Hoàng Thúc Tân Khổ

Hoàng Thúc Tân Khổ - Chương 50




CHƯƠNG 50



“A? Những 10 năm! Thật dài quá đi mà.”

Tự định ra thời gian “10 năm sau” làm đích đến, nhưng vẫn làm người nào đấy không hài lòng. Hai hàng lông mày cứ dính vào nhau mãi.

“Đi dạo trong kinh thành một chút cũng không được nữa àh?!”

Dù Nguyên Tiếu Ngôn có nói chuyện nũng nịu đáng yêu đến đâu đi nữa, nhưng khi gặp phải mấy chuyện phép tắc, dù có làm nũng thế nà thì Nguyên Ân cũng sẽ không chìu theo hắn bao giờ. Y kiên quyết lắc đầu, dịu dàng vỗ về: “Ta biết Tiếu Ngôn luôn cận kề bên hoàng thúc mà. Chắc sẽ không làm hoàng thúc lo lắng đâu nhỉ. Hay vẫn cứ chờ 10 năm sau được không?”

Được đưa lên đến tận mây xanh, cũng hẳng dễ chịu chút nào đâu. Nhất là phải đồng ý hoàn toàn không được ra khỏi cung.

Thế là Nguyên Tiếu Ngôn liền cười hắc hắc nói: “Nếu hoàng thúc sợ phiền không dận ta ra ngoài. Thì khi ngày nào đó ta lén trốn đi, chơi chán xong lại lén trở về. Hoàng thúc àh, bên ngoài cũng không nguy hiểm như thế đâu. Tuy kẻ xấu nhiều thật nhưng cũng có nhiều người gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ mà. Nên cũng không có gì đáng lo ngại đâu.”

Lại nói tiếp, lần trước có vài người đã dẫn mình đến Vân Châu…. Mấy đại hiệp kia chẳng biết tên là gì, giờ cũng chẳng biết đang ở đâu, thuê bọn họ làm thị vệ bảo vệ cho mình là tốt lắm rồi. Công phu của bọn họ áh, thật không tồi đâu. Nếu như mình có đi ra ngoài chơi, dẫn theo bọn họ chắc sẽ chẳng xảy ra chuyện gì nha ── Ngươi đương nhiên là không có chuyện gì rồi, nhưng e rằng sẽ có người đứng tim đấy. Ở ngoài cung, bảo vệ Nguyên Tiếu Ngôn cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Mấy lời của Nguyên Tiếu Ngôn khiến cho Nguyên Ân phải chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Xem ra, không nói chuyện nghiêm túc với tiểu quỷ này là không được rồi. Thế là liền thản nhiên nói: “Ngươi nói như vậy, chẳng phải muốn bảo hoàng thúc sau này không được để ngươi ở một mình? Tránh cho ngươi lại nghĩ cách chuồn ra khỏi cung, làm hoàng thúc phải lo sợ? Tiếu Ngôn nếu không muốn ở cạnh hoàng thúc, thì hoàng thúc cũng không miễn cưỡng nha. Tùy ngươi thôi, muốn ra ngoài thì ra. Thúc đây không cản ngươi nữa.”

Nguyên Ân ra vẻ thất vọng, khiến Nguyên Tiếu Ngôn không yên lòng, ấp úng: “Đã nói là không nguy hiểm rồi mà….”

“Đây chẳng qua là suy nghĩ đơn thuần của ngươi thôi. Lỡ như gặp phải nguy hiểm, chắc gì sẽ có thứ gọi là đại hiệp cứu ngươi? Hẳn là ngươi không cảm thấy rằng đại hiệp trên giang hồ ngày ngày đều ở cạnh ngươi đi? Tiếu Ngôn là muốn lần nào ra ngoài cũng khiến cho lòng thúc lo lắng không yên sao? Nếu thật như vậy, thì hoàng thúc chẳng được việc gì cả rồi.”

Nguyên Ân dùng ánh mắt càng ngày càng thất vọng nhìn Nguyên Tiếu Ngôn. Đây là loại áp lực lớn vô cùng. Cuối cùng thì hắn vẫn phải đồng ý với đề nghị của y. Điều này khiến y thở ra nhẹ nhõm, nghĩ thầm, lần trước đi Vân Châu thật không nên cho người giả làm đại hiệp cứu hắn ah. Giờ đã khiến hắn mặc định là nơi nơi ngoài kia đều có đại hiệp chờ sẳn chuẩn bị cứu người. May mắn chiêu vừa đấm vừa xoa đã có kết quả, làm Nguyên Tiếu Ngôn mất đi suy nghĩ muốn ra ngoài dạo chơi. Nếu không y thật phiền phức rồi.

Nguyên Ân không nghĩ đến nữa, chỉ xoa xoa trán ra nhẹ nhõm, cuối cùng mọi chuyện đều tốt đẹp rồi. Chợt nhớ đến, nếu như ngày trước hắn cứ mãi nghi ngờ mấy hài tử kia không phải là cốt nhục của mình, thì giờ đây có nhiệt tình thực tâm mong cho nhanh nhanh thoái vị một chút hay không. E rằng, nếu đó thật sự là con của Nguyên Ân thì Nguyên Tiếu Ngôn kia dù bị bán còn cao hứng đếm tiền giùm, thậm chí ước rằng sớm bị bán đi một chút nữa chứ.

May mắn, Nguyên Ân không phải là người như vậy.

Sợ tiểu quỷ kia lại nghĩ đến chuyện khó khăn gì, Nguyên Ân liền dùng môi dán chặt miệng hắn lại. Cả người của Nguyên Tiếu Ngôn như nhũn ra, quả nhiên không hỏi lung tung nữa, chỉ lo cùng hoàng thúc vận động mà thôi.

Một ngày nào đó, người kế vị của Nguyên Tiếu Ngôn khoảng 15, 16 tuổi. Ngay lúc giữa xuân hoa nở. Khí trời sáng sớm mát mẽ, có hai bóng người lén lút rời khỏi cung. Hai người này không ai khác chính là Nguyên Ân và Nguyên Tiếu Ngôn.

Lại nói, khoảng thời gian 10 năm này Nguyên Tiếu Ngôn chờ đã không còn kiên nhẫn. Thật vất vả mới đợi được con mình 15 tuổi, thêm vào đó năng lực cũng không tồi lắm, liền nhanh chóng đem ngôi vị hoàng đế nhường ngay cho nó, rồi nắm tay Nguyên Ân cùng nhau du ngoạn.

“Một, năm, mười, mười lăm, hai mươi….”

Còn đang dạt dào cảm xúc nhìn lại hoàng cung, lòng hồi tưởng lại chuyện đã qua trong mười mấy năm, bỗng bị tiếng đếm của Nguyên Tiếu Ngôn cắt ngang hết thẩy. Nhìn lại thì ra hắn đang đếm một sấp dày ngân phiếu, thêm vào đó là không biết bao nhiêu bạc nữa.

“Này là đi chơi…. Ngươi muốn làm gì thế?” Nguyên Ân nghẹn đầy bụng nhìn trân trân vào hắn mà hỏi. Không phải nói đi thưởng ngoạn sao, còn vơ vét của cải như cướp cạn thế làm gì?

Nguyên Tiếu Ngôn nghe Nguyên Ân hỏi, liền dừng ở tờ 50, cười nói: “Hoàng thúc, chúng ta ở bên ngoài nếu không có bạc sẽ không có chỗ tốt đâu. Nên 10 năm nay ta đã để dành không ít của riêng đó. Tính sơ qua cũng vài trăm vạn đấy, đủ cho chúng ta dạo chơi thoải mái bên ngoài! Hắc hắc, hoàng thúc, thấy ta nghĩ có chu đáo không nào?”

Thấy bộ dáng của Nguyên Tiếu Ngôn đang đắc ý tranh công như thế, đầu Nguyên Ân không khỏi nổi đầy hắc tuyến. Chả trách, mấy năm gần đây, hoàng đế luôn bảo dùng ngân lượng thay quà, nhưng chẳng thấy hắn dùng đến cả. Thì ra, tất cả đều để chu toàn cho chuyến đi này. Tiểu quỷ này, lúc ngốc thì thật là ngốc, nhưng có vài khi cũng thông minh đấy chứ. Giờ đây, dù có dốc toàn bộ gia sản trong phủ y, sợ rằng cũng không hơn nổi của cải của Nguyên Tiếu Ngôn đi ── Nếu bên ngoài khổ sở, e rằng Nguyên Tiếu Ngôn chỉ ở vài ba ngày đã vội vã hồi cung rồi. Hiện tại, nhìn vào số gia sản hàng trăm vạn của hắn, thì hai người chắc chắn sẽ khoái nhạc trọn đời nơi dân gian này rồi.

“Àh! Hoàng thúc, mấy năm nay ta có nghe qua không ít giang hồ cố sự, cảm thấy có chút hứng thú. Trùng hợp, hoàng thúc lại có võ công, nên chúng ta gia nhập giang hồ chơi thử đi, được không?”

Giang hồ? Nguyên Ân chẳng biết nói gì hơn, chỉ có thể liều mình bồi quân tử.

Giang hồ, ha, giang hồ!

Được rồi, đợi thử xem Nguyên Tiếu Ngôn sẽ biểu hiện ra sao ở giang hồ đi.

── Toàn văn hoàn ──