảm ơn, tiếp đó lại lên giọng hỏi tiếp:

"Bây giờ chúng ta làm gì?"

Tính cách kiệm lời, luôn thông thạo mọi thứ của nàng hoàng hậu ở tương lai tuyệt nhiên đã biến mất, đổi lại, nàng chủ động mở lời rất nhiều, không biết sẽ hỏi, thắc mắc cũng sẽ cất tiếng hỏi.

"Đi mua một vài bộ quần áo cho cậu, ba mẹ sẽ càng thêm nghi ngờ nếu cứ thấy cậu mặc quần áo của tớ."

Bẻ lái vào tầng hầm của một trung tâm thương mai bậc nhất khu Bắc Kinh, cánh cửa thang máy mở ra, Tiểu Đường khẽ nắm lấy tay Thư Hân mà không cần hỏi qua nàng tựa như chính cô đã là chủ đôi bàn tay mềm mại này.
Cả khu vực to lớn được thắp sáng rực bằng những bóng đèn điện trắng huyền ảo hiện ra, trong mắt Thư Hân chúng không khác gì thiên đường nguy nga tráng lệ, mở to đôi mắt đen long lanh trước ánh đèn, nàng thích thú chiêm ngưỡng tuyệt tác như một đứa trẻ vừa khám phá được những điều mới lạ.

"Rất lạ mắt đúng không? Nơi này được gọi là trung tâm thương mai, chúng như một phiên chợ thứ gì cũng có."

Sự thích thú như có thể lây từ người này sang người khác, giọng Tiểu Đường lộ rõ sự phấn khởi không kém cạnh Thư Hân, cùng một cảm xúc nhưng cô thể hiện nó là vì biểu hiện khuôn mặt nàng, cô gái đang cong mắt thành một vầng trăng khuyết.

"Thật tuyệt, khi trở lại hoàng cung, ta sẽ cho lệnh xây dụng một thương mại để bá tánh có chỗ buôn bán ổn định không còn lo sợ bị thu tiền bảo kê. Con người ở đây họ thật có nhiều sáng kiến hay, cốt lõi mình phải nên học hỏi thêm nhiều từ nơi này." Thư Hân gật gù, giọng điệu vô cùng cảm thán trước trí tuệ thông minh của ngươi tương lai.
"Tùy cậu thôi, trị nước an dân gì mình không hứng thú nhưng lựa quần áo thì có chút đó, đi nào."

Đẩy Thư Hân vào một cửa hàng gần đó, nơi quần áo được bày biện thẳng tắp trên gian hàng, nơi này chính xác có thể gọi là thiên đường phụ nữ, những bộ quần áo ở đây đều toát ra sự dịu dàng và nữ tính, nếu là Tiểu Đường chọn đồ cho mình có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ bước vào.

Thấy khách hàng, hai cô nhân viên liền buông giọng lịch thiệp, nâng mặt nhìn Tiểu Đường và Thư Hân trong ánh mặt đầy ngưỡng mộ như thể họ đang nhìn thấy minh tinh trên màn ảnh xuất hiện ngoài đợi thực.

"Quý khách, cô thật sự rất đẹp, chúng tôi có thể giúp gì cho hai cô ạ?"

Một nữ nhân viên xoe tròn đôi mắt long lanh hướng về Thư Hân không chớp mắt, vẻ đẹp nàng ở tương lai xem ra hút mắt phụ nữ không kém cạnh cánh đàn ông.
"Tôi muốn mua vài bộ quần áo cho cô ấy, hai người có thể giúp tôi chọn một vài bộ được không? Tôi không giỏi chọn quần áo không đúng phong cách chính mình."

Tiểu Đường có chút ngại ngùng vì lần trước chính cô đã bước vào đây dành cả tiếng đồng hồ chọn lấy chiếc đầm hồng đang vận trên người Thư Hân làm phiền hà nhân viên ở đây rất nhiều.

"Tôi nhớ ra cô rồi, cô gái hai tiếng!"

Tiếng cô nhân viên còn lại vang lên như nhớ ra điều gì đó mà mở to mắt nhìn lấy Tiểu Đường.