Hoàng Hậu, Người Có Nguyện Cùng Tôi Về Tương Lai - Đại Ngu Hải Đường

Hoàng Hậu, Người Có Nguyện Cùng Tôi Về Tương Lai - Đại Ngu Hải Đường - Chương 22




"Ba đâu sao có mình mẹ ngồi ăn sáng thế ạ?"



Tiểu Đường bước vào nhà bếp cùng Thư Hân, thấy bà Triệu đang ăn sáng một mình cùng ba đĩa điểm tâm trên bàn vẫn còn nghi ngút khói.



"Con chưa biết chuyện gì xảy ra đâu, các nhà khoa học đã phát hiện ra dấu hiệu về việc biến đổi thời gian mà con đã gây ra hiện tại họ truy tìm ráo riết, ba con đang cố lắp ráp những bộ phần cuối cùng cho con thử nghiệm rồi sẽ phá hủy nó trong nay mai. Mau giải quyết chuyện của con càng sớm càng tốt!"



Bà Triệu thở dài, nét mặt vô cùng lo lắng.



"Chết mất thôi, bọn con không ăn sáng đâu."



Đầu óc Tiểu Đường như rối tung lên, Dụ Ngôn còn chưa lấy kiểm tra được thì cô và Thư Hân về đấy khác nào nộp mạng. Nói xong, Tiểu Đường một mạch đi ra khỏi rồi cùng Thư Hân di chuyển đến phòng thí nghiệm.



"Dụ Ngôn, cậu đang ở đâu?"



"Tớ vừa ăn sáng xong, sắp đến phòng thí nghiệm đây."



"Chuyện tớ nhờ cậu ra sao rồi?"



"Chỉ mới kiểm tra được 30% thôi và nó trùng khớp với lá cần sa hết 15% các chất tái tạo, chưa đủ xác thật được nó có phải cùng loại với nhau hay không đâu."



"Trong hôm nay cậu có thể lấy được 50% mẫu không? Tớ cần gấp, là cứu mạng người đấy."



"Tớ không phải thần thánh đâu, trời ạ. Nhưng mà tớ sẽ cố hết sức, cậu gọi An Kỳ đến luôn nhé có thể sẽ giúp được gì đó."



"Được, tớ đón An Kỳ và sang phòng thí nghiệm ngay."



"Đừng đến, tớ sẽ gửi địa chỉ cho cậu, bọn tớ thử nghiệm nó ở một chỗ khác."



Cúp máy, Tiểu Đường liền đổi bánh lái chuyển hướng về đường khác. Gương mặt cô đầy lo lắng và gấp rút, mồ hôi đã lấm tấm trên vầng tráng nhỏ dù máy điều hòa trong xe vẫn thổi những luôn hơi lành lạnh.



Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng nâng chậm chạp thấm nhẹ những giọt mồ hôi này bằng chiếc khăn tay Thư Hân luôn mang bên mình, nàng muốn quan tâm Tiểu Đường một chút, dù sao thì cô ấy cũng đang làm mọi thứ vì nàng làm sao có thể phủ phàng làm mặt lạnh hay né tránh cho được.



"Cảm ơn cậu."



Có chút bất ngờ nhưng Tiểu Đường vẫn điềm tĩnh, mỉm cười nhìn nàng rồi tiếp tục chăm chú vào bánh lái.



"An Kỳ, bọn chị cần em, chị đang ở trước cổng đây."



"Em không còn thấy bất cứ dấu hiệu gì mà chị KiKi gửi về nữa cả, em nhìn đến nỗi món nào để đâu cũng thuộc luôn rồi. Tiểu Đường à, chị không cần đến tận nơi để hỏi em."



"Không, mọi chuyện nghiêm trọng lắm rồi. Em ra xe đi, chị sẽ kể cho em hiểu rõ."



.



Cạch!



Chiếc cửa của phòng thí nghiệm tại nhà Đới Manh mở to, Dụ Ngôn nghe điện thoại và ra rước ba người họ trong chớp nhoáng.



Tra khóa từ, Dụ Ngôn cầm lấy hai bộ áo xanh trao cho Tiểu Đường rồi hối hả khử trùng vào lại vị trí cùng Đới Manh.



"Cậu ngồi đây xem TV nhé, tớ vào cùng họ phân tích cho kịp thời gian."



Tiểu Đường giao một bộ quần áo cho An Kỳ, hướng dẫn Thư Hân lại ghế chờ, xong, dặn dò vài thứ rồi cũng đi thay đồ.



Bầu không khí trở nên căng thẳng, cả bốn người họ sốt sắng trong công việc này như thể không còn ngày mai, thoăn thoắt lấy mẫu cho vào ống.



Trời đã ngã sang màu nắng chiều, An Kỳ là người đầu tiên đầu hàng vì kiệt sức, ngoài bữa ăn sáng tất cả bọn họ đều chưa có gì vào bụng.



"Chịu không nổi nữa rồi, em đi mua đồ ăn cho mọi người."



An Kỳ bước ra ngoài tháo đôi bao tay vứt vào sọt rác, một mạch rời khỏi phòng thí nghiệm.



"Bao nhiêu phần trăm rồi, Đới Manh?"

Tiểu Đường vẫn chăm chú vào ống nghiệm vừa cắt mẫu lá nhỏ trên tay, lắc nhẹ nó rồi cho vào máy.



60% và trùng khớp hơn 40% hợp chất.



Khoan đã, chất Tetrahydrocannabinol vừa được máy tính phát hiện thì cũng đủ nhận biết nó có dòng họ hoặc chính là lá cần sa rồi.



Đới Manh thay đổi sắc mặt, lay mạnh tay Tiểu Đường tỏ vẻ vui cùng mừng rỡ. Đây có lẽ là thành tựu lớn nhất mà cô có được, nếu điều này được nộp lên cấp tối cao, cô chắc chắc sẽ được tuyển thẳng vào một vị trí trong khu thí nghiệm bật nhất Bắc Kinh.



"Cuối cùng cũng có kết quả rồi."



Môi Tiểu Đường tạo thành một nụ cười, không kiềm chế mà chạy ra ngoài nhấc bổng Thư Hân lên cao trong sự khó hiểu của nàng.




"Chuyện gì vậy, Triệu Tiểu Đường?! Cậu bỏ tớ xuống."



"Có kết quả rồi, nó chính là cần sa!!!"

Tiếng cười Tiểu Đường vang vọng, đặt nàng xuống cô liền ôm chằm lấy nàng, nói cho nàng nghe kết quả.



"Tô Đoan thật sự đã làm điều đó với hoàng thượng sao?"



Thư Hân vẫn chưa khỏi bàng hoàng, dù đã biết trước nàng ta có dã tâm nhưng điều này vẫn không tránh khỏi.



"Cậu không tin thì nó vẫn là sự thật, chúng ta mau về nhà đợi lệnh ba của mình rồi cùng trở lại Diệp quốc."



Nhìn sâu vào ánh mắt nàng, cô muốn nàng phải thật tỉnh táo nhìn nhận sự việc, mọi thứ sẽ kết thúc trong nay mai thôi.



"Được."



Đới Manh cầm tờ phân tích từ trong phòng thí nghiệm bước ra trao cho Tiểu Đường.



"Cả hai vất vả nhiều rồi, cảm ơn chị Đới Manh đã cùng Dụ Ngôn giúp em."



"Đây là một cuộc giao dịch mà, em có thông tin và chị có lợi, đừng khách sáo."



Đới Manh nhún vai tạo điệu bộ thoải mái khi Tiểu Đường lại quá nghiêm túc, dù sao cũng là chị em, cô không muốn Tiểu Đường nghĩ đây là một ơn nghĩa.

"Vậy em có việc gấp phải về, chị có thể đưa An Kỳ về sau có được không ạ?"



"Tất nhiên không vấn đề, chị vào trong cùng Dụ Ngôn dọn dẹp, mình sẽ hẹn gặp nhau sau nhé."



Vẫy tay chào Thư Hân sau khi kết thúc cuộc trò chuyện cùng Tiểu Đường, Đới Manh nhanh chóng trở vào trong.



.



Đã đi ngang qua nhà cậu rồi sao không ngừng lại?"



"Chúng ta sẽ đi mua thuốc cai nghiện cho hoàng thượng sau đó mới về nhà."



Tiểu Đường di chuyển bánh lái tấp vào một tiệm thuốc, cô một mình rời xuống xe mua đủ loại thuốc thì trở lại, ném bao thuốc sang cho Thư Hân.



Thư Hân cầm lấy một vỉ thuốc, quan sát một lúc mới lên tiếng hỏi:



"Đây là thuốc?"



"Đúng rồi, thuốc ở đây có hình dạng như thế đấy."



Vẻ mặt ngờ nghệch của nàng khi tò mò khiến Tiểu Đường phải bật cười, dễ thương không chịu được.

"Tớ cảm thấy lo lắng không biết khi quay về Diệp quốc sẽ thế nào."



Đặt vỉ thuốc vào bao, tâm trạng Thư Hân bỗng nôn nao khó tả. Lần đầu tiên rời xa triều đình, hiện tại nàng chẳng biết mọi thứ đang diễn biến ra sao, chỉ đọc qua tiểu sử những chi tiết lại quá mờ hồ nên trong lòng không khỏi lo âu.



"Mọi chuyện quá rõ ràng rồi, lần này chắc chắn sẽ chuyển bại thành thắng. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, về nhà trước đã."



Nắm lấy tay trái Thư Hân, Tiểu Đường nhẹ nhàng vỗ về như một sự trấn an tinh thần.



Vừa bước vào nhà, Tiểu Đường một mạch trở về phòng trong tình trạng cực kì gấp rút. Tiểu Đường chỉ huy mọi thứ, nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình ở nơi Thư Hân thì nàng và cô cũng đã sắp xếp xong những món vật dùng cần thiết. Lần này tất cả đạn kèm súng đều được để trong người Tiểu Đường sau lớp áo khoác, phòng trường hợp bất đắc dĩ cô sẽ chẳng nương tay với bất cứ người nào muốn làm hại đến những người thân cận.

"Hân Hân, chúng ta xuống nhà tìm chút gì đó lót dạ trước, sau đó mình sẽ vào trong phòng thí nghiệm nói rõ mọi thứ với ba."



Hít một hơi thật sâu nhẹ nhàng thở ra một cách chậm rãi, ngay lúc nay Tiểu Đường khẩn trương hơn bao giờ hết vì cô đã mường tượng ra viễn cảnh ba mình sẽ tức giận đến run người khi biết người tạo ra mớ phiền phức không đáng có chính là đứa con gái mà ông yêu thương.



"Mọi thứ sẽ ổn thôi!"



Lần đầu tiên sau bao ngày ở nơi này, Thư Hân cũng đã có thể thốt ra một câu trấn an đầy uy lực và điềm tĩnh của một vị hoàng hậu, nàng hồi hộp cũng chẳng kém cạnh vì đây là thời khắc chuyển đổi quan trọng, nàng sắp được trở lại quê nhà. Cảm xúc Thư Hân hiện tại khó thể diễn tả bằng lời, vui mừng có, hạnh phúc có nhưng cũng một phần vương vấn và buồn bã. Thật ra bảo không luyến tiếc thì chính là dối lòng, thứ luyến tiếc nhất với nàng mang tên Triệu Tiểu Đường, người đang đứng cạnh nàng với gương mặt cực kì căng thẳng.

Bà Triệu dường như đã ở trong phòng nên từ lúc về nhà đến lúc trở xuống lại phòng bếp Tiểu Đường mặc nhiên không thấy mẹ mình. Kéo ghế chờ Thư Hân đến ngồi, Tiểu Đường vớ lấy chiếc tạp dề được treo ngay ngắn trên móc treo, mở tủ lạnh lấy một số rau củ và thịt, tay thoăn thoắt làm ra một món xào để cả hai lót dạ sau một ngày chưa có gì vào bụng.



"Món này xem như như là một món quà tạm biệt... cậu phải ăn cho thật nhiều vào."



Đặt đĩa thịt xào bông cải xuống bàn, giọng Tiểu Đường đậm nét u buồn. Trở lại kệ đựng bát, lấy chén đũa rồi ngồi vào chiếc ghế đối diện chẳng hé môi thêm nửa lời.



Sống mũi cao kia bỗng dưng ửng đỏ, Thư Hân mím môi nén cơn xúc động, gắp chút thịt cho vào miệng, nàng không muốn phụ lòng Tiểu Đường, dù chẳng muốn ăn nhưng nàng vẫn quyết định ăn hết đĩa thức ăn này.

Thức ăn trong đĩa mỗi lúc vơi đi một nhiều, vơi đến đầu lòng dạ cả hai càng thêm nặng trĩu. Thời khắc họ sắp xa đã đến gần rồi, Tiểu Đường thực tâm một thời gian hãy trôi đi chậm hơn một chút nữa, cô muốn bên nàng dẫu thêm một giây, một khắc cũng là hạnh phúc. Những ngày qua dù rất ngắn thì vẫn là một kỉ niệm cả đời này mãi mãi Tiểu Đường in sâu vào trái tim mình, giờ đây chúng như một thước phim tua ngược, từ ly rượu giao bôi đến nụ hôn đầu tiên, khoảnh khắc cùng cười rồi cùng khóc, đó là những ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời của Triệu Tiểu Đường.



"Tớ vào phòng thí nghiệm đây, cậu chuẩn bị đồ đạc để sẵn ở phòng khách nhé."



Miếng thịt cuối cùng còn trên đĩa, Tiểu Đường gắp nó chậm rãi đặt vào chén của nàng. Thở hắt ra một hơi nặng nhọc, cảm giác lúc này còn đáng sợ hơn việc vào trong kể hết mọi sự với chính ba của mình. Rời khỏi chiếc ghế, mỗi bước chân di chuyển như thể chúng được khóa bằng những hòn sắt tròn nặng trịch, rất khó khăn để bước đi mà không cần phải đắn đo.

Nhìn theo bóng lưng nhỏ bé ấy, Thư Hân ngậm ngùi rơi lệ, hai người họ như hòa làm một, Tiểu Đường nghĩ gì Thư Hân đều có thể hiểu được. Sự mất mát sắp xảy ra khiến trong nàng bỗng có một khoảng trống vô cùng lạnh lẽo, lí trí mạnh mẽ đến thế nào thì cũng chẳng thể lấp đầy nơi ấy bằng những câu từ vô cảm.




"Đường đấy à? Hiện tại chiếc máy đã được khởi động rồi, con đã sẵn sàng chưa?"



Ông Triệu tất bật nhìn vào tập tài liệu, tay ghi chép các tầng số hiện trên màn hình điện tử.



"Ba có thể cho Esther đi cùng con không?"



Tiểu Đường bỗng dưng muốn giấu nhẹm việc sai lầm của mình, nếu được như thế thì quá tốt.



"Con bé là người lạ, không được." Ông Triệu lạnh giọng, tỏ vẻ không mấy hài lòng.



"Con đã nghe mọi chuyện từ mẹ, vậy đây là lần cuối cùng con được thử nghiệm, mong ba thuận ý."

Nài nỉ ông thêm lần nữa, ông Triệu không cho phép thì Tiểu Đường sẽ nói ra tất cả, cô đang ở bước đường cùng rồi chẳng thể quay đầu lại, Giai Kỳ vẫn đang chờ đợi ở nơi Diệp quốc.



"Con đã biết rõ việc đang xảy ra lại còn cho người lạ thử nghiệm nếu như con bé xấu tính đem nói ra có phải con muốn ta phải thân bại danh liệt?"



Sự khó chịu in hằn trên mặt ông, trước đó ông đã không quá thiện cảm với nàng, Tiểu Đường còn đến đây bảo rằng để con bé ấy đi cùng, có lẽ muốn chọc ông tức chết mà.



"Thư Hân sẽ không làm thế đâu..."




"Triệu Tiểu Đường, con vừa nói gì. Con gọi Esther là Thư Hân?"



Lời nói hớ hênh từ Tiểu Đường khiến ông dấy lên nỗi ngờ vực, lập tức ông cướp lời hỏi rõ mọi chuyện.



"Con..."



"Trả lời ba, Triệu Tiểu Đường. Tín hiệu chuyển đổi thời gian đó có phải do con đã lén sự dụng máy du hành?"

Vẻ mặt lúng túng nơi cô con gái khiến ông càng tin rằng điều ông đang suy nghĩ là sự thật và người tên Esther kia chính là hoàng hậu Ngu Thư Hân.



"Con xin lỗi, là con đã sự dụng và hiện tại Giai Kỳ vẫn còn mắc kẹt ở nơi đó."



Tiểu Đường cúi gầm mặt, khó thể đối diện với ba mình sau lời thú thật.



"Con gây chuyện như vậy mà còn thản nhiên như chẳng có chuyện gì cả tuần nay, Hứa Giai Kỳ có chuyện gì, con muốn ta phải nói chuyện với bác Hứa ra sao? Triệu Tiểu Đường, ta thật không lời nào để nói cùng còn nữa cả."



Ông vô cùng thất vọng, chưa bao giờ ông nghĩ tới việc này, niềm tự hào của ông lại là người đưa ông đến bờ vực của sự nghiệp.



"Con xin lỗi, đáng lẽ con phải nghe lời đợi. Là con háo thắng, là con đáng trách. Ba có thể không tha thứ cho con nhưng hãy để con đến quá khứ và đưa Giai Kỳ về an toàn, con xin ba."

Nước mắt như mưa tuôn dài trên đôi gò má, Tiểu Đường quỳ hẳn xuống sàn chịu tội trước hậu quả nghiêm trọng bởi tính bồng bột của mình.



"Không còn thời gian nữa, mau gọi con bé vào đây."



Nhìn thấy Tiểu Đường tỏ ra hối lỗi, người làm cha nào nỡ nhẫn tâm thẳng tay trừng trị, nếu có đi chăng nữa cũng phải đợi mọi chuyện kết thúc rồi hẳn tính. Nghĩ thế, ông nén đi sự đau buồn, đồng ý đưa cả hai trở lại Diệp quốc.



"Con đi ngay..."



Lau đi hàng nước mắt, Tiểu Đường vui mừng đứng dậy. Trước khi rời khỏi cửa, cô dừng lại nhìn lấy ba mình:



"Ba là người đàn ông tuyệt vời nhất, sau này con hứa với ba sẽ ngoan ngoãn nghe lời, con xin lỗi và con yêu ba rất nhiều."



"Ngoan, đi đi."



Lần đầu tiên sau bao năm nhìn con gái khôn lớn nên người, ông cuối cùng cũng nghe được Tiểu Đường nói yêu ông một cách nghiêm túc và chân thành. Trong lòng ông vui mừng khôn xiết, đôi mắt in hằn những dấu chân chim đã đỏ hoe bởi xúc động.

"Hai đứa sẵn sàng rồi chứ?"



Ông Triệu liên lạc cùng họ qua bộ đàm, mắt nhìn lấy họ quá mảnh kính trong hình tròn trên cửa.



"Chúng con đã sẵn sàng rồi."



"Hãy giữ liên lạc và tuyệt đối không được vô hiệu hóa bộ đàm không dây, năng lượng của nó chỉ kéo dài được 7 ngày. Trước thời gian đó, bất cứ giá nào con cũng phải quay trở lại, đó cũng là thời gian người đại diện của Mỹ sẽ đến."



"Con hiểu rồi, thưa ba."



"Chúc may mắn con gái."



Tay rời khỏi nút nhấn đàm thoại, ông Triệu ấn vào nút bắt đầu.



Thư Hân siết chặt tay Tiểu Đường hơn, nhìn lấy cô ấy không một lần chớp mắt.



Tiểu Đường đáp lại nàng, xoáy sâu vào đôi mắt tự ngọc trai đen của biển cả rồi đột nhiên mọi thứ bỗng dưng trắng xóa, chói lòa cả mắt, đầu óc bỗng dưng quay cuồng vô định.

Trong nháy mắt, Tiểu Đường cùng Thư Hân biến mất khỏi máy du hành...